"Có chí khí" Đối mặt với ánh mắt hùng hổ, khiêu khích của Cam Ninh, Điển Vi cũng chậm rãi giơ cao đôi thiết kích trong tay, mắt loé sát khí: "Lão Tử ta cũng nhất quyết không thua lũ tiểu bối vô danh tiểu tốt các ngươi".
"Oanh!"
Một tiếng động lớn vang lên, chiến thuyền liên hoàn đang mạnh mẽ tiến vào trong cảng đã va phải bến tàu trong cảng Ô Lâm. Chiến thuyền đang hung hăng tiến tới đột nhiên dừng lại. Thân chiến thuyền khổng lồ đã không thể vượt qua cầu tàu. Điển Vi đứng ở mũi chiến thuyền, thiết kích nắm hcặt trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm, hắn đang định tìm cơ hội nhảy xuống bến thuyền chém giết. Đột nhiên hắn cảm thấy dưới chân mình hụt hẫng. Phốc một tiếng vang lên, Điển Vi đang đứng ở mép chiến thuyền liên hoàn rơi xuống dưới.
"Bành!"
Thân hình nặng nề của Điển Vi vừa vặn ngã xuống một chiến thuyền nhỏ, thân hình hắn chạm vào thuyền gây ra một tiếng động rất to, chiến thuyền nhỏ chòng chành dữ dội. Điển Vi đáng thương vừa mới lồm cồm bò dậy lại bị trượt chân ngã nhào xuống sàn chiến thuyền. Trên chiến thuyền nhỏ đó hai tên lính Kinh Châu gặp cơ hội có một không hai, chúng gào lên giơ thương đâm Điển Vi.
Điển Vi gào lên một tiếng, hắn vung kích đón đỡ, không ngờ chiếc thuyền lạnh chòng chành nên một kích của Điển Vi đánh trượt, hắn không thể ngăn cản thương của hai tên lính Kinh Châu đâm tới. Hai tiếng "Phập, phập" vang lên, bờ vai Điển Vi mát lạnh. Miếng giáp trên vai của Điển Vi cũng bị đánh tung ra khỏi vai.
"Đáng ghét!".
Điển Vi giận dữ, hắn đột nhiên đứng thẳng người lên, hắn gào lên một tiếng, song thiết kích nhằm hai tên lính Kinh Châu đâm tới. Hai tên lính Kinh Châu dùng hết sức cùng dậm chân, chiếc thuyền nhỏ lại bắt đầu nghiêng ngả sang hai bên. Hai chân Điển Vi mất trụ, thân hình khổng lồ của hắn lắc lư, hắn lảo đảo lùi lại mép thuyền, chỉ cần lùi thêm một bước nữa là hắn sẽ ngã xuống dòng nước lạnh như băng.
"Ai ai ai..."
Điển Vi điên cuồng vung hai tay, hắn cố sức giữ thăng bằng nhưng có vẻ ông trời không muốn toại nguyện lòng người. Hắn càng cố sức giữ thăng bằng thì con thuyền nhỏ càng chòng chành dữ dội hơn cuối cùng hất tung thân hình Điển Vi xuống dòng sông.
"Phốc!"
Hai tay Điển Vi chới với hai cái, rốt cuộc hắn cũng không thể tránh được ngã xuống nước. Đáng thương thay gã ác hán đó. Khi ở trên đất bằng hắn là một mãnh hổ nhưng khi rơi vào nước gã lập tức biến thành một con tép. Ngay khi vừa rơi xuống nước hắn liền bỏ đôi thiết kích ra, hai tay chới với trên mặt nước. Hắn muốn dùng sức nổi lên trên mặt nước nhưng hắn càng dùng sức thân hình của hắn càng chìm xuống dòng nước. "A, ôi, ừng ực, ừng ực…".
Chỉ trong chốc lát, Điển Vi đã uống no một bụng nước sông lạnh giá, mắt hắn đã lờ đờ. Hai tên lính Kinh Châu thấy thời cơ tốt nhất đã tới chúng liền nhảy xuống nước, cả hai cùng nắm tóc của Điển Vi và cùng kéo hắn vào gần bờ. Lần này cả hai đã bắt sống được một Đại tướng của quân địch, công lao to lớn này là không thể phủ nhận.
Thế nhưng vận may của tên lính Kinh Châu cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.
Khi chúng còn chưa tiến vào tới bờ. Một thân hình cường tráng đã lao xuống nước như một con Giao Long, bọt nước bắn tung toé, hàn quang loé lên. Hai tên lính Kinh Châu lập tức gào lên thảm thiết, chúng xoay người rồi nằm ngửa trên mặt nước, trong chốc lát máu đỏ thẫm dần dần lan ra bao phủ khắp mặt nước trong veo.
