Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 351: Hai lần vượt sông Hoài (2)




Mã Dược nhìn thoáng qua vẻ buồn rầu của Chân Dật, trong mắt thoáng hiện lên sự tiếc nuối. Trước mắt hắn lại hiện lên bóng hình quen thuộc của Quách Đồ. Trên thực tế kế sách đánh cướp quân lương sĩ tử Từ, Dương mang về Quan Trung là di kế để lại của Quách Đồ. Điều đáng tiếc là Quách Đồ chưa được thấy kế sách của mình thành công thì đã sớm tạ thế.

Sở dĩ Quách Đồ hiến kế này là có mục đích phá bỏ một cách không ngại ngần tầng lớp sĩ tộc Trung Nguyên. Có thể đoạt được thì đoạt, không đoạt được thì giết. Tóm lại hắn muốn một lần cưỡng bức toàn bộ giới sĩ tộc Trung Nguyên, dù không thể chém giết hết cũng làm tổn thương nặng nề nguyên khí, sau đó bắt cướp người của giai cấp sĩ tộc tới Quan Trung rồi lại tiến hành chỉnh đốn lại một lần, bồi dưỡng lại hoàn toàn mới. Giai cấp sĩ tộc nhập Quan Trung sẽ cùng Mã Dược thống trị tập đoàn quân sự Tây Lương. Chỉ dựa vào sự trợ giúp của giai cấp sĩ tộc Mã Dược mới có thể chống lại thực lực của giới quân phiệt Trung Nguyên.

Từ Kinh Châu tới Dương Châu, Mã Dược tấn công đánh chiếm thành trì, đại quân tiễu trừ gia nô, tư binh của sĩ tộc, quý tộc địa phương.

Lương thảo, của cải bị cướp gần như hết. Cách xử trí sĩ tộc, quý tộc hoàn toàn khác so với thời tám trăm lưu khấu trước kia, lần này Mã Dược cướp người, không giết. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trên đường tiến đánh, Mã Dược đã bắt giữ ít nhất hơn một trăm gia đình sĩ tử như gia đình Chân Dật. Thuỷ quân Cẩm Phàm của Cam Ninh đã dùng hai chiếc lâu thuyền mới có thể sắp xếp hết toàn bộ thành viên của các gia đình sĩ tộc này. Trong khí thế bừng bừng, Mã đồ phu chuẩn bị chuyên chở tất cả những người này cùng lương thảo, của cải cướp được quay về Quan Trung.

Sau đó hắn dùng đám sĩ tộc này làm nòng cốt bồi dưỡng ra một thế hệ sĩ tộc mới.

Nếu bồi dưỡng sĩ tộc mới thì phải tiến hành chỉnh đốn một lần với những sĩ tộc bị bắt đi này. Trong đó kết hôn là một phương pháp trực tiếp nhanh nhất cũng hiệu quả nhất.

Ví dụ như Chân Dật, chỉ cần lấy năm nữ nhi của ông ta gả cho Đại tướng thân tín dưới trướng của Mã Dược, hay dứt khoát gả cho bản thân Mã Dược, đó chính là làm cho tiền đồ của Chân gia gắn liền mật thiết với sự hưng thịnh của tập đoàn Mã Dược. Cứ coi như Chân Dật không muốn làm quan dưới trướng Mã Dược nhưng thế hệ con cháu của ông ta thì sao? Chúng sinh trưởng ở Quan Trung, là thế hệ đệ tử sinh ra và lớn lên ở Quan Trung. Việc chúng có căm thù Mã Dược đến tận xương tuỷ như Chân Dật hay không thì thật sự rất khó biết.

Chân Dật buồn thảm nói: "Mã Dược, đồ phu, cho dù ngươi dùng tới thủ đoạn kinh thiên động địa gì chăng nữa lão phu cũng tuyệt đối không nối giáo cho giặc".

