" Ngươi" Quách Đồ giả vờ tức giận nói: " Đây là ngươi nhân cơ hội ép người".
Đoàn Ổi cười gian xảo nói: " Đồng ý hay không đồng ý tất cả đều dựa vào tiên sinh. Bản tướng quân hoàn toàn không có ý định ép buộc gì cả".
" Được" Quách Đồ cắn răng, hắn trầm giọng nói: " Tại hạ thay thế chúa công đồng ý, chỉ hy vọng tướng quân giữ lời hứa của mình".
Đoàn Ổi đưa tay ra nói: " Quân tử nhất ngôn".
Quách Đồ nặng nề vỗ vào bàn tay Đoàn Ổi, lớn tiếng nói: " Tứ mã nan truy".
Vào thời kỳ đó giai cấp sĩ tộc ngoắc tay như thế là một hiệp ước quân tử, vô cùng hữu hiệu, rất ít người làm trái với lời thề của mình. Không giống như xã hội hiện đại nhưng hiệp ước quân tử như thế sẽ sớm bị vứt vào sọt rác.
" Được" Đoàn Ổi vung tay lên, hắn lạnh lùng nói: " Người đâu?"
Ngay lập tức có hai tên thân binh đứng ra nói: " Tướng quân có điều gì phân phó?"
Đoàn Ổi nói: " Lập tức truyền lệnh Lý Mông tướng quân mở cửa quan, để binh mã của Mã Đằng tướng quân qua quan ải".
…
Cuối tháng chín, năm Kiến An thứ nhất, Hán Hiến Đế.(năm mộttrăm tám mươi tám)
Sau khi dùng sức mạnh tấn công không đánh chiếm được Vũ Quan, Quách Đồ mạo hiểm một mình tiến vào quan ải. Hắn dùng ba tấc lưỡi của mình đã thuyết phục được bộ tướng cũ của Đổng Trác, Đoàn Ổi đầu hàng. Đại quân Mã Đằng thuận lợi vượt qua Vũ Quan tiến vào Quan Trung. Trong lúc đó Mã Dược đã di rời toàn bộ dân chúng những vùng đất trù phú ba trăm dặm xung quanh Trường An. Hắn đang khua chiêng, gõ mõ di rời dân chúng ở những vùng hẻo lánh ở Quan Trung về quận Bắc Địa, Lương châu.
Tuy nhiên không đợi Mã Đằng dẫn quân tới chi viện, Cao Thuận đã rút quân quay về Quan Trung.
…
Tháng mười năm Kiến An thứ nhất Hán Hiến Đế, sau hơn hai tháng, sau khi gặp trở ngại ở Trường An cổ đạo Quách Dĩ đã cho quân mở một con đường ở nam sông Hà Thuỷ, cuối cùng cũng thoát khỏi sự ngăn cản của Cao Thuận, chỉ huy hai mươi vạn loạn quân Lương châu trùng trùng điệp điệp tiến vào Quan Trung.
Thế nhưng chào đón Quách Dĩ, Lý Thôi và hai mươi vạn quân Lương châu là một Quan Trung trống rỗng. Vùng đất Quan Trung vốn là một vùng dân cư đông đúc, trù phú bây giờ đã biến thành một vùng đất hoang. Trong phạm vi ngàn dặm không có tiếng chó gà, khói bếp. Niềm khát khao quay lại Quan Trung của loạn quân Lương châu bị giáng một đòn trí mạng.
…
Trường An.
Quách Dĩ, Lý Thôi, Lý Nho, Dương Phụng, Triệu Sầm đứng lặng lẽ trên đường phố. Tất cả đều choáng váng. Nơi này vốn là đường phố phồn hoa, náo nhiệt nhất thành Trường An. Bình thường ở đây ngựa xe đông nghịt, người buôn bán nhiều như mây. Người đi lại không ngừng nhưng bây giờ khung cảnh vô cùng tiêu điều, không một bóng người.
Cả một con phố trở nên trầm lặng, thậm chí ngay cả một con chuột cũng không có.
" Người đâu?" Quách Dĩ không tin vào mắt mình kêu lên: " Dân chúng trong thành Trường An đi đâu hết rồi? Đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ toàn bộ đã bị Mã đồ phu giết hết rồi sao?"
