"Hả?" Mã Dược vui vẻ hỏi: "Biện pháp gì?"
Thư Thụ nói: "Lập tức tổ chức dân phu đào kênh mương, để dân chúng lao động đổi lấy lương thực. Xét thấy không thể để số lượng dân chúng khổng lồ như vậy nhàn rỗi. Ngoài Tần Cừ, Hán Cừ (kênh dẫn nước) chúng ta mở thêm một mạng lưới càng nhiều, càng sâu, càng dài kênh dẫn nước càng tốt. Thụ đã tính toán cần khoảng ba mươi vạn dân phu".
"Hay!" Mã Dược vui mừng nói: "Tắc Chú rất giỏi nội chính. Quả nhiên không hổ danh, Tắc Chú có thể giải quyết dễ dàng vấn đề khó khăn làm cho Văn Hoà thúc thủ vô sách".
Thần sắc Giả Hủ vẫn tự nhiên. Thần sắc Thư Thụ không tốt lắm.
Thư Thụ nói tiếp: "Chúa công còn có thể động viên người già, con trẻ, nữ nhân khai khẩn điền địa từ giờ tới mùa xuân sang năm có thể tạo nên mấy vạn khoảng ruộng tốt. Đợi đến khi thu hoạch xong vụ lúa nước cùng tiểu mạch đầu tiên. Trăm vạn di dân đã có thể tự túc lương thực, không cần quân lương của Hà Sáo cứu trợ nữa".
"Diệu kế!" Giả Hủ kích động nói: "Kể từ bây giờ chỉ trong không đầy hai năm bình nguyên Bắc Địa sẽ trở thành một vựa lúa lớn, có thể không ngừng cung cấp vô số quân lương. Lần sau khi tấn công Quan Trung, Hán Trung và Quan Đông. Lương thực ở Bắc Địa đủ để cung cấp quân lương, không cần phải vận chuyển lươpng thảo từ Hà Sáo tới Lương châu nữa".
"Ừ" Mã Dược gật đầu nói: "Tắc Chú, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là Biệt Giá Lương châu, phụ trách nội chính, mọi vịêc lớn nhỏ do ngươi xử lý".
Thư Thụ ôm quyền, cung kính nói: "Thụ lĩnh mệnh".
Lạc Dương, phủ đệ của Lữ Bố.
Lữ Bố đang ngồi buồn bực uống rượu giải sầu. hực sự Lữ Bố có lý do để buồn bực. Nếu muốn nói đệ nhất công thần trong việc diệt trừ Đổng Trác thì không phải Lữ Bố hắn thì còn ai vào đây nữa nhưng tất cả mười tám lộ chư hầu Quan Đông đều được Thiên Tử phong thưởng, duy chỉ có Lữ Bố hắn là bị lãng quên, không được ai nhắc tới.
Ban đầu khi du thuyết Lứ Bố quay giáo, Vương Doãn đã từng đồng ý với Lữ Bố sau khi thành công triều đình sẽ phong hắn làm Phiêu Kỵ tướng quân nhưng khi thời gian đã lâu như vậy Vương Doãn lại làm như ông ta đã quên mất việc đó. Suốt mấy tháng nay Vương Doãn không hề đả động tới việc này. Điều làm Lữ Bố không thể nuốt trôi đó chính là ngay cả Lưu Bị cũng được phong chức Ti Đãi Giáo uý.
Lưu Bị chủ trì quân vụ kinh đô Lạc Dương và vùng phụ cận. Không phải Lữ Bố phải nghe lệnh Lưu Bị là gì?
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, Điêu Thuyền uốn éo đi vào đại sảnh, cười tươi như hoa nói với Lữ Bố: "Tâm tình tướng quân không tốt, hãy để thiếp ca múa giải khuây cho tướng quân nha?"
"Ừ",
Lữ Bố khẽ gật đầu, Điêu Thuyền liền nhẹ nhàng lay động thân hình thon thả của mình, bắt đầu nhảy múa.
Lữ Bố dùng đũa trúc đánh nhịp, khẽ ngâm nga. Điêu Thuyền múa xong một điệu vũ, tâm tình Lữ Bố thoải mái hơn nhiều. Dục vọng bộc phát, Lữ Bố liền đưa tay kéo thân hình đầy đặn, mềm mại của Điêu Thuyền vào lòng mình, hắn đặt Điêu Thuyền ngồi trên đùi mình, kiều đồn tròn căng của Điêu Thuyền đặt ngay ở giữa hai đùi Lữ Bố. Mị thuật sở trường của Điêu Thuyền lập tức phát huy hiệu quả, làm dục hoả trong người Lữ Bố bốc lên ngùn ngụt.