"Khi tới Quan Trung, Chân đại nhân sẽ có thời gian để ra quýêt định sáng suốt. Bản tướng quân tuyệt đối không muốn ép buộc ngài" Mã Dược nói xong hắn đột nhiên quay người nhìn Giang Hạ thuỷ quân Trần Hổ đang đứng nghiêm ở đằng sau nói: "Trần Hổ, trừ Chân Khương tiểu thư, hãy đưa tất cả người nhà của Chân đại nhân lên thuyền lớn. Ngươi hãy để ý cẩn thận nếu có gì sai sót bản tướng quân sẽ hỏi tội ngươi".

Trần Hổ lạnh lùng nói: "Xin chúa công yên tâm".

"Báo…" Trần Hổ vừa mới áp giải cả nhà Chân Dật đi, bất chợt có một tên tiểu giáo chạy nhanh lên lâu thành, hắn hốt hoảng nói: "Chúa công, không hay rồi. Lý Mông tướng quân đã bị bắt".

"Hả?" Mã Dược thoáng rùng mình khi nghe báo, hắn vội vàng quay người nhìn chằm chằm vào tên tiểu giáo đưa tin, trầm giọng nói: "Ngươi nói cái gì? Hãy nói lại lần nữa".

Tên tiểu giáo thở hổn hển rồi nói: "Lý Mông tướng quân phụng mệnh chúa công dẫn các huynh đệ càn quét được hơn mười xe trâu, đang định chở về thành thì chợt có phám mã phi báo ở phía trước có một trang viện rất lớn, trang viện đó cực kỳ giàu có, lương thực tồn trữ rất nhiều".

Mã Dược lãnh đạm nói: "Sau đó thì sao?"

Tên tiểu giáo thở dốc nói: "Sau đó Lý Mông liền phân chia một nửa hộ tống số lương thảo cướp được, tướng quân chỉ huy năm trăm kỵ binh đánh vào trang viên đó, không ngờ trong trang lại có năm, sáu trăm tráng đinh, hơn nữa còn bày trận nghiêm chỉnh như một đội quân chính quy. Lý Mông tướng quân dẫn các huynh đệ tấn công nhưng không ngờ trúng phải gian kế. Lý Mông tướng quân và các huynh đệ đều bị bắt, chỉ có tiểu nhân liều chết đánh phá vây chạy về báo tin cho chúa công".

"Năm trăm thiết kỵ Tây lương không đối phó được với năm, sáu trăm tráng đinh. Ai là người đã tạo nên nhóm tráng đinh này?" Mã Dược nghiêm nghị hỏi: "Đã dò hỏi xung quanh xem trang chủ đó tên họ là gì chưa?"

Tên tiểu giáo nói: "Đã hỏi. Trang chủ họ Lỗ tên Túc, tự là Tử Kính, năm nay khoảng hai mươi tuổi".

"Lỗ Túc?" Mã Dược cau mày nói: "Năm nay mới khoảng hai mươi mà đã khó chơi như vậy, chẳng phải sau này sẽ càng thêm lợi hại sao? Xem ra hoàn toàn không giống như người vô danh, bản tướng quân sẽ tự mình đi gặp hắn".

Hiện tại thủ hạ dưới tay Mã đồ phu rất thiếu nhân tài. Chỉ cần gặp người có bản lĩnh, không cần biết là người hữu dụng hay không thể dùng hắn cứ bắt trước rồi mới nói. Cho dù không thể đưa tới Quan Trung, hắn cũng sẽ giết chết người đó, tránh để cho người khác sử dụng, để lại mối hoạ mai sau. Có một câu nói rất hay: Nhân từ với kẻ thù của mình chính là tàn nhẫn với bản thân mình.

Lạc Dương

Sau khi đại quân Tây Lương nhanh chóng rút quân một mạch về Hàm Cốc quan, mười ba lộ liên quân Quan Đông tiến theo sau, thuận tiện lấy lại Lạc Dương. Tin tức truyền ra, các lộ chư hầu khác cũng vui mừng coi như đó là chiến công của mình. Một khi đã khôi phục lại kinh đô Lạc Dương, các lộ chư hầu không ngừng dâng sớ xin Thiên Tử chuyển về Lạc Dương.

Thế nhưng ngay trong lúc đó trong lòng liên quân Quan Đông đang lưu truyền một số lời đồn đại.

