Lỗ Túc tiến tới trước mặt Mã Dược, hắn căm hận nói: "Lỗ Túc đã ở đây, xin hãy thả thôn dân ra".
"Thả thôn dân ra sao?" Mã Dược cười nhạt nói. "Nói dễ đang vậy sao? Còn chuyện Lý Mông tướng quân và năm trăm tướng sĩ bị hạ nhục thì tính sao đây? Còn cái chết của hơn một trăm tướng sĩ thuỷ quân Cẩm Phàm cũng trở thành vô ích sao?"
"Đúng vậy. Không thể thả người".
"Hãy giết hết lũ thôn dân này để để báo thù cho các huynh đệ".
Mã Dược vừa nói xong, những Cẩm Phàm Tặc không bị thương hay năm trăm thiết kỵ Tây Lương vừa được cứu từ trong nhà lao của Lỗ thôn ra bừng bừng phẫn nộ. Tất cả đều tuyên bố muốn giết sạch dân Lỗ thôn để hả mối hận trong lòng. Đáng thương thay năm trăm tướng sĩ cũng đều bị gia binh Lỗ gia cạo sạch lông, râu, tóc trên người giống như Lý Mông.
Đám thôn dân bị đám thiết kỵ Tây Lương bao vây xung quanh lập tức sợ hãi, náo động. Rất nhiều người già cũng trẻ nhỏ sợ hãi tới mức bật khóc.
Mặt Lỗ Túc co rúm lại, hắn hốt hoảng nói: "Những việc này đều do tại hạ sai người làm. Nếu các ngươi muốn rửa nhục, tiêu hận thì hãy trút lên người tại hạ. Các ngươi trút hận lên những người dân vô tội, tay không tấc sắt thì các ngươi có còn là nam tử hán đại trượng phu không?"
"Nói hay lắm. Rất có khí phách. Đúng là đại trương phu" Mã Dược vỗ tay nói. "Xem ra ngươi cũng là một trượng phu. Bản tướng quân đồng ý với ngươi không gây phiền toái cho thôn dân nữa nhưng phải có một điều kiện".
Lỗ Túc nói: "Điều kiện gì?"
"Thôn dân vô tội có thể thả" Mã Dược nói xong sắc mặt hắn trở nên vô cùng lạnh lùng nói: "Nhưng vợ con của Lỗ Túc ngươi thì không thể thả được".
Sắc mặt Lỗ Túc trắng bệch, hắn vội vàng la lên: "Mã đồ phu, ngươi…".
"Bản tướng quân cho ngươi thời gian một nén nhang. Nếu như sau thời gian một nén nhang ngươi không giao người nhà của ngươi ra, tất cả già trẻ, gái, trai không phân biệt ai lập tức chém hết".
Mã Dược vung tay lên, Lý Túc khom người tiến lên trước. Hắn đắp một mô đất hình trụ trên bãi cỏ trước mặt Mã Dược rồi cắm một nén nhang trên đó.
Nhìn khói hương lượn lờ bốc lên như sương mù, gương mặt anh tuấn của Lỗ Túc hiện lên vẻ đấu tranh dữ dội, hiển nhiên trong lòng hắn đang có một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Một bên là vợ con của chính mình, một bên là toàn bộ người dân trong Lỗ thôn của hắn. Bên nào nặng hơn, bên nào nhẹ hơn? Điều này thực sự khó với một anh hùng hảo hán như Lỗ Túc.
Dưới bóng cây, sắc mặt Mã Dược càng lúc càng trở nên giá lạnh, hắn nghiêm giọng nói: "Ngươi tuyệt đối đừng cho rằng bản tướng quân chỉ muốn uy hiếp ngươi. Ngươi đừng quên cái tên hiệu: Đồ phu cảu bản tướng quân. Một khi cần giết người thì sẽ giết. Những oan hồn chết dưới oan hồn của bản tướng quân dù chưa tới trăm vạn thì cũng tuyệt đối không ít hơn mười vạn".
Sắc mặt Lỗ Túc càng lúc càng tái, hắn rất khó có thể đưa ra quýêt định trong lúc này.
"Lỗ Túc, ngươi là tên khốn kiếp. Con mẹ nó, ngươi vì gia đình mình mà hại chết toàn bộ người dân trong thôn".
Trong lúc Lỗ Túc lâm vào thế khó xử thì có một người từ trong đám thôn dân đi ra. Mã Dược quay đầu nhìn thì thấy người này dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi, vừa nhìn cũng biết ngay không phải là một trang hảo hán gì.