Lý Thôi cũng kêu lên: " Các huyện Phách lăng, Dương Lăng, Bình Lăng đều như vậy, không ngờ thành Trường An cũng lâm vào cảnh này. Rốt cuộc thì nơi đây đã xảy ra chuyện gì? Quan Trung đã xảy ra chuyện gì? Nếu như không có dân chúng Quan Trung, hai mươi vạn đại quân của chúng ta dựa vào cái gì để sống? Chẳng lẽ các tướng sĩ phải đi sản xuất lương thực sao?'
Nghe Lý Thôi, Lý Nho đột nhiên rùng mình một cái, hắn thất thanh kêu lên: " Độc kế! Đây chính là độc kế tuyệt hậu của Mã đồ phu!". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Quách Dĩ, Lý Thôi nghe vậy vội vã quay đầu hỏi: " Độc kế gì?"
Lý Nho thở dài nói: " Đây chính là độc kế tuyệt hậu lấy lui để tiến của Mã đồ phu".
Quách Dĩ không hiểu liền hỏi: " Cái gì là lui để tiến?'
Lý Nho thở dài nói: " Mặc dù Mã đồ phu rút khỏi Quan Trung nhưng thực tế hắn không rút khỏi Quan Trung".
Lý Thôi cau mày nói: " Quân sư sao cứ phải nói mơ hồ như vậy? Tại sao lại ăn nói lộ xộn như vậy?"
Lý Nho nói: " Nói Mã đồ phu đã rút ra khỏi Quan Trung thì đúng là quân đội của Mã đồ phu đã rút lui khỏi Quan Trung. Nói Mã đồ phu chưa rút lui ra khỏi Quan Trung là bởi vì Mã đồ phu đã đem hết dân chúng Quan Trung di rời tới Hà Sáo".
Rốt cuộc Quách Dĩ cũng hiểu ra, hắn lắp bắp nói: " Tiên sinh nói là Mã đồ phu đã di chuyển trên một trăm vạn dân chúng Quan Trung tới Hà Sáo ư? Điều này…này có thật không?"
" Chắc chắn như thế".
Lý Nho thở dài ai oán một tiếng. Tâm trạng nguội lạnh như tro tàn.
Trước đây Lý Nho đã hiến kế cho Đổng Trác di rời toàn bộ hai trăm vạn dân chúng Lạc Dương và bốn quận phụ cận kinh thành vào Quan Trung. Đây cũng chính là mưu kế tương tự với độc kế tuyệt hậu để làm tan rã mười tám lộ quân chư hầu Quan Đông. Điều đáng tiếc là Đổng Trác chết bất ngờ, độc kế này thất bại trong gang tấc. Hắn thực sự không ngờ Mã đồ phu lại thành công trong việc thi hành độc kế này với quân Lương châu, di rời toàn bộ trăm vạn dân chúng Quan Trung vào Hà Sáo.
Đây chính là báo ứng, Câu châm ngôn của người xưa không sai chút nào.
" Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Triệu Sầm hỏi: " Trường An Tam Phụ đã thành tử địa. Đại quân chúng ta không thể ngồi đây ăn không ngồi rồi sao?'
Quách Dĩ nói: " Làm gì bây giờ ư? Dĩ nhiên tấn công Hà Sáo, đoạt lại dân chúng".
" Không được" Quách Dĩ vừa nói xong, Lý Thôi liền lên tiếng phản đối: " Mã đồ phu đã dám di chuyển dân chúng Quan Trung tới Hà Sáo hắn tất đã có kế hoạch phòng bị vẹn toàn. Hơn nữa Mã đồ phu ở Háo Sáo nhiều năm, thế lực đã ăn sâu bén rễ. Nếu quân ta tuỳ tiện tấn công, rất dễ sa vào cái bẫy của hắn. Ta thiết nghĩ hiện tại quân ta nên xuôi nam tiến vào Hán Trung. Hán Trung thịnh vượng giầu có. Chắc chắn có đủ lương thực để cung cấp cho đại quân chúng ta".
" Vào Hán Trung làm gì?" Quách Dĩ không ngờ Lý Thôi dám ngang nhiên phản đối hắn, hắn giận dữ nói: " Quân ta có hai mươi vạn đại quân, quân đội của Mã đồ phu nhiều nhất có hai, ba vạn, ưu thế chúng ta gấp mười lần. Chẳng lẽ chúng ta còn sợ không đánh thắng chúng sao?"