Một đao của thân hình nọ đã kết liễu tính mạng của hai tên lính Kinh Châu, sau đó người đó nắm chặt tay vào lưng áo giáp của Điển Vi rồi nhẹ nhàng hất tng cả người hắn lên. Thân hình nặng tới hai trăm cân của Điển Vi bay lên nhẹ như chiếc lá, những giọt nước bắn tung toé đầy trời, Điển Vi nặng nề rơi xuống một chiến thuyền nhỏ.
"Bành!"
Điển Vi nặng nề ngã sấp bụng vào trong lòng chiến thuyền, hắn há mồm phun ra một ngụm nước, thần trí lập tức khôi phục lại như thường. Hắn vội vàng quay đầu nhìn thì thấy Cam Ninh đang đứng dạng hai chân, vững vàn như bàn thạch trên chiếc chiến thuyền đang lắc lư dữ dội, nhe răng cười với hắn.
"Cạch, cạch".
Tiếng động vang lên, đôi thiết kích của Điển Vi bị ném lên boong của chiếc chiến thuyền nhỏ. Bóng người loé lên, hai tên Cầm Phàm Tặc nhảy lên chiến thuyền nỏ. Cam Ninh ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Hắn cúi đầu nhặt một cây thiết kích, nhìn Điển Vi nói vẻ châm biếm: "Này, con cá to ngu ngốc, người đúng là đồ sắt vụn. lần sau nhớ đừng làm loạn bậy như vậy nữa".
"Đáng ghét".
Điển Vi hung hăng đấm một quyền xuống sàn thuyền. Hắn đang định ngồi dậy thì cảm thấy chiếc thuyền nhỏ lại lung lay dữ dội, Điển Vi sợ quá lại nằm bò xuống boong thuyền, hai tay bấu chặt lấy khe hở ở trên boong thuyền, không dám nhúc nhích. Cam Ninh không khỏi khoái trá cười ầm ĩ khi thấy bộ dạng hoảng hốt của Điển Vi.
"Cười đi. Cho ngươi cười" Điển Vi nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ trong lòng: "Đợi khi trên đất bằng Lão tử ta sẽ có thủ đoạn thu thập ngươi".
Hán Hiến Đế, năm Kiến An thứ năm, ngày đầu tiên của tháng ba. Lịch sử vĩnh viễn ghi nhớ ngày này.
Bởi vì vào ngày hôm đó Mã đồ phu đã sáng tạo ra một kỳ tích. Từ đó về sau không còn ai dám nói Mã đồ phu chỉ có thiện kỵ chiến mà không thiện thuỷ chiến. Có nguyên nhân đó là bởi vì Mã đồ phu đã dùng năm ngàn quân thiết kỵ Tây lương thậm chí không biết thuỷ tính đánh một trận công chiếm cảng Ô Lâm, đại trại của thuỷ quân Kinh Châu, hơn nữa còn là tấn công chính diện.
Gần cửa sông Tương, Sái Mạo, Trương Doãn thống lĩnh thuỷ quân Kinh Châu đang mật phục trên mặt sông. Bởi vì Tào Tháo một mực dùng kế sách xưa cũ ôm cây đợi thỏ để phục kích quân Tây Lương. Trong khi đó địa hình vùng Tam Khẩu vô cùng đặc biệt nếu như đội thuyền của Mã Dược xuôi dòng Trường Giang xuống Giang Đông chưa ra khỏi vùng Tam Giang khẩu thì sẽ tuyệt đối không thể phát hiện ra thủy quân Kinh Châu đang mai phục ở cửa sông Tương.
Mà tới khi phát hiện ra thuỷ quân Kinh Châu thì tất cả đã quá muộn. Chiến thuỳên của thuỷ quân Kinh Châu rất nhiều, những chiến thuyền lớn sẽ như một bầy sói bao vây, chia cắt đội thuyền của kỵ binh Tây Lương, bao vây tiêu diệt từng chiếc một. Ở nơi đây trên mặt sông bao la này, thiết kỵ Tây Lương tung hoành thiên hạ của Mã Dược căn bản sẽ không có bất kỳ sức chống cự nào.
Thế nhưng trong lúc mấy người Tào Tháo còn chưa đợi tới lúc đội thuyền của Mã Dược xuất hiện, tin dữ về việc cảng Ô Lâm bị đánh chiếm đã đến trước.
Sái Mạo, Trương Doãn đang ngồi trên lâu thuyền dạo chơi quanh sông thì một chiếc thuyền nhẹ chèo như bay tới. Chỉ một lát sau tên tiểu giáo Kinh Châu dáng vẻ thảm hại được dẫn tới trước mặt Sái Mạo, Trương Doãn cùng Tào Tháo.