Âm thanh leng keng của kim loại vang lên. Hai thanh Trảm mã đao sáng loáng đã đặt ngay trên gáy người này.
Hơi lạnh truyền xuống làm hắn thoáng rùng mình, hắn vội vàng xua tay nói: "Đừng, xin quân gia tha mạng. Tiểu nhân có chuyện muốn nói".
Mã Dược lạnh lùng liếc nhìn Lỗ Túc rồi hắn phất tay. Hai tên thân binh Tây Lương lui lại phía sau để hán tử kia tiến tới trước mặt Mã Dược. Mã Dược lạnh lùng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Người nọ nói: "Tiểu nhân là Lỗ nhị hỗn tử".
"Lỗ nhị hỗn tử" Mã Dược nói: "Ngươi có gì muốn nói với bản tướng quân?"
Lỗ nhị hỗn tử ngẩng đầu hắn hing hăng trừng mắt nhìn Lỗ Túc một cái rồi nhìn Mã Dược nói: "Tướng quân, tiểu nhân biết gia đình của Lỗ Túc ở đâu?"
"Hả?" Mã Dược vui vẻ hỏi: "Người nhà Lỗ Túc ở đâu?"
Lỗ nhị hỗn tử giơ tay chỉ vào đám đông thôn dân, lớn tiếng nói: "Phu nhân của Lỗ Túc là Dương thị cùng nhi tử sơ sinh của hắn vẫn ở trong đó".
"Thật vậy sao?" Mã Dược cực kỳ vui mừng, hắn vội nói: "Ngươi mau nói cho bản tướng quân người nào là phu nhân của Lỗ Túc?"
"Lỗ nhị hỗn tử!" Mã Dược vừa dứt lời. Lỗ Túc rút trường kiếm, xông tới chỗ Lỗ nhị hỗn tử, hắn quát lớn: "Đầy tớ như ngươi cũng dám sao?"
"Cạch!".
"Hừ!".
Lỗ Túc chưa tiến lên được hai bước hắn đã bị Cam Ninh tàn nhẫn vỗ một đao vào lưng. Lỗ Túc kêu lên một tiếng đau đớn, hắn ngã quỵ xuống. Thanh trường kiếm trong tay hắn rơi xuống đất phát ra một tiếng "cạch' giòn tan.
"Hừ!" Lỗ nhị hỗn tử cười nhạt một tiếng. Hắn sải bước tới trước mặt Lỗ Túc, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Lỗ Túc. "Bạch, bạch" hắn vung tay tát Lỗ Túc hai cái rồi lại nhổ nước bọt vào mặt Lỗ Túc và quát to: "Lỗ Túc, ngươi đừng có cho là mình tài giỏi hơn người. Lão tử ta nhẫn nhịn ngươi đã lâu rồi".
"Ngươi ngươi ngươi..."
Lỗ Túc tức giận đến tái xanh cả mặt, thân thể hắn run rẩy một lúc lâu, không nói được câu nào.
"Tướng quân" Lỗ nhị hỗn tử đột nhiên quay người lại, nhìn Mã Dược nói: "Tiểu nhân có thể nói cho tướng quân biết vợ con Lỗ Túc ở đâu nhưng tiểu nhân có một điều kiện".
"Hả?' Mã Dược nhếch miệng cười hỏi: "Điều kiện gì?"
Lý Túc, người mới đi theo Mã Dược thoáng rùng mình khi hắn nhìn thấy nụ cười vui của Mã Dược. Sau đó hắn quay đầu nhìn Lỗ nhị hỗn tử với vẻ thương hại. Hắn thầm nghĩ gã hán tử này đúng là ăn gan hùm, gan báo, chán sống rồi. Gã này đúng không biết sợ là gì, gã phải biết Mã đồ phu là ai mà dám ra điều kiện với hắn.
Lỗ nhị hỗn tử nói: "Tiểu nhân không muốn bất kỳ điều gì. Tiểu nhân chỉ hy vọng tướng quân có thể ban phu nhân của Lỗ Túc là Dương thị cho tiểu nhân làm vợ".
"Ồ?" Mã Dược mỉm cười hỏi: "Ngươi rất thích Dương thị sao?"
"Dạ dạ dạ" Ánh mắt Lỗ nhị hỗn tử vô cùng dâm đãng, hắn liện tục gật đầu nói: "Tiểu nhân đã đính hôn với Dương thị từ nhỏ, năm ngoái đang định thành hôn thì bị tên ác bá Lỗ Túc cướp mất. Tiểu nhân mong chúa công hãy thay tiểu nhân đòi lại công đạo".
