" Sát"
Theo bản năng, Mã Siêu chỉ kịp nghiêng đầu né tránh, suýt chút nữa một đao đứt lìa cổ họng, một thứ cảm giác tê tái, lành lạnh ở yết hầu. Sợi quai mũ dưới hàm đứt lìa làm chiếc mũ sư đầu quỷ diện rơi ra, đập xuống đất, phát ra tiếng kêu nhỏ. Gã nam nhân thấy vậy, biết mình đã thất bại, sợ hãi, quay đầu bỏ chạy đến con ngựa gần đấy, định cưỡi ngựa tẩu thoát.
" Phụt".
Vừa lúc ấy, một mũi tên lao vút từ sau bắn tới, xuyên qua hậu tâm gã nam nhân Tiên Ti, gã chỉ chạy thêm vài bước rồi đổ vật xuống đất, giật giật hai cái rồi nằm im bất động. Một dòng máu tươi từ thân thể hắn ào ạt chảy ra, nhanh chóng đông tụ lại làm thành một vũng máu đỏ trên nền đất.
Mã Siêu lúc này, khuôn mặt lúc này vẫn còn nét sợ hãi, đưa tay lên vuốt yết hầu một cái, tay đã dính đầy máu tươi. Một đao kia, tuy chưa cắt đứt yết hầu của hắn nhưng cũng khiến cho hắn bị thương, chảy máu.
" Mã Siêu".
Một âm thanh uy nghiêm vang lên bên tai Mã Siêu, Mã Siêu cuống quít nhặt chiếc giáp mũ rồi quay lại, chấp tay cung kính Mã Dược rồi nói: " Đại ca".
Mã Dược nhãn sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu, trầm giọng nói: " Vừa rồi, ngươi có biết, ngươi phạm sai lầm gì không?".
Mã Siêu im lặng. Hắn cũng không muốn giải thích hay là không biết giải thích cái gì.Mã Siêu mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng từ lâu đã được Mã Đằng, Mã Dược, lại thêm Giả Hủ, Quản Trữ, chỉ bảo, đám người ấy, từ lời nói tới việc làm đều mẫu mực, tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng dũng mãnh, hung hăng, gan dạ. Ngay từ những lúc ấy, những tập tính đó đã thấm sâu vào trong xương tủy của Mã Siêu, duy chỉ còn nhẫn tâm là điều mà Mã Siêu chưa có được.
" Với kẻ thù, ngươi không nên động lòng trắc ẩn" Mã Dược điềm dạm nói: " Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình!". Nếu tên nam nhân Tiên Ti ấy võ công cao cường hơn một chút, ngươi phản xạ chậm hơn một chút thì chắc giờ ngươi chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo như nó rồi".
Mã Siêu im lặng hồi, ngẩng đầu, cất giọng nói: " Dạ".
" Ngươi phải luôn nhớ, không được nhân từ với kẻ địch của mình!" Mã Dược đi đến đá lăn cái xác tên nam nhân Tiên Ti bên cạnh, rồi đặt một cước thật mạnh lên thi thể đó, hướng Mã Siêu mà dặn: " Ở trên chiến trường, trừ bộ hạ, huynh đệ của ngươi, bất kể là ai, hễ kẻ nào mặc giáp, tay cầm đao kiếm thì đều là địch nhân cả, dẫu là người Hán, người Hồ, cũng phải giết không tha!".
" …"
" Ngươi không giết chúng thì chúng sẽ giết ngươi!".
" Dạ hiểu".
" Ngươi phải nhớ, muốn trở thành một vị tướng vĩ đại thì trước tiên phải là một tên lính ưu tú!" Mã Dược lại nói: " Ngay cả tính mạng của ngươi cũng không giữ nổi, thì làm sao có thể suất lĩnh binh lính giành thắng lợi được? Nếu thế, ai dám cùng ngươi xông pha chiến trường chứ?"
…
Tại U châu, trong dinh Công Tôn Toản.
Công Tôn Toản cho kẻ đưa thư do Viên Thiệu phải tới lui ra ngoài, hướng Quan Tĩnh và Đại tướng Nghiêm Cương nói: " Đây là mật thư do Viên Thiệu phái người đưa tới, trong thư có nói, Chinh Bắc tướng quân Ký châu mục Hàn Phức ức hiếp nhân dân, gây nhiều oán hận, xin ta dẫn quân xuôi nam đánh Nghiệp thành. Còn nói, sẽ cho ta đứng đầu Ký châu."