Lữ Bố vén y phục rực rỡ của Điêu Thuyền lên, hai tay Lữ Bố ôm lấy kiều đồn trắng như tuyết của Điêu Thuyền, hắn đang định âu yếm Điêu Thuyền một hồi thì bất chợt bên ngoài vang lên tiếng của tên thân binh: "Tư Đồ đại nhân tới".
"Phụ thân?".
"Nhạc phụ đại nhân?".
Điêu Thuyền, Lữ Bố cuống quít buông nhau ra, Điêu Thuyền vội sửa lại mái tóc rối bù cùng trang phục. Nàng quay đầu lại liếc lẳng lơ liếc nhìn Lữ Bố làm cho Lữ Bố hồn phi phách tán rồi mới uyển chuyển bước đi. Lữ Bố đưa mắt nhìn thân hình mềm mại, hấp dẫn mê người của Điêu Thuyền biến mất sau bức bình phong, khẽ thở dài như mất mát điều gì rồi mới sửa sang lại áo sống.
Lát sau Vương Doãn nhanh nhẹn đi vào.
Lữ Bố vái chào Vương Doã nhưng hắn cố ý không nhìn mặt Vương Doãn, hắn lạnh nhạt nói: "Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân".
Nhìn thấy sắc mặt của Lữ Bố, Vương Doãn há có thể không hiểu tâm tư của Lữ Bố sao?
Lúc ấy Vương Doãn mới thở dài nói: "Có phải trong lòng Phụng Tiên oán giận vi phu không giữ lời, chưa từng thuyết phục Thiên tử phong cho con làm Phiêu Kỵ tướng quân không?"
Lữ Bố nói: "Tiểu tế sao dám".
"Ai, vi phu há không hiểu tâm tư của con sao?" Vương Doãn nói: "Nhưng Phung Tiên không biết vi phu vẫn chưa thuyết phục Thiên Tử sắc phong cho con làm Phiêu Kỵ tướng quân là chỉ muốn tốt cho con thôi".
"Vì tốt cho tiểu tế?" Lữ Bố ngạc nhiên hỏi: "Xin chỉ giáo".
Vương Doãn nói: "Phụng Tiên có biết vì sao Lưu Bị có thể được phong chức Ti Đãi giáo uý, chỉ huy quân sĩ lưu thủ Lac Dương không?"
Lữ Bố nói: "Tiểu tế sao có thể biết cái gã đan hài cỏ Lưu Bị vì sao có thể được phong chức Ti Đãi giáo uý chứ?"
"Nguyên nhân chính là Lưu Bị là gã đan hài cỏ, không tài, không đức vì vậy mới phong cho hắn làm chức Ti Đãi Giáo uý, để hắn ở lại trấn thủ Lạc Dương" Vương Doãn nói: "Nếu để Phụng Tiên làm cái chức Ti Đãi Giáo uý kia cũng chỉ là hại Phụng Tiên mà thôi. Mười tám lộ chư hầu Quan Đông đều là hạng người có dã tâm mạnh mẽ. Chúng có thể ngồi yên nhìn Phụng Tiên hùng cứ Lạc Dương, uy hiếp Thiên Tử, sai khiến chư hầu không?'
"Cái này" Lữ Bố chợt hiểu nói: "Thì ra là như vậy".
Vương Doãn nói: "Thế nhưng hôm nay vi phu có một tin tốt muốn nói cho con".
"Hả? Tin tốt lành gì?"
Vương Doãn nói: "Triều đình mới nhận được cấp báo của Duyện Châu, giặc Khăn vàng Thanh Châu khởi binh, trăm vạn tặc binh đánh vào Duỵên Châu. Duyện Châu Mục Lưu Đại chỉ huy đại quân chinh phạt, không ngờ bị tặc binh đánh đại bại, bản thân Lưu Đại cũng trúng mấy mũi tên, chết trong loạn quân. Vi phu đã dâng biểu tấu xin Thiên Tử phong Phụng Tiên làm Thứ Sử Duyện Châu, chỉ huy binh mã bình định giặc Khăn vàng'.
Lữ Bố nghe vậy hắn vui vẻ hỏi: "Nhạc phụ đại nhân nói thật không?"
