Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 307: Ta là Mã Siêu (3)




Nhật Trục Vương bị đâm ngã xuống ngựa nhưng hắn chưa chết ngay, lúc này bản thân hắn đang nhìn thấy kỵ mã Hán quân kia hiển thị thần uy. Một kỵ mã đơn đấu với hơn trăm dũng sĩ Tiên Ti mà vẫn chiếm ưu thế. Mỗi nhát thương đâm ra đều có một tên dũng sĩ Tiên Ti trúng thương ngã ngựa, tới khi năm trăm kỵ binh quân Hán đánh giết tới thì hơn trăm dũng sĩ Tiên Ti đã chết hơn phân nửa.

Nhật Trục Vương biết không còn hy vọng chạy trốn, hắn bình tĩnh trở lại rồi nghiêm nghị hỏi: " Ngươi là ai?'

Mã Siêu giục ngựa quay đầu lại, Ngân thương trong tay hắn chỉ xuống, máu tươi từ đầu mũi thương của Mã Siêu nhỏ xuống cổ họng Nhật Trục Vương.

Nhật Trục Vương không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào thiết khôi mặt nạt quỷ trên đầu của Mã Siêu, hố mắt nhỏ dài, ánh mắt sắc bén của hắn như muốn nhìn thấu hình dáng Mã Siêu, hắn lại quát hỏi: " Rốt cuộc ngươi tên là gì?"

" Ta là Mã Siêu".

Sát khí lạnh như băng toát ra từ hố mắt nhỏ, hẹp trên thiết khôi đầu sư tử. Một âm thanh lạnh lùng vang lên sau chiếc mặt nạ quỷ. Sau đó mũi thương đang nhỏ máu đâm xuống không chút lưu tình, đâm xuyên qua cổ họng của Nhật Trục Vương, máu tươi bắn lên. Ánh mắt sắc bén của Nhật Trục Vương nhanh chóng mờ đi rồi hoàn toàn u ám.

Một thương của Mã Siêu đâm chết Nhật Trục Vương, Mã Siêu đang định xuống ngựa chặt đầu, cắt tai Nhật Trục Vương thì đám quân Vương Đình Thiết Vệ người Tiên Ti đã gào khóc đánh giết tới, sau khi Mã Siêu chỉ huy năm trăm thiết kỵ đánh tan Thiết Vệ Vương Đình quay trở lại chỗ thi thể Nhật Trục Vương thì thi thể Nhật Trục Vương đã không cánh mà bay.

Kẻ lén trộm đưa thi thể Nhật Trục Vương của bộ lạc Trí Kiến Lạc La đi là một thủ lĩnh của một bộ lạc nhỏ. Lúc trước hắn bị Mã Siêu đâm một thương ngã ngựa nhưng đó chỉ là một vết thương nhẹ vì thế hắn giả chết, may mắn tránh được tai kiếp. Cùng với việc viên thủ lĩnh này trốn thoát chuyên năm trăm kỵ binh quân Hán đánh đại bại tám trăm Thiết Vệ Vương Đình, và cả chuyện Mã Siêu một mình một ngựa đơn đấu với hơn một trăm dũng sĩ Tiên Ti đã nhanh chóng lan truyền khắp thảo nguyên Tây Bộ.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, mũ sư tử, mặt nạ quỷ của Mã Siêu đã trở thành nỗi ám ảnh không ngừng trong tâm trí của người Tiên Ti.

Tháng chín năm Kiến An thứ hai thời Hán Hiến Đế (năm một trăm tám mươi chín), Mã Dược chỉ huy tám ngàn tinh binh tấn công người Tiên Ti.

Chân núi Kê Lạc.

Đầu tháng mười, Mã Siêu dẫn năm trăm khinh kỵ binh tránh hướng chính diện, vu hồi hành quân hơn hai ngàn dặm, tập kích đánh phá Vương Đình của bộ lạc Trí Kiến Lạc La, tám trăm Thiết Vệ Vương Đình bị đánh tan. Nhật Trục Vương, hai Vương đệ, ba Vương Tử và hai mươi tám thủ lĩnh bộ lạc tập trung ở Vương Đình cùng với hơn một trăm quý tộc Tiên Ti dưới trướng toàn bộ bi chém đầu.