Đêm khuya

Tôn Kiên đang định đi ngủ thì mưu sĩ tâm phúc Từ Thứ vén màn trướng bước vào.

Sau khi thi lễ, Từ Thứ khẽ nói: "Chúa công, có nghe thấy một số tin đồn không?"

Tôn Kiên hỏi: "Tin đồn gì vậy?"

Từ Thứ nói: "Trong quân có tin đồn, liên quân nam lộ của Lưu Biểu, Trần Kỷ, Hứa Cống, Lý Thôi đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Mã đồ phu đã sớm chỉ huy ba vạn quân thiết kỵ từ Vũ Quan tiến vào Kinh Tương, sau đó hắn đã xuôi giòng Trường Giang tiến đánh Dương Châu. Bây giờ các quận Dương Châu thuộc lãnh địa của Viên Thuật tướng quân đã bị ba vạn quân thiết kỵ của Mã đồ phu san bằng".

Sau khi liên quân nam lộ đại bại, ba người Lưu Biểu, Hứa Cống, Trần Kỷ sợ người trong thiên hạ chê cười nên mới miễn cưỡng thu thập mấy ngàn tàn quân lùi về lập đại bản doanh ở bắc thành Tương Dương, hư trương thanh thế. Hơn nữa bản thân Tào Tháo cũng phong toả tin tức này, giấu giếm nên người trong thiên hạ vẫn chưa biết liên quân nam lộ đã thất bại.

Tôn Kiên cau mày nói: "Hứa Cống, Trần Kỷ hai đạo quân đó một khi thất bại chẳng lẽ không có tin tức gì báo tới hay sao? Cái loại lời đồn đại hoang đường này không nên để tâm tới".

Từ Thứ lắc đầu nói: "Thế nhưng không có lửa làm sao có khói, những lời đồn này không hẳn là giả".

"Hả?" Tôn Kiên biến sắc nói: "Tiên sinh cũng tin như vậy".

Từ Thứ nói: "Cuối năm ngoái Đại tướng quân Viên Thiệu cùng Thừa tướng Tào Tháo đồng thời rời khỏi Dĩnh Xuyên, giao lại liên quân trung lộ cho Phiêu Kỵ tướng quân Viên Thuật chỉ huy. Sau đó cuối tháng ba năm nay Tào Tháo mới bí mật quay lại Dĩnh Xuyên, trong khi đó Đại tướng quân Viên Thiệu vẫn không có tin tức. Theo chúa công thì Đại tướng quân Viên Thiệu và Thừa tướng Tào Tháo đã đi đâu?"

Tôn Kiên nói: "Đi đâu?"

Từ Thứ nói: "Theo như Thứ biết, Đại tướng quân Viên Thiệu đã bí mật quay về Ký Châu, Thừa tướng Tào Tháo cũng chỉ huy hai vạn tinh binh bí mật tới Uyển Thành".

"Sao, Viên Thiệu quay về Ký Châu, Tào Tháo tới Uyển Thành" Tôn Kiên ngạc nhiên hỏi: "Vì sao lại vậy?"

Từ Thứ nói: "Đại tướng quân bí mật quay lại Ký Châu chắc chắn chuẩn bị uy hiếp đại bản doanh Hà Sáo của Mã đồ phu theo đường phía bắc. Thừa tướng Tào Tháo dẫn quân tới Uyển Thành rất có thể là do dự đoán Mã đồ phu sẽ chỉ huy đại quân xuôi nam, chuẩn bị tập kích ở Nam Dương. Thế nhưng do phán đoán sai Mã đồ phu lại dẫn quân tiến vào vùng Kinh Tương từ Vũ Quan nên Tào Thừa tướng đã phục kích vô ích".

Tôn Kiên hoảng hốt nói: "Nếu như Mã đồ phu thật sự thống lĩnh ba vạn thiết kỵ từ Vũ Quan xuôi xuống Kinh Tương, chỉ e là liên quân nam lộ đã thật sự thất bại thế nhưng tại sao Hứa Cống, Trần Kỷ không truyền tới bất kỳ tin tức gì?"