"Thật" Vương Doãn vuốt râu mỉm cười nói: "Vi phu sao có thể đùa giỡn với con".
Hoàng cung, Tẩm cung của Hà Thái hậu.
Hà Thái hậu khẽ chỉ cánh tay ngọc vào Lưu Bị nói: "Mời Hoàng thúc ngồi".
Lưu Bị ôm quyền cúi dạp người vái lạy, cung kính nói: "Tạ ơn Thái hậu".
Hà Thái hậu cười quyến rũ, đôi mắt đẹp yêu kiều liếc nhìn Lưu Bị rồi nói: "Hoàng thúc là dòng dõi Hoàng thất, giống như người một nhà, không cần phải câu nệ như vậy'.
Lưu Bị ôm quyền nói: Bị nào dám không tuân lệnh".
Hà Thái hậu che miệng cười, bà ta chợt nhớ ra việc chính liền nghiêm mặt nói: " Hoàng thúc nói vậy chắc đã biết giặc Khăn vàng Thanh Châu nổi loạn, Duyện Châu Mục Lưu Đại thua trận, bị giết. ".
Lưu Bị nói: "Bị đã biết".
Hà Thái hậu nói: "Theo Hoàng thúc nên phái ai đi thảo phạt?"
Lưu Bị nói: "Quốc sự trong đại, xin Thái hậu quyết định".
Hà Thái hậu khẽ gật đầu, hiển nhiên bà ta rất hài lòng với biểu hiện của Lưu Bị, bà ta liền đem suy nghĩ trong lòng giãi bày, hỏi Lưu Bị: "Trước kia khi mười tám lộ chư hầu Quan Đông tiến vào Lạc Dương, mười bảy lộ chư hầu suốt ngày chỉ ở Lạc dương uống rượu, ca hát, chỉ có Thái Thú Đông Quận Tào Tháo dẫn quân đuổi theo loạn quân Lương châu. Trong lúc khó khăn mới biết trung thần. Ai Da nghĩ nên phong Tào Tháo làm Duyện Châu Mục, dẫn quân bình định, Hoàng thúc nghĩ có thoả đáng không?"
Lưu Bị nói: "Thoả đáng".
Hà Thái hậu nói: "Tư Đồ đại nhân đã dâng biểu xin lập Lữ Bố là Duyện Châu Mục. Việc này Ai Da không tiện nói với ông ấy. Vậy xin phiền Hoàng thúc tới phủ Tư Đồ, giải thích mọi chuyện với Vương Doãn đại nhân".
Lưu Bị nói: "Bị xin lĩnh mệnh".
Tại dinh của Lữ Bố.
Vương Doãn cùng Lữ Bố đang nói chuyện vui vẻ thì chợt có tên lính vào bẩm báo: " Có giáo úy Lưu Bị cùng nghĩa đệ là Quan Vũ, Trương Phi xin gặp ạ."
Lữ Bố sai người dẫn ba anh em Lưu Bị vào phòng khách, cùng gặp Vương Doãn.
Lưu Bị ôm quyền kính lễ: " Đêm khuya mạo muội đến quấy rầy, thật là thất lễ." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Lữ Bố cũng ôm quyền mà đáp: " Lưu Bị đại nhân không cần phải khách khí, mời ngồi"
Mọi người phân theo chủ khách ngồi xuống. Lữ Bố sai người dâng trà cho anh em Lưu Bị. Lưu Bị định mở lời thì đột nhiên Quan Vũ cất lời hỏi Lữ Bố: " Tôi nghe nói, Lữ Bố tướng quân có người thiếp yêu là Điêu Thuyền, là con gái của Tư đồ đại nhân, xinh đẹp như hoa thật là đáng ngưỡng mỗ, xin gọi cho chúng tôi được diện kiến"
Lưu Bị lấy tay ôm trán,thầm nghĩ thật là thất sách.
Quan Vũ cả văn lẫn võ, mười phần giỏi giang. Quan Vũ vốn là con em một nhà giàu ở Giải Lương Hà Đông, tên chữ là Trường Sanh,vì tranh chấp nổi giận mà giết người, nên phải đổi tên thành Vân Trường mà tránh nạn, bán táo kiếm sống qua ngày ở Trác Quận, sau được cùng Lưu Bị,Trương Phi kết nghĩa anh em. Hôm nay, ba người cùng đến gặp Lữ Bố, chủ ý quyết không phải chỉ muốn được diện kiến người đẹp Điêu Thuyền.