"Tướng quân, cảng Ô Lâm… ôi, ôi… cảng Ô Lâm đã bị đánh chiếm rồi".
"Phốc..."
Sái Mạo nhổ ngay ngụm nước chè hắn vừa mới uống vào mồm vào đầy mặt và cổ tên tiểu giáo Kinh Châu nọ. Ánh mắt tên tiểu giáo Kinh Châu vô cùng lúng túng. Hắn lau cũng không được mà không lau cũng không xong. Hắn chỉ hận không thể một kiếm tự tận ngay lập tức.
"Ngươi nói cái gì?" Sái Mạo sầm mặt quát to: "Cảng Ô Lâm bị đánh chiếm ư? Bị ai đánh chiếm?"
Tên tiểu giáo Kinh Châu nói: "Mã… Mã đồ phu".
"Ngươi đùa cợt cái gì vậy?" Trương Doãn nghe vậy giận sự, hắn lạnh lùng nói: "Cảng Ô Lâm ba mặt giáp núi, một mặt giáp sông Trường Giang. Cái lũ vịt trên cạn đó chỉ có thể nhảy nhót vài cái trên cạn, sao chúng có thể đánh chiếm cảng Ô Lâm?"
Tên tiểu giáo Kinh Châu run rẩy nói: "Thật… là sự thật. Cảng Ô Lâm thật sự đã bị đánh chiếm".
Sái Mạo, Trương Doãn tuyệt đối tin tưởng vào sức chiến đấu của thuỷ quân Kinh Châu trong khi đó Tào Tháo lo lắng Mã đồ phu quỷ kế đa đoan, hắn không nhịn được liền hỏi: "Xin hỏi Mã đồ phu đã làm thế nào đánh chiếm được cảng Ô Lâm?"
"Ai…" Tên tiểu giáo Kinh Châu thở dài, buồn nản nói: "Liên hoàn thuyền. Mã đồ phu đã chế tạo ra chiến thuyền liên hoàn. Hắn đột phá vào đại trại quân ta dễ như trở bàn tay, đánh thẳng vào giữa đại trại, quân ta không có cách nào phát huy ưu thế thuỷ chiến. Thuỷ chiến biến thành lục chiến (đất liền). Quân ta quả thực không địch lại chúng, toàn quân bị tiêu diệt, cảng Ô Lâm bị đánh chiếm".
"Liên hoàn thuyền sao?"
Sái Mạo, Trương Doãn đều là những kẻ thiện chiến trong thuỷ chiến. Cả hai vừa nghe nói tới chiến thuyền liên hoàn đều biết ngay sự lợi hại của nó. Đại trại thuỷ quân ở cảng Ô Lâm dễ thủ khó công. Nó có thể dễ dàng chống đỡ hai đường tấn công thuỷ, bộ của địch quân nhưng nó lại không thể chống đỡ chiến thuyền liên hoàn khổng lồ điên cuồng xông tới. Rốt cuộc hai người cũng hiểu ra, cả hai vội vàng hỏi: "Ngươi nói là Mã Dược đã tấn công chiếm cảng Ô Lâm bằng chiến thuyền liên hoàn ư?"
"Đúng".
Tên tiểu giáo ủ ê gật đầu.
"Con mẹ nó. Nếu đúng như vậy thì cảng Ô Lâm bị chiếm thật rồi" Sái Mạo giận dữ nổi giận lôi đình. Hắn quát mắng ầm ĩ: "… vẫn còn đứng đực mặt ra đó làm gì. Hãy mau đi truyền lệnh toàn quân quay lại cảng Ô Lâm. Dù bất kỳ giá nào cũng phải chiếm lại cảng Ô Lâm. Nhất định phải cướp lại đội thuyền thuỷ quân trong đại trại, còn có lưong thảo, khí giới cũng phải đoạt lại. Đoạt lại tất cả mọi thứ".
"Sái Mạo tướng quân" Tào Tháo tiến lên một bước đứng chắn trước mặt Sái Mạo, hắn nghiêm giọng nói: "Hiện giờ mới quay lại cảng Ô Lâm chỉ e đã không kịp nữa rồi. Hơn nữa nếu chúng ta bức bách Mã đồ phu quá, hắn có thể nổi lửa thiêu đốt, đốt cháy đại trại thuỷ quân cảng Ô Lâm cùng với toàn bộ đội thuỳên trong đại trại. Khi đó chúng ta thiệt hại không thể bù đắp nổi".