"Lỗ nhị hỗn tử!" Lỗ Túc tức giận tới mức muốn hộc máu ra ngoài, hắn run run nói: "Ngươi ngậm máu phun người".
"Được!" Mã Dược nhìn Lỗ nhị hỗn tử nói: "Bản tướng quân đồng ý với ngươi".
"Đa tạ tướng quân" Lỗ nhị hỗn tử vui mừng khôn xiết, hắn quay đầu chỉ tay vào một thiếu phụ đang ôm một đứa hài như trước ngực trong đám thôn dân và nói với Mã Dược: "Tướng quân xin hãy nhìn, người thiếu phụ kia chính là Dương thị, đứa hài nhi trong lòng thiếu phụ chính là nghịch tử của Lỗ Túc".
"Lỗ nhị hỗn tử!".
Lỗ Túc đau đớn hết lên một tiếng, hắn há miệng phun ra một ngụm máu. Lỗ Túc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm ngã xuống đất.
"Phu quân!".
Thiếu phụ đang ôm con trọng ngực cuống quýt chạy tới, nàng tiến tới đỡ Lỗ Túc dậy.
Mã Dược hít một hơi thật sâu, hắn nhìn Điển Vi nói: "Điển Vi".
Điển Vi tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Chúa công!".
Mã Dược vung tay nói: "Hãy thả tất cả thôn dân ra".
Điển Vi vội quay ngowif hnìn đám quân thiết kỵ Tây Lương đang cưỡi ngựa, cầm Trảm mã đao vây xung quanh người dân Lỗ thôn quát to: "Chúa công có lệnh, thả người".
Điển Vi vừa ra lệnh, quân thiết kỵ Tây Lương đằng đằng sát khí liền dãn ra, những người dân trong cơn hoảng loạn liền bỏ chạy tứ tán, chỉ trong thoáng chốc tất cả đã bỏ trốn mất tăm mất tích. Lỗ nhị hỗn tử cười dâm đãng nhìn Dương thị. Hắn rón rén bước tới trước mặt Mã Dược cười nói: "Tướng quân, ngài phải giữ lời nhé".
"Ha, ha" Mã Dược cười to hai tiếng, hắn nhìn Điển Vi nói: "Điển Vi, dẫn hắn đi lĩnh thưởng".
Điển Vi hiểu ý, hắn tiến lên hai bước tóm lấy Lỗ nhị hỗn tử quát to: "Đi!".
Lỗ nhị hỗn tử hoảng sợ nhìn Điển Vi nói: "Tướng quân, người định làm gì vậy?"
"Làm gì? Đưa ngươi đi lĩnh thưởng" Điển Vi hét lên, hắn tiện tay quăng Lỗ nhị hổn tử trên mặt đất rồi hắn quay đầu nhìn hai tên thân binh bên cạnh quát: "Hãy trói chân, trói tay của gã này, buộc một tảng đá lớn vào đầu, quẳng nó xuống sông cho cá ăn".
"Tuân lệnh!".
Hai tên thân binh dõng dạc trả lời rồi tiến tới như hổ lang.
"Đừng, không được" Lỗ nhị hỗn tử hoảng sợ tới tái mét cả mặt, hắn luôn miệng nói: "Tướng quân hãy tha mạng. Tiểu nhân còn biết một số chuyện của Lỗ Túc, chuyện vô cùng quan trọng".
"Từ đã!".
Mã Dược khoát tay, hai tên thân binh Tây Lương liền đưa Lỗ nhị hỗn tử quay lại.
Mã Dược hỏi: "Ngươi còn biết chuyện gì?"
"Ô, ô" Lỗ nhị hỗn tử hít hai hơi thật sâu, hắn quay đầu nhìn xung quanh rồi nói: "Lỗ gia có cất giấu một lượng vàng bạc, châu báu rất lớn".
"Giấu ở chỗ nào?"
"Cái này…". xem tại TruyenFull.vn
Mã Dược quát to: "Điển Vi!".
Điển Vi tiến lên một bước, Lỗ nhị hỗn tử lập tức kêu lên thảm thiết, quỳ dạp xuống đất, hắn gào lên: "Tiểu nhân còn biết Lỗ Túc có hai người bằng hữu rất thân thiết. Cả hai người đều là người rất lợi hại".
"Ồ?" Mã Dược nhận chung trà từ tay Lý Túc, hắn uống một ngụm rồi lãnh đạm hỏi: "Hai bằng hữu tốt như thế nào? Danh tính là gì?"
