Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 367: Phục thi nghìn dặm (2)




"Tào Thuế." Trong đáy lòng Tào Hồng cảm thấy rất thương xót. Gã nhẹ nhàng đặt thi thể của Tào Thuế xuống mặt đất. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, đại trướng trung quân trống tuếch, bóng ma cũng không thấy.

"Chủ công? Chủ công ở đâu?"

"Nguyên Nhượng tướng quân"

"Tử Hiếu!"

"Tuyên Cao?"

"Văn Nhược tiên sinh!?"

Tào Hồng xoay người ra khỏi trướng, ngửa mặt lên trời kêu gào. Nhưng đại doanh tĩnh mịch, chỉ có tiếng hồi âm của Tào Hồng, và có chăng cũng chỉ là tiếng vỗ cánh bay lên trời của hai con kền kền khi bị thất kinh bởi tiếng kêu của hắn. Trương Cơ đi đến lò bếp, rồi quệt tro bếp lên ngửi, nói với Tào Hồng: "Tướng quân, cái bếp này đã ba ngày không được nhóm lửa. Nói cách khác, ba ngày trước, đại doanh này đã không có người."

"Nhưng trong đại doanh cái gì cũng còn, ngoại trừ người!" Tào Hồng chỉ vào đống lương thảo chồng chất như núi, còn những binh khí quân giới rơi rớt tứ tung, quát um lên. "Dù là triệt binh cũng không vội vàng đến thế, đáng lẽ phải đem cả lương thảo theo chứ?"

"Ai."

Trương Cơ khẽ thở dài một tiếng, trầm mặc không nói.

"Tướng…"

Trong màn yên lặng tĩnh mịch, chợt có một tiếng rên khẽ vang lên.

Tào Hồng quay phắt lại thì thấy một "thi thể" đang khẽ nhúc nhích. Tào Hồng vội xông về phía trước, lật thi thể ấy lại mới phát hiện có một binh sĩ đang bị đè bên dưới, chưa tắt thở và đang giãy giụa. Tào Hồng mừng rỡ, vội đỡ người binh lính kia ngồi dậy.

"Chủ công?" Tào Hồng lay mạnh hai vai của người binh lính kia, lo lắng hỏi thăm, "Đại quân của chủ công đâu?"

"Chủ công…công."

Gã binh lính kia thều thào, cố hết sức giơ tay lên, duỗi ngón tay ra chỉ về phía Nam, nhưng chưa giơ được đã thả "phịch" xuống, nghiêng đầu đứt hơi. Tào Hồng vẫn dùng sức lay lắt thi thể của gã binh lính nọ, hỏi bằng chất giọng thê thiết: "Này, ngươi tỉnh lại! Tỉnh lại mà nói cho ta biết chủ công đã đi đâu? Đại quân của chủ công đã đi đâu? Này…"

"Tướng quân." Trương Cơ thở dài nói. "Hắn đã chết rồi."

Tào Hồng vội la lên: "Nhưng hắn vẫn chưa nói với ta chủ công đã đi đâu?!"

"Hắn đã nói cho ngài biết rồi." Trương Cơ nhìn theo phương hướng mà ngón tay gã binh lính chỉ, thở dài nói. "Tào thừa tướng và đại quân dưới trướng có lẽ đã đi Lạc Dương."

"Đi Lạc Dương?"

Tào Hồng vẫn chưa từ bỏ ý định, trở người leo lên ngựa đi hai vòng mới phát hiện, ngoại trừ đám chuột chạy tứ tán và bầy kền kền đang bay lượn trên bầu trời thì Tào quân đại doanh này không còn những sinh vật sống khác. Cũng may trong đại doanh vẫn chưa phát hiện thi thể của Hạ Hầu, Tào Nhân, Lý Điển, Tàng Bá, Tuân Du, Trình Dục, Quách Gia...v…v Lúc này Tào Hồng mới cảm thấy an tâ đi đôi chút. Hai người rời khỏi đại doanh đi về phía Đông tiến đến Lạc Dương. Dọc đường, đi tới đâu cũng thấy thi thể, thật có thể gọi là "phục thi nghìn dặm".

Tại Lạc Dương, Tào Hồng rốt cục cũng được gặp Tào Tháo và chư hầu khác.

Đáng thương thay cho liên quân hơn ba mươi vạn người, mà giờ chỉ vỏn vẹn có ba vạn mấy người, hơn nữa đại đa số đã mang bệnh trong người, không thể cục cựa nổi. Đại tư mã Viên Thuật, thừa tướng Tào Tháo, Từ Châu thứ sử Đào Khiêm, còn có Tuân Du, Trình Dục, những quan văn vốn có thể chất không được tốt đều ốm đau trên giường, xem ra không cầm cự được bao ngày nữa.