Khi ở Hàm Cốc quan, bởi vì có ba mươi vạn đại quân uy hiếp, vì sự sinh tồn của quân Lương châu Lý Thôi cố vì đại cục, nén giận nghe lệnh sai khiến của Quách Dĩ nhưng hiện nay đại quân đã tiến vào Quan Trung, ba mươi vạn đại quân đã bị ngăn cách bởi Hàm Cốc quan, nguy hiểm đã qua đi, Lý Thôi lập tức không muốn nghe mệnh lệnh Quách Dĩ nữa.
Quách Dĩ vừa nói xong, Lý Thôi liền lên tiếng châm biếm: " Muốn đi thì ngươi đi đi dù sao bản tướng quân cũng không đi".
" Lý Thôi, ngươi đừng ăn nói càn rỡ" Quách Dĩ tức giận nói: " Ngươi đừng quên bản tướng quân mới là chủ tướng quân Lương châu. Ngươi dám kháng mệnh?"
" Chủ tướng?" Lý Thôi lãnh đạm nói: " Quách Dĩ ngươi là cái gì mà cũng dám xưng là chủ tướng quân Lương châu?"
" Ngươi muốn chết hả?"
Quách Dĩ giận dữ hắn rút kiếm ra định chém.
" Chỉ sợ ngươi không dám" Lý Thôi không chút nhượng bộ, hắn cũng rút kiếm ra, lớn tiếng quát: " Đừng tưởng trước kia ngươi giết Phàn Trù tướng quân, người khác không biết dụng tâm của ngươi. Bây giờ ngươi lại muốn xuống tay với bản tướng quân. Hừ, hừ! Ngươi đừng tưởng bản tướng quân cũng sẽ bó tay chờ chết như Phàn Trù tướng quân. Nằm mơ!".
Nhìn thấy hai người sắp đụng binh đao, Dương Phụng, Triệu Sầm vội cuống quít khuyên nhủ.
Chỉ có Lý Nho đứng ở bên thầm lắc đầu than thở, hắn thầm nghĩ cục diện hiện tại mới thực sự bộc lộ chỗ âm độc của độc kế tuyệt hậu của Mã đồ phu. Chiêu rút để tiến này của hắn không những đã chuyển toàn bộ Quan Trung vào Hà Sáo hơn nữa hắn còn có thể làm cho hơn hai mươi vạn đại quân Lương châu tan rã trong nháy mắt, đến bờ vực của diệt vong.
Không đánh mà thắng. Đó mới là cảnh giới cao nhất của thuật dùng binh.
Không có kẻ thù hùng mạnh uy hiếp, hiện thời lại rơi vào cảnh lo lắng thiếu thốn lương thực, mâu thuẫn giữa các bộ hạ cũ của Đổng Trác sẽ nhanh chóng phát triển. Khả năng xảy ra hỗn chiến và tự lập của Quách Dĩ, Lý Thôi, Dương Phụng, Triệu Sầm là điều không thể tránh khỏi. Chỉ e là chưa tới một năm, đạo quân hùng mạnh hai mươi vạn đại quân Lương châu sẽ tan rã hoàn toàn.
Lý Nho vốn còn có thể đưa công tử Hoàng ra áp chế dã tâm của Quách Dĩ, Lý Thôi nhưng điều đáng tiếc là ngay khi đại quân Lương châu vừa mới tiến vào Quan Trung, Mã đồ phu đã cho người tới tặng " Đại lễ". Đó là một đầu người- đầu của công tử Hoàng.
Ngay khi vừa nhìn thấy đầu của công tử Hoàng, Lý Nho liền hiểu ra sự tan rã của hai mươi vạn đại quân lương châu là không thể tránh khỏi.
Sau khi Lý Thôi, Quách Dĩ tranh cãi một hồi, tất cả buồn bực giải tán.
Ngày hôm sau Lý Thôi lặng lẽ dẫn sáu vạn quân bản bộ ra đóng ở Hoè Lý.