"Điều này cũng là lo lắng của tại hạ" Từ Thứ trầm giọng nói: "Xem ra có người không muốn cho Viên Thuật tướng quân và người trong thiên hạ biết liên quân nam lộ đã thất bại cùng với tin tức Mã đồ phu và ba vạn thiết kỵ của hắn đang tàn sát bừa bãi Dương Châu".

"Ai?" Tôn Kiên lạnh lùng nói: "Ai lại có dụng tâm ác độc thế?"

Từ Thứ lãnh đạm hỏi ngược lại: "Còn có thể là ai đây?"

"Tiên sinh nói là" Tôn Kiên sợ hãi hỏi lại: "Tào Thừa tướng sao? Tại sao Thừa tướng phải làm như vậy? Công Lộ tướng quân cùng ông ấy xưa nay không oán, không thù. Bản tướng quân cũng chưa bao giờ đắc tội với ông ta".

Từ Thứ nghiêm nghị nói: "Nhưng Viên Thuật tướng quân là chư hầu đứng đầu trong thiên hạ. ngoại trừ Mã đồ phu, tướng quân là người có lãnh địa rộng nhất, dân cư đông nhất.

Lương thực nhiều nhất, binh mã nhiều nhất trong số các chư hầu. Tào Thừa tướng giấu giếm chân tướng sự việc không nói thật với Viên Thuật tướng quân, có thể nói là một hòn đá hạ hai con chim. Ông ta vừa có thể làm suy yếu thực lực của tướng quân Viên Thuật vừa có thể mượn lực liên quân đánh bại đại quân Tây Lương".

"Đã hiểu" Tôn Kiên nghiêm nghị nói: "Nguyên Trực, liệu có cần phải chuyển những lời này tới Công Lộ tướng quân không?"

"Vấn đề là cần phải xem chí hướng của tướng quân là gì?" Từ Thứ dừng lại một lát rồi hắn nói tiếp: "Nếu như chúa công nguyện ý cả đời này làm sai nha dưới trướng Viên Thuật thì có thể nói những lời này với ông ta. Nếu chúa công muốn bản thân mình dựng nên nghiệp bá, trở thành trọng thần chống đỡ Hán thất thì không nên đem những lời này chuyển cho Viên Thuật".

"Vậy ý của Nguyên Trực là" Tôn Kiên nghiêm giọng hỏi: "Cứ để mặc đại quân của Mã đồ phu tàn sát dân chúng Dương Châu sao?"

"Đúng vậy" Từ Thứ âm trầm nói: "Sự hùng mạnh của Viên Thuật có thể nói là mối hoạ của tướng quân. Nếu như chúng ta có thể dùng dao mổ trâu của Mã đồ phu làm suy yếu thực lưch của Viên Thuật, tại sao chúng ta lại không làm? Hơn nữa Mã đồ phu tàn sát, cướp phá bừa bãi vùng Giang Bắc cũng có chỗ tốt của nó. Nó có thể khiến cho giới sĩ tộc Giang Bắc nhìn về Giang Đông. Một khi đã vậy nhân tài sẽ tụ tập dưới trướng của chúa công".

Tôn Kiên nói: "Vạn nhất Mã đồ phu vượt Trường Giang tập kích Ngô Quận thì chúng ta phải làm gì?"

"Chúa công không cần phải lo lắng" Từ Thứ vuố râu mỉm cười nói: "Lúc này sắp sang tháng năm. Cả vùng Giang Đông sẽ chuyển sang thời tiết mưa dầm trong năm. Đại quân Tây Lương xưa nay ở Tây bắc, quen thộc với thời tiết khô nóng, rất khó thích nghi với thời tiết ẩm ướt, nóng bức của Giang Đông. Nếu như Mã đồ phu sáng suốt, hắn sẽ không tuỳ tiện vượt qua Trường Giang tiến quân vào Giang Đông".

Tôn Kiên gật đầu nói: "Ừ, Nguyên Trực nói rất có lý".

"Hơn nữa" Từ Thứ hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Lúc này thế cục đã từ từ rõ ràng. Có thể đoán ra một số điều trong chiến lược toàn cục của Mã đồ phu và Độc sĩ Giả Hủ".