Nghiêm Cương nghe xong nói: " Đây là kế mượn đao giết người, xin chúa công cẩn thận!". truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Quan Tĩnh lại nói: " Bất quá, không nên để lỡ cơ hội tốt này".
" Sao?"Công Tôn Toản hỏi: " Sĩ Khởi (tên chữ của Quan Tĩnh) có gì chỉ giáo?"
Quan Tĩnh nói: " Từ sau khi Đổng Trác mất, nhà Hán cũng chỉ còn trên danh nghĩa, thiên hạ quần hùng khắp nơi nổi dậy, tranh giành. Lần này, là cơ hội tốt để công thành chiếm đất khuếch trương lực lượng. Đất Ký châu, dân cư đông đúc, lúc gạo đầy đồng, là châu phủ giàu có nhất trong mười ba châu của đại Hán, chúa công mà lấy được đất Ký châu, sao phải lo nghiệp lớn không thành?"
Công Tôn Toản hỏi lại: " Theo ý Sĩ Khởi, lần này ta nên xuất binh chăng?".
" Đúng vậy". Quan Tĩnh gật đầu nói: " Chúa công nhân cơ hội này, lấy đất Ký châu, sau đó quay lại chiếm Tịnh châu cũng chưa muộn, như thế có thể bình định được phương Bắc ".
…
Dưới chân núi Kê Lạc, bên trong đại doanh của Mã Dược.
Chu Thương bước vào trung quân đại trướng của Mã Dược, nói: " Chúa công, Thiếu tướng quân đã mang theo năm trăm kỵ đến Bắc Hải rồi".
" Bắc Hải?", thần sắc Mã Dược ngưng động, tựa hồ đang suy nghĩ, rồi nói: " Đến bản doanh tộc Kiến Lạc La à?".
" Vâng" Chu Thương gật đầu, rồi lo lắng nói: " Năm trăm kỵ binh cùng Thiếu tướng quân xuất chinh toàn bọn choai choai, trẻ tuổi, bất quá đứa lớn nhất cũng chỉ mười bẩy, mười tám tuổi, lại chưa xông pha, tham gia một trận chiến thật sự nào, e lần này đi lành ít dữ nhiều, hay ta nên cho phải người đi triệu trở về?".
Mã Dược có thể nói là rất tận tâm tận lực đào tạo Mã Siêu. Chẳng những mời Điển Vi, Hứa Trữ truyền thụ võ nghệ, cho Thư Thụ, Giả Hủ truyền thụ binh pháp, mà còn tuyển chọn một đội kỵ binh gồm năm trăm thiếu niên dũng mãnh, cùng Mã Siêu chuyên tâm luyện tập trận pháp, chiến thuật. Lần này Mã Siêu dẫn quân xuất chinh, đội kỵ binh kia cũng đi theo cùng.
" Không thể!"Mã Dược quả quyết cự tuyệt mà nói: " Giả như cho người gọi năm trăm kỵ binh kia trở về, e danh tiếng Mã Siêu sẽ bị hủy hoại!".
Chu Thương lo lắng nói: " Nhưng để như vậy, một đội kỵ binh đơn độc xâm nhập sâu vào lãnh thổ của người Tiên Ti e hậu quả khó lường ạ".
" Không sao" Mã Dược chậm rãi nói: " Mã Siêu dù tuổi còn nhỏ, nhưng chăm chỉ đọc binh thư, tinh thông binh pháp, năm trăm kỵ binh thiếu niên kia cũng được nghiêm chỉnh rèn luyện, chỉ cần không gặp phải đại đội kỵ binh Tiên Ti, chắc cũng sẽ không có gì ngoài ý muốn đâu! Trước mắt, quân ta xâm nhập vào Tiên Ti phúc địa hơn một ngàn dặm, các bộ ở Tiên Ti nhất định sẽ kinh động mà dồn toàn lực, chú ý đến quân chủ lực của ta, lúc ấy không khéo chừng, đội kỵ binh kia có thể lấy bất ngờ làm lợi thế, mà giành chiến thắng ấy chứ".
Bắc Hải. tây bộ Tiên Ti quân doanh bộ lạc Trí Kiến Lạc La.