Mấy ngày sau, Dương Phụng, Triệu Sầm vốn cũng có ý định riêng đã rời bỏ Quách Dĩ. Dương Phụng dẫn năm vạn quân bản bộ tới Mậu Lăng. Triệu Sầm dẫn hai vạn bộ hạ cũ tới Phách Lăng. Quách Dĩ cho là do Lý Thôi xúi bẩy, Dương Phụng, Triệu Sầm mới dẫn quân bỏ đi, hắn vô cùng giận dữ chỉ huy mười vạn đại quân tới tấn công Hoè Lý.
…
Lương châu, Lũng huyện.
Phủ quan tạm thời của Mã Dược.
" Văn Hoà, liệu đầu lâu của Đổng Hoàng đã đưa tới doanh trại quân Lương châu chưa?" Mã Dược nhếch miệng cười nhạt, hắn nhìn Giả Hủ nói: " Hiện tại Lý Nho không còn khả năng vãn hồi cục diện nữa. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra. Cuộc hỗn chiến giữa các đạo quân Lương châu sẽ nhanh chóng xảy ra".
" Mặc dù Lý Nho đa mưu túc kế nhưng hắn không có nhiều danh vọng trong quân đội, chỉ e hắn không thể vãn hồi cục diện" Sau khi nói sau Giả Hủ dừng lại, ánh mắt ưu tư, hắn nhìn Mã Dược rồi nói tiếp: " Mặc dù hơn mười vạn quân Lương châu thực lực mạnh mẽ nhưng không hề đồng tâm với nhau, rất khó có thể tạo nên mối uy hiếp thực sự. Ngược lại gần một trăm vạn dân chúng mới tới Bắc Địa mới thực sự là mối phiền toái lớn".
Mã Dược cau mày hỏi: " Phiền toái gì?"
Giả Hủ lo lắng nhìn Mã Dược nói: " Chúa công có điều không biết, lúc trước Phương Duyệt tướng quân cho người tới báo hiện nay có rất nhiều di dân Quan Trung hàng ngày ăn không đủ no. Chỉ trong vòng mười ngày tháng trước đã có hơn mười vụ gian dâm và hơn mười vụ giết người. Dân chúng Quan Trung vừa mới tới Bắc Địa chưa quen thung thổ, không có kế sinh nhai, tâm trạng vô cùng bất ổn, rất dễ vượt ra ngoại sự khống chế".
Mã Dược cau mày nói: " Vậy trước hết hãy tìm việc cho bọn họ làm. Không thể để cho bọn họ nhàn rỗi như vậy".
Giả Hủ cười gượng nói: " Hủ cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng có gần một trăm vạn dân chúng Quan Trung di dời tới Bắc Địa (thực ra chỉ có hơn bảy mươi vạn, Mã đồ phu không có đủ điều kiện và thời gian tiến hành tổng điều tra dân cư). Tráng niên có thể lao động có hơn ba mươi vạn. Chúng ta có thể tìm đâu ra nhiều việc cho bọn họ làm?"
Mã Dược ưu tư một lúc sau cùng hắn giận dữ nói: " Không phải Thư Thụ rất am hiểu nội chính sao? Tại sao bây giờ hắn còn chưa tới?"
" Chúa công!" Mã Dược vừa nói xong đã thấy Điển Vi vội vã đi vào hắn lớn tiếng nói: " Thư Thụ tiên sinh cầu kiến".
" Hả?" Mã Dược nghe vậy vui mừng nói: " Mau mau cho mời".
Thư Thụ vâng lệnh từ Háo Sáo chạy cả ngàn dặm tới Lương châu. Trên mặt còn đầy bụi đường, hắn còn chưa kịp tắm rửa, nóng lòng chạy tới phủ quan của Mã Dược, hắn nhìn Mã Dược vái chào, kính cẩn nói: " Thụ tham kiến chúa công".
Mã Dược phất tay nói: " Tắc Chú, miễn lễ".
Thư Thụ dùng ống tay áo lau mồ hôi trán và nói: " Chúa công, trên đường tới Lương châu, Thụ đã nghĩ ra một kế sách lưỡng toàn. Vừa có thể giải quyết hữu hiệu vấn đề nhàn cư của trên trăm vạn lưu dân (sau khi di rời tới Bắc Địa an toàn, lập tức trở thành lưu dân) vừa có thể làm ra cho chúa công một vạn khoảnh ruộng tốt".