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Phải làm gì cho hợp lý đây?" Sái Mạo nóng nảy giậm chân, giọng nói của hắn gần như phát khóc: "Trong cảng Ô Lâm là toàn bộ tâm huyết khó nhọc gây dựng, tích trữ từng tí một trong vòng mười năm của thuỷ quân Kinh Châu. Năm mươi chiếc lâu thuyền, hơn một ngàn chiến thuyền, đại chiến thuyền cùng vô số chiến thuyền nhẹ và cả quân lương ăn trong vòng mười năm cũng không hết". xem tại TruyenFull.vn
"Sái Mạo tướng quân, tất cả những cái đó cũng không phải quan trong nhất" Ánh mắt Tào Tháo lộ ra vẻ âm trầm, hắn nghiêm nghị nói: "Đội thuyền bị huỷ có thể tái lập, quân lương bị mất có thể tích cóp được, khí giới bị mất có thể chế tạo lại, chỉ cần nhị vị tướng quân vẫn còn thuỷ quân Kinh Châu vẫn còn. Mọi thứ vẫn còn".
"Ai…" Sái Mạo chán nản thở dài một tiếng, hắn chán nản ngồi yên một chỗ. Ánh mắt hắn và Trương Doãn nhìn nhau trong sự kinh hoàng, hoảng loạn. Sái Mạo run run nói: "Lần này đại bại quay về Tương Dương không biết ăn nói thế nào với chúa công?"
Tào Tháo nói: "Chuyện của Lưu Kinh Châu cứ để bản tướng đảm đương".
Ánh mắt Sái Mạo lộ ra vẻ cảm kích, hắn hỏi Tào Tháo: "Thừa tướng, hiện tại chúng ta nên làm gì?"
Ánh mắt Tào Tháo lộ ra vẻ âm hiểm, độc ác, hắn đáp: "Một chữ: Chờ".
Sái Mạo, Trương Doãn đồng thanh hỏi: "Vẫn còn chờ sao?"
Tào Tháo nói: "Chúng ta đã chờ tới bây giờ, hơn nữa cũng đã phải trả một cái giá quá lớn là cảng Ô Lâm bị đánh chiếm. Nhị vị tướng quân nhất định vẫn phải chờ. Nếu như chúng ta không thể một trận tiêu diệt thiết kỵ Tây Lương, giết chết Mã đồ phu. Tất cả những mất mát của chúng ta chẳng phải đã mất hết ý nghĩa sao?"
Sái Mạo gật đầu nói: "Nói thế cũng đúng".
Tào Thào cười âm hiểm, hắn nói tiếp: "Cái này chính là trong hoạ có phúc, trong phúc có hoạ. Dù cảng Ô Lâm bị đánh chiếm nhưng với Mã đồ phu mà nói cũng chưa chắc đã phải là một chuyện tốt".
Trình Dục đang đứng hầu bên cạnh nghe vậy sắc mặt hắn trở nên ưu tư. Sái Mạo, Trương Doãn vẫn không hiểu liền hỏi tiếp: "Thừa tướng nói vậy có ý gì?"
"Rất đơn giản!" Tào Tháo trầm giọng nói: "Cảng Ô Lâm bị chiếm. Mã đồ phu đã từng thu được chiến quả của liên hoàn thuyền. Lần này xuôi dòng xuống Giang Đông rất có thể hắn sẽ tái diễn lại trò cũ. Hắn có thể sử dụng năm mươi chiếc lâu thuyền cướp được làm thành một liên hoàn thuyền khổng lồ dùng để vận chuyển hơn tám ngàn thiết kỵ Tây Lương và hơn một vạn chiến mã Tây Lương. Nếu thật sự hắn làm như vậy thì cho dù là Đông Hoàng đại đế cũng không cứu được Mã đồ phu".
Mã Dược vô cùng thoả ãm đứng trang nghiêm trên một chiếc lâu thuyền ba tầng lầu. Hắn quay đầu quát to: "Cam Ninh, Trần Hổ, Trương Báo?"
Cam Ninh cùng Trương Báo, Trần Hổ mới dẫn thuỷ tặc Giang Hạ tới đầu nhập liền bước ra khỏi hàng. Một trước, hai sau tạo thành hình chữ Phẩm trước mặt Mã Dược, lớn tiếng nói: "Chúa công có gì phân phó?"
Mã Dược hít một hơi thật sâu. Hắn lạnh lùng nói: "Truyền lệnh xuống, hãy đem năm mươi chiếc lâu thuyền thu được cùng với mười chiếc chiến thuyền lớn làm thành một liên hoàn thuyền. Bản tướng quân muốn chế tạo ra một lục địa di động trên sông nước Trường Giang mênh mông để cho tám ngàn quân thiết kỵ Tây Lương tung hoành ngang dọc. Ha, ha, ha".
"Mạt tướng lĩnh mệnh".
Ba người Cam Ninh dạ ran rồi lĩnh mệnh rời đi.