Cùng với một tiếng ngựa hí, Đại Vương trí Kiến Lạc La, Nhật Trục Vương nhảy xuống ngựa, ngay lập tức có một tên người hầu tiến lên kính cẩn dắt cương ngựa. Nhật Trục Vương đi thẳng vào đại trướng, trong lúc nữ nô đang cởi áo giáp, Nhật Trục Vương hỏi đội trưởng tuỳ tòng: " A Hồ Nhi, thủ lĩnh các bộ lạc đã đến đông đủ chưa?"
A Hồ Nhi nói: " Hồi bẩm Đại Vương, trừ Hắc Lang bộ lạc và Bạch Dương bộ lạc, hai mươi chín thủ lĩnh của các bộ lạc lớn nhỏ đều đã đến, ở trong đại trướng chờ Đại Vương".
" Ừ" Nhật Trục Vương gật đầu hỏi: " Quân đội của Mã đồ phu ở đâu? Chúng đã tiến tới đâu?"
A Hồ Nhi nói: " Thám mã mới phi báo, đại quân của Mã đồ phu vẫn còn ở chân núi Kê Lạc".
Nhật Trục Vương vuốt râu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: " Đi, đi ra đại trướng".
Một lát sau trong đại trướng của Trí Kiến Lạc La Vương Đình.
Nhật Trục Vương tay cầm quyền trượng, ngồi ở ngôi cao theo Vương Vị, các thủ lĩnh bộ lạc còn lại chia nhau ngồi hai bên theo hình tròn.
Ánh mắt sắc bén của Nhật Trục Vương nhìn lướt qua từng thủ lĩnh bộ lạc, hắn trầm giọng nói: " Trong thời gian hai năm qua, Mã đồ phu đã thâu tóm toàn bộ thảo nguyên bao la, trên một trăm bộ lạc Tiên Ti lớn nhỏ, hơn mười vạn người Tiên Ti làm nô lệ. Nợ máu này chúng ta vẫn chưa đòi được, chúng ta chờ đợi Mã đồ phu tới lấy mạng chúng ta sao?'
" Không thể, đương nhiên không thể"
Các thủ lĩnh bộ lạc ầm ầm đáp lại.
Nhật Trục Vương nói tiếp: " Người Tiên Ti chúng ta là lang sói trên thảo nguyên. Người Hán chỉ là dê cừu bị nhốt trong lồng. Nhưng hiện tại lũ dê cừu đó lại thoát khỏi cái chuồng của mình và chạy tới thảo nguyên bao la của chúng ta. Hơn nữa chúng còn muốn ăn tươi nuốt sống hết loài lang sói chúng ta. Thế giới này đã đủ lộn xộn chưa?"
" Ha, ha, ha".
Các thủ lĩnh cười ầm ầm.
" Các vị …".
Nhật Trục Vương đột nhiên đứng lên đi ra ngoài trướng, các thủ lĩnh bộ lạc rối rít đứng dậy đi ra theo. Nhật Trục Vương chỉ quyền trượng về phương nam xa xa, hắn quay đầu nói với các thủ lĩnh bộ lạc: " Trong vòng ba ngày, các bộ kỵ binh phải tiến tới, tập kết ở vùng đồng cỏ Ngũ Thập Lý phía nam Vương Đình. Nếu ai quá thời hạn trên sẽ chết".
" Đồng ý".
Các thủ lĩnh bộ lạc ầm ầm trả lời.
" Báo…".
Nhật Trục Vương đang định nói tiếp thì phía trước vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một âm thanh thê lương vang lên, vang động khắp trời xanh, hắn kinh hãi ngẩng đầu nhìn thì thấy một con khoái mã đang phi tới như gió cuốn. Đội trưởng đội tuỳ tùng của Nhật Trục Vương, A Hầu Nhi chỉ huy mười kỵ binh phóng tới nghênh đón.
" Xảy ra chuyện gì?" A Hồ Nhi ghìm cương ngựa trước kỵ mã, hắn lớn tiếng quát: " Xảy ra chuyện gì?"
" Đại vương!" Người kỵ mã không để ý tới A Hồ Nhi, hắn hướng Nhật Trục Vương hô lớn: " Một toán quân kỵ binh Hán quân khoảng bốn, năm trăm quân đột nhiên xuất hiện ở phía bắc Vương Đình. Chúng chỉ còn cách Vương Đình hai mươi dặm".
" Cái gì?"
" Kỵ binh Hán quân?"
" Chỉ còn cách Vương Đình hai mươi dặm?"
" Vậy nguy rồi".
Ngay lập tức các thủ lĩnh bộ lạc phía sau Nhật Trục Vương trở nên hỗn loạn.