"Hả?" Tôn Kiên vui vẻ hỏi: "Nguyên Trực đã nhìn ra điều gì?"

Từ Thứ nói: "Binh mã Tây Lương cùng Man binh dưới trướng Mã đồ phu tuy có hơn hai mươi vạn nhưng thực sự chỉ có mấy vạn binh mã tinh nhuệ, dầy dạn chiến chinh, không đủ để có thể quyết chiến ở mặt chính diện. Hơn nữa lương thảo thiếu hụt, rất khó có thể tạo ra cục diện giằng co cùng với liên quân vì vậy chiến lược trọng tâm của hắn chính là dùng kỳ binh tập kích hậu phương khiến cho liên quân tan rã và lui binh".

Tôn Kiên gật đầu nói: "Thì ra là như thế".

Từ Thứ lại nói: "Lúc này đại quân yểm trọ của Mã đồ phu vẫn đang quyết chiến ở Dương Châu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra tiếp theo, Mã đồ phu vẫn tiếp tục tiến quân lên phía bắc xâm phạm Từ Châu, thậm chí đánh tới Dự Châu, Duyện Châu và cả Thanh Châu. Hơn nữa đại quân Tây Lương vừa rút ra khỏi Lạc Dương. Liên quân sau khi chiếm lại được Lạc Dương cũng sẽ không còn ý chí tiến quân nữa, trong khi đó lại có mâu thuẫn nội bộ. Chắc chắn là liên quân sẽ giải tán và lui binh".

"Đây có phải chính là nguyên nhân Tào Tháo phong toả, ém nhẹm tin tức không?" Tôn Kiên nói: "Nếu như ngay lúc này liên quân giải tán, lui binh, nhất định đại quân Tây Lương lại ngóc đầu dậy. Chỉ dựa vào nguyên binh lực của Tào Tháo nhất định không đủ để trấn giữ Lạc Dương. Một khi Lạc Dương lại bị thất thủ. Lãnh địa Duyện Châu của Tào Tháo sẽ đơn độc đối đầu với sự uy hiếp của đại quân Tây Lương. Từ nay về sau vô luận hắn muốn làm gì cũng đều đứng ngồi không yên".

"Không sai" Từ Thứ tầm giọng nói: "Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, rất có thể Tào Tháo sẽ sang thuyết phục Viên Thuật xuất chinh, dẫn liên quân tấn công Hàm Cốc quan. Một khi có thể đánh hạ Hàm Cốc quan, quân Tào mới có thể dựa vào hùng quan hiểm yếu này kiềm chế hơn mười vạn đại quân thiết kỵ Tây Lương phía tây Hàm Cốc. Như thế Tào Tháo mới có thể kê cao gối ngủ".

Tôn Kiên nói: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Vẫn ủng hộ Tào Tháo hay phá hỏng âm mưu của ông ta?"

Từ Thứ nói: "Dựa vào cục diện trước mắt liên quân rất khó có thể giải quyết mối uy hiếp Mã đồ phu chỉ trong một trận. Bởi vậy việc Tào Tháo trấn giữ Duyện Châu làm quân tiên phong ngăn cản quân đoàn thiết kỵ Tây Lương đối với các lộ chư hầu Quan Đông mà nói chỉ có lợi chứ không có hại. Thế nhưng nhìn xa trông rộng mà nói, Tào Tháo là người hùng tài đảm lược, tài năng của ông ta hơn xa, gấp trăm lần huynh đệ Viên thị. Đào Khiêm, Lữ Bố càng không thể so sánh với ông ta được. Chỉ một thời gian nữa thôi người này rất có thể là một mối đại hoạ trong lòng chúa công. Vậy chúng ta hãy thừa dịp hắn còn chưa đủ lông cánh hãy ra tay diệt trừ. Đây cũng không phải là một lựa chọn tồi".

Tôn Kiên trầm từ hồi lâu rồi hắn hỏi Từ Thứ: "Mối đại hoạ Tào Tháo có thể vượt qua Mã đồ phu hay không?"

Từ Thứ lắc đầu nói: "Không thể".

Tôn Kiên nghiến răng nói: "Vậy hãy giữ lại ông ta".

Đại trướng của Lữ Bố.