Tới khi ba ngàn kỵ binh của bộ lạc Hữu Cốt Đoá chạy tới Vương Đình, chỉ thấy trên mặt đất đầy tử thi, tất cả các tử thi đều bị bêu đầu, trên thủ cấp cũng chỉ còn lại một tai, đám kỵ binh Hán quân như gió cũng đã chạy cách Vương Đình hơn mười dặm. Nóng vội báo thù ba ngàn kỵ binh Tiên Ti vội vã đuổi theo nhưng lại bị năm trăm kỵ binh quân Hán thừa dịp đêm tối tập kích đánh cho đại bại.

Trường An, phủ đệ của Lý Nho.

Lý Nho đang cùng mưu sĩ tâm phúc của Ti Đãi giáo uý Lưu Bị, Giản Ung mật đàm.

Sau hơn nửa năm hỗn chiến, các lộ loạn quân Lương châu nhanh chóng suy giảm thực lực, thậm chí chúng còn suy vong nhanh hơn so với sự dự đoán của Giả Hủ.

Tới tháng mười, năm Kiến An thứ hai thời Hán Hiến Đế, Quách Dĩ chỉ còn hai vạn quân, tạm thời đóng quân ở Trường An, Lý Thôi còn thảm hại hơn, lúc này hắn chỉ còn hơn tám ngàn tàn quân tụ tập ở Thương huyện, lấy Vũ Quan làm nơi nương náu tạm thời. Cũng may Thái Thú Nam Dương Tôn Kiên và Kinh Châu mục Lưu Biểu còn đang hỗn chiến nên tạm thời chưa quan tâm tới chuyện phương bắc.

Trước kia Dương Phụng và Lý Thôi liên kết với nhau, bị Quách Dĩ và Lý Nho đánh bại. Lý Thôi dẫn tàn quân bản bộ của mình chạy về phía nam tới Thương huyện, Dương Phụng dẫn quân bản bộ chạy trốn, nửa đường gặp quân Quách Dĩ mai phục, quân mã hỗn loạn, chỉ còn chưa tới hai ngàn tàn quân, hắn đành phải dẫn tàn quân chạy tới quận Vũ Đô, Lương châu nương náu nơi Đoàn Ổi.

Triệu Sầm không tham dự cuộc hỗn chiến giữa Quách Dĩ và Lý Thôi, hắn chỉ huy hai vạn loạn quân rút lui trở về Hàm Cốc quan. Thế nhưng đa số lương thảo, đồ quân nhu đều bị Quách Dĩ, Lý Thôi chia nhau hết sạch. Quân Triệu Sầm thiếu lưong thực trầm trọng, ngày nào cũng có binh lính bỏ trốn, tới tháng mười chỉ còn bảy, tám ngàn quân.

Loạn quân Lương châu thất bại là điều không thể tránh khỏi. Quách Dĩ, Lý Nho căn bản không thể lưu trú lâu dài ở Quan Trung, hiện tại chúng đang bầy mưu tính kế tìm con đường lui khác.

Một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng trong phòng yếu ớt.

Giản Ung ngồi ngay ngắn, hắn nhìn Lý Nho nói: " Dựa vào cơ trí, nhìn xa trông rộng của tiên sinh, không thể không thấy đại thế thiên hạ ngày nay. Ngày nay nhà Hán suy vong, quần hùng thiên hạ quật khởi. Bây giờ chính là lúc kẻ sĩ lựa chọn chủ nhân, tạo dựng đại nghiệp. Quách tướng quân cố thủ Quan Trung chính là tử lộ, con đường sáng trước mắt chính là dẫn quân về phía đông, theo chúa công của ta".

Lý Nho cười nhạt hỏi: " Nghe nói Lưu Bị đại nhân thường xuyên đan hài cỏ, không biết việc ấy có thật không?"

Giản Ung nghiêm mặt nói: " Đúng là có việc ấy".

Lý Nho cười sằng sặc nói: " Người không có chí lớn như vậy, sao có thể làm nên đại sự. Quách tướng quân đầu nhập dưới trướng một chúa công như vậy mới chính thức là đi vào tử lộ".

Giản Ung mỉm cười nói: " Tiên sinh không nghe thấy chuyện giả si bất điên sao?"