" Hoảng hốt cái gì?" Nhật Trục Vương quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn các thủ lĩnh bộ lạc đang bối rối, hoảng hốt. Đợi tất cả bình tĩnh trở lại, hắn mới trầm giọng quát to: " Chỉ có bốn, năm trăm kỵ binh Hán quân mà các ngươi đã hoảng sợ như vậy. Các ngươi có còn là con cháu của thần Thiên Lang không? Các ngươi đã làm mất thể diện của đại dân tộc Tiên Ti".
" Nhưng đây là quân đội của Mã đồ phu" Một thủ lĩnh bộ lạc khẽ nhắc nhở: " Không giống như quân Hán bình thường".
" Quân đội của Mã đồ phu thì sao này? Quân đội của Mã đồ phu có phải do cha sinh mẹ dưỡng không? Thân thể chúng có phải làm bằng máu thịt không? Mã xoa và loan đao của đại dũng sĩ Tiên Ti không thể giết chết bọn chúng sao?" Mắt Nhật Trục Vương hiện lên sát khí khủng khiếp, hắn lớn tiếng quát: " Có tám trăm Thiết Vệ ở đây, sợ cái gì?"
Các thủ lĩnh sợ hãi không dám lên tiếng.
Nhật Trục Vương đột nhiên quay đầu nhìn đội trưởng tuỳ tùng A Hồ Nhi nói: " A Hồ Nhi".
A Hồ Nhi giục ngựa tiến lên, lớn tiếng nói: " Có tiểu nhân".
Nhật Trục Vương nói: " Lập tức chỉ huy tám trăm Thiết Vệ Vương Đình tấn công, tiêu diệt đám kỵ binh Hán quân kia".
" Vâng."
A Hồ Nhi trả lời rồi lĩnh mệnh rời đi.
Nhật Trục Vương đột nhiên quay đầu nhìn các thủ lĩnh nói: " Chư vị thủ lĩnh, hãy theo bản Vương ra phía trước quan sát cuộc chiến. Hãy xem tám trăm Thiết Vệ của bản Vương tiêu diệt năm trăm kỵ binh Hán quân của Mã đồ phu như thế nào. Người đâu, mau chuẩn bị ngựa cho các thủ lĩnh".
…
Gió tây thổi mạnh, trên bầu trời cao vang lên tiếng nhạn kêu ai oán.
Tiếng vó ngựa lộp cộp, loan đao hàng hàng lạnh như lẽo như sương tuyết.
" Báo…'.
Âm thanh thê lương vang lên, một con khoái mã từ phía trước phi như bay quay lại.
" Hu …".
Mã Siêu nhẹ nhàng ghìm cương ngựa.
Cuồng phong gào thét, chiến bào trắng sau lưng Mã Siêu tung bay, khi áo bào của Mã Siêu bay lên, sau yên ngựa hiện ra mấy chuỗi " dây chuyền" dài. Những chuỗi dây chuyền này không phải dùng đá, hay xương kết thành mà chúng được kết thành từ những cái tai người còn đọng máu.
Năm trăm kỵ binh phía sau Mã Siêu tản ra thành hình chữ nhất.
Đây vốn chỉ là năm trăm thiếu niên ngông cuồng, trên gương mặt chúng vẫn còn đọng lại những nét con trẻ nhưng đôi mắt đen của chúng lúc này vốn phải trong veo như nước lại trở nên vô cùng hung tàn, chúng còn dữ tợn hơn so với cả loài dã lang hung bạo nhất. Gần như tất cả phía sau yên ngựa của các kỵ binh đều treo " dây chuyền', một " dây chuyền" làm bằng tai người.
Ban đầu năm trăm kỵ binh của Mã Siêu đi về hướng bắc, sau đổi sang hướng tây, cuối cùng đi về hướng nam (đây là nguyên nhân quan trong nhất để vượt qua con mắt theo dõi của quân Xích hầu Tiên Ti, đột nhiên xuất hiện cách Vương Đình hai mươi dặm về phía bắc), một mình xâm nhập hơn một ngàn dặm, san bằng hơn một trăm bộ lạc Tiên Ti lớn nhỏ trên đường đi. Từng chuỗi dây chuyền " tai người" đọng máu chính là nhân chứng cho thấy hàng ngàn, vạn nam nhân Tiên Ti đã chết dưới lưỡi đao của toán kỵ binh thiếu niên này.