Trần Cung chắp tai nhìn Lữ Bố nói: "Tướng quân, lúc này đã lấy lại Lạc Dương. Cuộc chiến thảo phạt nghịch tặc của hai mươi ba lộ liên quân đã thắng lợi. Liên quân cũng không cần thiết phải duy trì sự tồn tại của mình. Ngày mai Tào Thừa tướng thiết yến các lộ chư hầu, tướng quân hãy lấy lý do cần quay lại lãnh địa của mình không người trông coi mà cố gắng chào từ biệt. Tướng quân hãy nhớ kỹ".

Lữ Bố không hiểu liền nói: "Công Thái nói vậy sai rồi. Tuy đã thu phục được Lạc Dương những Mã nghịch tặc vẫn chưa bị trừ bỏ, cuộc chiến thảo phạt này còn lâu mới thắng lợi".

Trần Cung thở dài, hắn vốn định phá mưu kế của Tào Tháo (Từ Thứ đoán ra được, Trần Cung đương nhiên có thể đoan ra được) nhưng một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn. Hắn nghĩ tới ngày trước Tào Tháo đã từng là chủ nhân của mình. Có thể Tào Tháo bất nhân nhưng bản thân mình không thể bất nghĩa nên hắn gạt bỏ ý định đó. Trần Cung bùi ngùi nói: "Một khi đã vậy tướng quân hãy coi như tại hạ vẫn chưa nói gì".

Dưới chân núi có một thôn nhỏ gọi là Lỗ thôn, ở đó có trang viên của Lỗ Túc. Lỗ gia tuy không có người làm quân nhưng đã mấy đời buôn bán, gia sản rất nhiều. Trong vòng chu vi mấy trăm dặm đều là sản nghiệp của Lỗ gia. Những gia đình nông dân trong thôn cũng chính là tá điền của Lỗ Gia.

"Ừ".

Mã Dược gật đầu, hắn đưa mắt nhìn thì thấy mặt bắc của Lỗ thôn dựa vào núi, mặt đông là ruộng nước mênh mông. Bây giờ đang là mùa xuân, các khu ruộng nước này đều ngập trong nước. Bờ ruộng rất hẹp, vô cùng lầy lội, rất khó đi. Địa thế như vậy cực kỳ bất lợi cho hành động của kỵ binh. cũng khó trách Lý Mông đã chịu thiệt hại nặng nề ở đây.

Mã Dược hỏi: "Bình thường Lỗ Túc này thích làm những điều gì?"

Tên du côn nói: "Lỗ Túc này thân cao tám thước, dáng người cực kỳ anh tuấn, thích cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm. Tính tình người này cũng rất hào phóng, bởi vì gia cảng giầu có nên Lỗ Túc sai người đặt mua áo giáp, khí giới đầy đủ trang bị cho tráng đinh của tá điền. Vào thời nông nhàn thì nhóm trận, huấn luyện bên canh ruộng, giống hệt như một đội quan quân. Vào mùa thu thì có thể mời bằng hữu lên vùng Thượng Nam Sơn săn bắn. Vào mùa mưa thì mời bằng hữu tới trang viện cùng đọc binh pháp. Tất cả những thiếu niên nhà quan đều thích gặp gỡ kết giao với hắn".

"Ừ" Mã Dược lại hỏi: "Có những ai kết giao với Lỗ Túc?"

"Rất nhiều nhưng bằng hữu thân thiết với Lỗ Túc hình như chỉ có hai người" Tên du côn nói: "Trong hai người đó có một người gọi là Tôn lang, không biết tên thực là gì, chỉ biết hắn có sức khoẻ, sử dụng một cây thiết thương nặng đến nỗi cả trăm tráng niên cũng không thể khiêng được, người này cũng là một hảo hán nổi danh. Một người nữa họ Chu, chỉ là một gã Tiểu bạch kiểm, không có bản lĩnh gì nhưng đánh cổ cầm rất hay".

"Tôn lang? Họ Chu?"

Mã Dược lắc đầu, hắn thầm nghĩ mặc kệ có bản lãnh hay không có bản lãnh, cứ bắt lại rồi tính.