"Một người tên là Tôn Sách, con trai trưởng của Thái Thú Ngô Quận Tôn Kiên, võ nghệ của người này rất cao cường. Người thứ hai là Chu Du…".
Phù phù
Khi Lỗ nhị hỗn tử nói tới Tôn Sách, Mã Dược vẫn không có phản ứng gì nhưng ngay khi hắn vừa nói tới Chu Du, Mã Dược vội phun ngay ngụm nước chè trong miệng ra sau đó hắn đứng dậy giống như một phản xạ có điều kiện, lạnh lùng hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì? Chu Du sao? Chu Du đang ở đâu?"
Mã Dược không phải là người say mê Tam Quốc. Dù từ thời học sinh hắn cũng đã được đọc qua về Lỗ Túc. Nhưng trong ấn tượng của hắn Lỗ Túc cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có thành tích gì nên gần như hắn đã quên các tích truyện về Lỗ Túc. Về phần Tôn Sách hắn lại càng không có ấn tượng gì thế nhưng với đại danh của Chu Du thì không khác gì sấm nổ bên tai.
Trời sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng?
Gió đông giúp Chu lang, Đồng Tước ngày xuân nhốt nhị Kiều.
Hai câu này chính là những câu nói lưu truyền thiên cổ có liên quan tới Chu Du. Trong ký ức có hạn của Mã Dược về Tam Quốc, Chu Du là một người vô cùng lợi hại, một mồi lửa của hắn đã thiêu đối tám mươi ba vạn quân Tào Tháo. Hắn không ngờ một người lợi hại như vậy lại là bạn của Lỗ Túc. Thật đúng là đi mòn gót sắt không tìm thấy, tới khi thấy được lại chẳng tốn công.
"Ồ…" Lỗ nhị hỗn tử ngạc nhiên nói: "Ngày hôm qua Chu Du vẫn còn ở Lỗ Thôn, sáng nay đã không thấy đâu nữa".
"Cái gì? Mã Dược vội hỏi lại: "Ngày hôm qua Chu Du vẫn còn ở Lỗ thôn sao?"
"Đúng" Lỗ nhị hỗn tử gật đầu nói. "Có thể hắn đã đi tới Thư huyện. Tiểu nhân nghe nói hắn cùng Tôn Sách tới Thư huyện cầu hôn Kiều gia".
"Cầu hôn sao?" Mã Dược nghiêm giọng hỏi: "Tiểu Kiều ư?"
"Tướng quân cũng đã nghe nói tới Đại Kiều, Tiểu Kliều sao?" Hai mắt Lỗ nhị hỗn tử sáng rực, hắn nói tiếp: "Nghe nói đôi song sinh tỷ muội đó là mỹ nhân hiếm có trên đời. Đáng tiếc lại rơi vào tay hai gã Tiểu Bạch Kiểm Tôn Sách, Chu Du kia".
"Ha, ha, ha" Mã Dược cười lớn ba tiếng rồi hắn trầm giọng nói: "Trần Hổ, Trương Báo, Lý Túc nghe lệnh".
Trần Hổ, Trương Báo, Lý Túc ba người bước ra trước mặt Mã Dược, lạnh lùng nói: "Có mạt tướng".
Mã Dược nói: "Hãy áp giải ba người nhà Lỗ Túc tới đại trại thuỷ quân ở hồ Hồng Trạch sau đó dẫn thuỷ quân Giang Hạ hộ tống đội thuyền ra biển rồi tiến vào sông Hoàng Hà để tiến vào sông Vị, vận chuyển tất cả lương thảo, của cải cướp được cùng người tới cảng Tân phong, tới khi đó quân sư sẽ phái viện quân tới đó tiếp ứng".
"Tuân lệnh".
Ba người ầm ầm trả lời.
Từ Kinh Tương xuống dưới này vì có rất nhiều thuyền chiến, ba người Cam Ninh, Trần Hổ, Trương Báo không ngừng chiêu mộ thuỷ tặc, giang dương đại đạo (ở vào thời chiến loạn, chỉ vì cơm áo, ở trên núi không thiếu sơn tặc, ở trên sông nước cái có nhiều nhất chính là thuỷ tặc và giang dương đại đạo. Hơn nữa cùng với việc chiêu hàng thuỷ quân Kinh Châu, Dương Châu cùng Cửu Giang thuỷ quân vốn trước chỉ có hơn một ngàn thuỷ quân nay đã phát triển thành hơn chín ngàn người.
Những người này dù tốt xấu lẫn lộn nhưng điều may mắn là Cam Ninh vô cùng có đủ bản lĩnh để cai quản những người coi thường mạng sống này.