" Hả?" Lý Nho vui vẻ hỏi: " Nói như vậy là Lưu Bị đại nhân đang giả điên sao?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Giản Ung không đáp mà hỏi ngược lại: " Tiên sinh nghĩ sao?"

" Được" Lý Nho gật đầu hỏi tiếp: " Vừa rồi tiên sinh cũng nói ngày nay nhà Hán suy vong, quần hùng thiên hạ quật khởi. Đây đúng là lúc đại trượng phu tìm chủ nhân, kiến lập nghiệp lớn. Thế nhưng tiên sinh hãy cho tại hạ biết Lưu Bị đại nhân chỉ có mấy trăm binh lính thủ hạ, tướng chỉ có Quan, Trương, lúc này mà xưng minh chủ liệu có hợp không?"

Giản Ung nói: " Chúa công của tại hạ hiện nay dù chỉ có mấy trăm tinh binh, võ tướng cũng chỉ có Quan, Trương nhị tướng. Ai có thể dám khẳng định mấy năm sau không thể có mười vạn tinh binh, mấy ngàn viên đại tướng? Chỉ người đại nghĩa mới có thể dùng người, chúa công tại hạ hùng cứ Lạc Dương, nằm quyền điều khiển thiên hạ, các lộ anh hùng hào kiệt nghe tiếng sẽ tới đầu quân. Nghiệp lớn lúc đó còn phải lo lắng sao?"

" Ha, ha, ha" Lý Nho cười ầm nói: " Một Ti Đãi giáo uý nhỏ nhoi mà cũng dám nói nắm quyền điều khiển thiên hạ sao? Chẳng phải sẽ làm cho người ta cười rụng cả răng sao?"

" Lý Nho tiên sinh" Giản Ung đột nhiên đứng dậy, sắc mặt giận dữ nói: " Tiên sinh có thể không tin lời tại hạ nhưng xin tiên sinh không được vũ nhục chúa công tại hạ".

Lý Nho cũng tức giận tím mặt, hắn nói không chút khách khí: " Giản Ung tiên sinh, xin mời hãy quay về. Tướng quân nhà ta tuyệt không thể làm thuộc hạ kẻ dệt chiếu bán dép. Lời đã hết. Người đâu, tiễn khách!"

" Lý Nho, sau này ngươi sẽ hối hận với quyết định ngày hôm nay của ngươi" Sắc mặt Giản Ung vô cùng tức giận, hắn bừng bừng nói: " Còn nữa, nếu ngươi không thể tự quyết định, xin hãy đưa ta tới gặp Quách tướng quân".

" Tướng quân nhà ta việc quân bận rộn, không rảnh tiếp ngươi" Lý Nho cười lạnh lùng, trầm giọng nói: " Còn nữa tại hạ còn không biết hai chữ hối hận viết như thế nào. Tiễn khách!".

" Hừ!".

Giảm Ung hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng dáng Giản Ung biến mất ngoài cửa. Lý Nho lúc này mới thay đổi quan phục, sắc mặt trở nên hoàn hoãn trở lại, hắn nhìn tên gia đình ngoài cửa nói: " Cho mời đặc sứ của Bình Tây tướng quân, Quách Đồ tiên sinh".

Chân núi Kê Lạc, bản doanh của Mã Dược.

Mã Dược đang gục xuống án ngủ say, bất chợt tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài trướng làm hắn giật mình bừng tỉnh, Chu Thương bước nhanh vào trướng, hắn vui mừng nhìn Mã Dược hét lớn: " Chúa công, tin vui! Tin vui!".

" Hả?" Mã Dược dụi đôi mắt ngái ngủ hỏi: " Chuyện gì mà cao hứng thế?"

" Thiếu tướng quân đã quay về" Chu Thương kích động nói: " Năm trăm kỵ binh xuất chinh trở về hơn bốn trăm kỵ binh, hơn nữa còn mang về rất nhiều chiến lợi phẩm, thực sự không thể tin được".

" Hả?" Mã Dược choàng dậy hỏi: " Mang về chiến lợi phẩm gì?"

" Quyền trượng của Nhật Trục Vương bộ lạc Trí Kiến Lạc La, ngoài ra còn có ba ngàn cái tai của người Tiên Ti, tất cả đều là tai phải"

" Khá lắm, nói như vậy tiểu tử Mã Siêu đã san bằng Vương Đình của Nhật Trục Vương".