Quan Vũ vừa dứt lời thì Lữ Bố lập tức biến sắc, khi có khách,chủ nhân thường cho gọi ái thiếp mời rượu. Đấy là khi chủ nhân muốn. Nay Quan Vũ lại phản khách vi chủ, chủ động yêu cầu được diện kiến yêu thiếp của Lữ Bố thì thật là không phải.
Vương Doãn thấy Lữ Bố khó xử liền cuống quít giảng hòa nói: " Phụng Tiên, nên mời ra vậy."
Thấy Vương Doãn lên tiếng. Lữ Bố đành hạ nộ khí trong lòng, nói với tên gia đinh đứng trước bình phong: " Mau đi gọi nhị phu nhân đến đây gặp mặt Lưu Bị đại nhân."
Gia đinh lĩnh mệnh đi, trong chốc lát, Điêu Thuyền yểu điệu bước vào phòng.
Quan Vũ nhìn thấy Điêu Thuyền, liền ngây ra như bị sét đánh, đôi mắt phượng hẹp dài toát ra thần sắc khó nói thành lời. Lữ Bố bên cạnh trông thấy trong lòng không khỏi giận dữ mà hừ một tiếng. Quan Vũ không nhận ra, vẫn chằm chằm nhìn Điều Thuyền, đầy vẻ si mê.
Lưu Bị vội vàng ho vội một tiếng nói: " Bị phụng ý chỉ của hoàng hậu,nên có việc quan trọng muốn tìm Lữ Bố tướng quân để cũng thương nghị, vừa lúc có Tư đồ đại nhân ở đây, xin ở lại cùng bàn bạc có được không?
Lữ Bố cố dằn lửa giận xuống hỏi: " Chuyện gì?"
Lưu Bị nói: " Thứ sử Tịnh châu Trương Tể thuộc hạ cũ của Đổng Trác có dấu hiệu chuẩn bị động binh, thái hậu định cử Lữ Bố tướng quân làm thái thú Hà Đông, dẫn quân giữ An Ấp, chống đỡ Trương Tể, chẳng hay ý tướng quân thế nào?"
" Gì?"
" Cái gì?"
Lưu Bị vừa dứt lời. Lữ Bố, Vương Doãn đều ngạc nhiên, biến sắc.
Lưu Bị ngạc nhiên hỏi: " Có gì không ổn sao?"
Vương Doãn cau mày đáp: " Huyền Đức đại nhân có điều chưa biết. Chẳng là hôm qua,lão phu đã khởi tấu với thái hậu, xin Phụng Tiên đảm nhiệm chức Duyện Châu mục,để bình định bọn loạn quân Khăn Vàng ở Thanh Châu. Thái thú Hà Đông, e rằng phải chọn người khác thôi."
" Chuyện Duyện Châu mục, thái hậu đã có ý cử thái thú Tiếu quận Tào Thao đảm nhận. Việc này e khó có thể thay đổi được rồi".Lưu Bị nói.
" Cái gì".Vương Doãn thất thanh: " Lại có việc này sao?".
Lữ Bố nghe vậy thất vọng nói: " Nhạc phụ đại nhận,chuyện sao lại vậy?".
Nét mặt Vương Doãn cực kỳ khó xử nhìn hai bên than: " Cái này, cái này.... ta cũng không rõ"
Tháng giêng năm Kiến An thứ hai thời Hán hiến đế (tức năm một trăm tám chin sau công nguyên), triều đình chính thức sắc phong Tiếu quận thái thú Tào Tháo nhậm chức Duyện Châu mục, xuất quân thảo phạt quân phản loạn Khăn Vàng ởThanh Châu. Đồng thời bổ nhiệm Hổ Bí trung lang tướng Lữ Bố làm thái thú Hà Đông, dẫn tám ngàn thuộc hạ ra đóng quân, đề phòng thứ sử Tịnh Châu Trương Tể.
Cùng tháng đó.
Mã Dược dâng biểu lên triều đình. Tấu xin Mã Đằng làm thứ sử Lương Châu, Thư Thụ làm Lương Châu biệt giá, Phó Tiếp tiếp tục làm Vũ Uy thái thú. Pháp Chính làm thái thú Trương Dịch, trông coi ba quận Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng. Từ Hoảng làm thái thú Hán Dương. Phương Duyệt làm thái thú Lũng Tây, Hàng Tương làm thái thú Vũ Đô, Cao Thuận đảm nhận thái thú hai quận Bắc Địa, An Định.