Ngược lại những võ tướng có thân thể cường tráng như Lữ Bố, Hạ Hầu, Tào Nhân, Tang Bá, người nào người nấy vẫn còn khỏe khoắn.

"Chủ công!" Trong Tào quân đại doanh, Tào Hồng quỳ rạp trước giuờng Tào Tháo, gào khóc nói: "Hồng vô năng, Hồng đã tới chậm. Hu hu hu…"

"Ai." Tào Tháo lắc đầu yếu ớt, thở dài nói. "Ý trời, đều là ý trời cả......"

Ở xó góc, Trương Cơ nhẹ nhàng mở hòm thuốc tùy thân ra. Trong hòm thuốc này tuy đã bị hạ vài loại thảo dược trị liệu ôn dịch, nhưng số lượng có hạn, chỉ đủ cho mười mấy người dùng. Hơn nữa, dù có dược thảo, cũng phải xem thể chất của người bệnh mạnh hay yếu. Ôn dịch không giống với những tật bệnh khác, nếu cơ thể của người bệnh quá yếu thì có là Đại La Kim Tiên cũng bất lực.

……

Phủ quan của Giả Hủ.

Lưu Nghiên cẩn thận rút ba cây ngân châm dài khỏi hậu não Giả Hủ, sau đó mới thở phào một cái, quay sang Giả Minh nói: "Đã xong, bệnh tình của quân sư đã không có gì đáng ngại, qua một hồi ngài ấy sẽ tỉnh dậy."

"Phù." Hứa Chử thở phào, thoải mái nói: "Cũng may quân sư không sao. Bằng không khi chủ công trở về, mạt tướng không biết làm sao ăn nói với ngài ấy đây."

Lưu Nghiên có vẻ sầu não, không hề vui sướng vì cứu sống Giả Hủ. Tuy đã cứu sống quân sư Giả Hủ, nhưng còn hơn bốn vạn tướng sĩ Lương Châu mang bệnh trong ải Hàm Cốc, Lưu Nghiên chỉ đành bất lực! Trên đời này chỉ có thánh y Trương Trọng Cảnh có thể trị liệu ôn dịch, cho dù là sư phụ của Lưu Nghiên, Hoa Đà cũng thúc thủ vô sách với nó.

Đáng tiếc rằng, lúc Lưu Nghiên phái người đi Nam Dương mời Trương Trọng Cảnh thì đã bị liên quân Quan Đông giành trước một bước.

Sở dĩ Lưu Nghiên có thể cứu sống Giả Hủ, không phải vì thật sự trị được bệnh dịch trong người hắn, mà nàng chỉ nhờ thuốc và kim châm để tăng cường cơ sinh lý và sức miễn dịch, để hắn có thể thắng con ma bệnh trong người, chỉ thế thôi! Nhưng thuốc để tăng cường cơ sinh lý vô cùng trân quý, thuật châm cứu lại cực kỳ hao phí thể lực, với lực lượng của một người Lưu Nghiên căn bản không cách nào tiến hành cứu trị quy mô lớn cho đại quân Tây Lương.

"Phù, lo chết ta rồi."

Giả Hủ thở dài một tiếng, từ từ tỉnh lại. nguồn TruyenFull.vn

"Huynh trưởng, huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi sao, huhu…"

Giả Minh thấy Giả Hủ tỉnh dậy, mừng đến nỗi khóc ra nước mắt.

Như kỳ tích, Giả Hủ gượng ngồi dậy được. Hắn dòm ngó dào dác, chỉ thấy Cao Thuận, Hứa Chử, Hồ Xích Nhi, Vương Phương chư tướng đều ở trong đại trướng. Lưu Nghiên xinh đẹp cũng đứng trang nghiêm tại một bên. Giả Hủ vội chắp tay vái, cung kính nói: "Hủ tham kiến phu nhân."

Lưu Nghiên sửa lại vạt áo, đáp lễ rằng: "Tiên sinh miễn lễ."

Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên Giả Hủ nghĩ đến là tình hình của đại quân Quan Đông trước ải Hàm Cốc. Hắn vội hỏi Cao Thuận: "Cao Thuận tướng quân, tình hình của quân Quan Đông ở ngoài ải Hàm Cốc thế nào rồi?"

Cao Thuận, vị tướng già từng trải này cũng lộ vẻ hồi hộp, quay sang Giả Hủ nói: "Quân sư, quân Quan Đông đã rút về Lạc Dương, nhưng…"

"Nhưng sao?"

"Nhưng có thể còn sống sót trở lại Lạc Dương, không quá năm vạn người, và chỉ e họ cũng không sống được bao lâu." Hứa Chử tiếp lời, mắt đượm buồn nói: "Quân ta cũng thương vong thảm trọng, giờ đây trong ải chỉ còn nghìn người thôi."