" Còn giết hơn ba ngàn người Tiên Ti nữa à?"

" Điển Vi" Mã Dược đột nhiên quay nhìn Điển Vi đang đứng hầu trong trướng, hắn lạnh lùng nói: " Truyền lệnh, đại quân lập trận nghênh đón thiếu tướng quân thắng trận trở về".

" Tuân lệnh".

Điển Vi trả lời rồi rời đi.

Chân núi Lạc Sơn, đại doanh của Mã Dược.

Hiệu kèn lệnh dài vang lên, tám ngàn tinh kỵ như nước chảy cuồn cuộn kéo ra ngoài cổng doanh trại, chậm rãi triển khai trên thảo nguyên. Tinh kỳ bay phấp phới trước trận tiền, Mã Dược, Chu Thương và sáu hữu bộ Thiên Hộ, sáu trung bộ Thiên Hộ, sáu tả bộ Thiên Hộ cùng quan quân lớn nhỏ đứng nghiêm, ánh mắt nhìn về phía trước. Ở chân trời thảo nguyên bao la phía trước có một toán kỵ binh đang tiến đến.

" Ngao".

Mã Siêu uy phong lẫm liệt giơ giáo lên, hắn gào lên một tiếng dài.

Phía sau hắn hơn bốn trăm kỵ binh đang giục ngựa hùng dũng chạy tới cũng ghìm cương chạy chậm lại, chậm rãi triển khai thành hai cánh, dừng lại cách trận tiền của Mã Dược hơn một tầm tên. Khoảng cách này rất hợp lý vì nếu như hai đạo quân đang giao tranh với nhau, khoảng cách này có thể tránh cho bị cung thủ địch quân bắn chết, cũng vừa đủ để gây áp lực lên địch quân.

Mã Dược không khỏi thầm gật đầu tán thưởng. Kiến thức đơn giản nhất của quân đội chính là lập trận. Đây chính là điều thể hiện đúng nhất năng lực cầm quân của chủ tướng đạo quân đó. Dù Mã Siêu tuổi còn nhỏ nhưng hắn đã không hổ là cao đồ của Giả Hủ và Thư Thụ. Ít nhất ở phương diện này Mã Siêu hoàn toàn vượt qua thử thách.

Thế nhưng Mã Dược không chỉ hy vọng Mã Siêu vượt qua thử thách của người làm tướng mà hắn còn hy vọng Mã Siêu trở thành một thống soái vĩ đại.

Cùng với sự mở rộng thế lực và lãnh địa của bản thân, vào thời điểm này Mã Dược không ngừng suy nghĩ về tương lai của quân đội Mã gia.

Mã Dược hiểu rõ ràng rằng các chủ trương của hắn " đoạt tiền lương, đoạt nữ nhân" để chỉ huy binh lính, huấn luyện binh lính chỉ có thể sử dụng trong những tình huống đặc biệt ví dụ như tám trăm lưu khấu lúc trước ở vào tình cảnh tứ bề thộ địch, trong cảnh khốn khó ăn bữa hôm lo bữa mai, hay như vừa mới tới U Châu đã có cường địch rình rập tứ phía. Điều này chỉ hiệu quả trong những tháng ngày gian khó.

Thế nhưng hiện tại Mã Dược hiểu thời kỳ của phép trị quân này đã qua.

Hiện tại không còn là thời điểm của ăn bữa hôm lo bữa mai, vẫy vùng giành lại sự sống.

Mã Dược cũng rất tinh tường khi nhận ra điểm này vì thế hắn đang dần dần loại trừ dần quân đội cũ. Hắn đã đem ba ngàn thuộc hạ cũ đưa ra trấn thủ vùng biên giới của thảo nguyên. Đó chính là bước đầu tiên. Kế tiếp chính là lang kỵ Ô Hoàn, tòng kỵ Nguyệt thị dã tính của chúng không thuần phục nên cũng dần dần chuyển chúng ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của quân đội Mã gia.

Việc cuối cùng là dùng vũ lực tranh đoạt Trung Nguyên. Đương nhiên khi đó phải có một đội quân mới tác phong ngoan cường, kỷ luật nghiêm minh.