"Cái gì? Chỉ còn nghìn người thôi à!?" Phản ứng đầu tiên của Giả Hủ là thất kinh, sau đó thở dài nói: "Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mà!"

Lưu Nghiên khẽ biến sắc, liếc nhìn Giả Hủ một cái đầy thâm ý. Vốn muốn hỏi Giả Hủ trận ôn dịch này có phải do hắn làm hay không, nhưng lời nói đến bên miệng bị buộc phải nuốt trở vào. Lưu Nghiên đi theo Mã Dược đã lâu, cũng đã tập thành thói quen. Thân là nữ nhân của Mã Dược, tốt nhất không nên nhúng tay vào chính sự quá nhiều.

Trải qua sự cứu trị khẩn cấp của Trương Cơ, Viên Thuật, Tào Tháo, Đào Khiêm, những chư hầu bị bệnh, còn có những mưu sĩ quan trọng khác như Tuân Du, Trình Dục, Trần Cung cuối cùng cũng chuyển nguy thành an, tạm thời không lo lắng đến tính mạng. Nhưng còn ba vạn quân Quan Đông đang chờ chết trong thành Lạc Dương, Trương Cơ cũng đành bất lực, chỉ đành để họ tự sanh tự diệt.

……

Đêm khuya, Tào Tháo đại trướng.

Trương Cơ ra vẻ trầm trọng nói với Tào Tháo: "Thừa tướng, ôn dịch mãnh liệt như hồng thủy, sự việc liên quan đến sinh tử tồn vong của thiên hạ thương sinh, không thể không thận trọng được. Thiết nghĩ giờ đây nên bãi binh với quân Lương Châu. Giờ việc khẩn cấp là song phương phải đồng tâm hiệp lực khống chế tính lây lan của bệnh dịch. Nếu không, một khi ôn dịch mất đi khống chế, lan sang các châu Duyện, Dự, Gai, Giương, Ký, Mát xung quanh, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi!"

"Khụ khụ khụ…" Tào Tháo ho sù sụ một hồi, thở hổn hển. "Bổn tướng cũng có ý này, chỉ không biết phải khống chế ôn dịch như thế nào."

Trương Cơ nói: "Nên bảo vệ cho ải Hổ Lao ở hướng Đông, bảo vệ Lạc Thủy ở hướng Nam, bảo vệ Hà Thủy ở hướng bắc, bảo vệ ải Hàm Cốc ở hướng Tây. Làm vậy sẽ có thể khống chế bệnh dịch tại vùng Lạc Dương, Kinh Kỳ. Tháng bảy sắp đến rồi, chỉ cần qua thêm hai tháng nữa, tháng chín thời tiết mát sẽ trở lại. Tới lúc đó, trận ôn dịch này cũng không trở thành mối lo nữa."

Tào Tháo điểm đầu, thở hắt nói: "Giờ đây ngẫm lại, đúng là nhờ ơn Giả độc sĩ cả! Gã đi trước một bước dời toàn bộ dân chúng vào ải, khiến thành Lạc Dương cùng Kinh Kỳ không trở thành một mảnh đất khô cằn. Nếu không phải thế, trận dịch một khi tràn ra thì làm sao khống chế được?"

Nói đến đây, Tào Tháo cảm thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh.

Tào Tháo của lúc này, trong lòng đích thực tràn trề niềm cảm kích với Giả Hủ. Nếu không làm thế thì Duyện, Dự nhị Châu, hai vùng dân cư dày đặc kế cận Lạc Dương và Kinh Kỳ, sẽ tuyệt đối không thể thoát khỏi sự tàn sát của ôn dịch. Dù dân chúng của hai châu không chết hết thì cũng chẳng còn lại là bao. Đến lúc đó, Tào Tháo lấy cái gì đi tranh giành thiên hạ?

Không biết rằng, Tào Tháo sẽ có cảm tưởng gì nếu hay tin trận dịch hủy diệt 30 vạn quân Quan Đông chỉ trong chớp nhoáng, chính do một tay Giả độc sĩ sắp đặt?

Tháng bảy, Kiến An năm thứ năm thời Hán Hiến đế, lịch sử sẽ vĩnh viễn ghi nhận lại!

Tại chiến trường ở ải Hàm Cốc, nơi tụ tập trọng binh, một trận ôn dịch hung hãn cướp đi sinh mạng của mấy chục vạn người chỉ trong một thời gian cực ngắn. Ba mươi vạn đại quân Quan Đông cùng với năm vạn quân coi giữ tan thành mây khói, chỉ có hai vạn kỵ binh của Mã Siêu vì đi về Hà Thủy nên may mắn thoát khỏi.