Vương Uyên nói: " Chỉ sợ đây là quỷ kế của Mã đồ phu".
Mục Tát Hãn nói: " Có thể là quỷ kế gì?"
" Báo …" Vương Uyên đang do dự thì có một tên tiểu giáo bước vội vào hắn lớn tiếng nói: " Trưởng Sử đại nhân, trong doanh trại địch quân đột nhiên có mấy ngàn kỵ binh kéo ra, chúng di chuyển về phía nam".
Mục Tát Hãn nói: " Đại nhân…cái đó nhất định là do Mã đồ phu nhận được cấp báo hắn đã phái viện binh".
"… Cái này …"
Vương Uyên do dự.
Mục Tát Hãn vội la lên: " Đại nhân, mau phát viện binh đi cứu viện. Nếu chậm là không kịp. Tất cả quân lính vận chuyển lương thực và thịt khô của Diêm đại nhân sẽ rơi vào tay Mã đồ phu".
" Được." Vương Uyên nghiến răng, hắn lạnh lùng nói: " A Lý Bố chỉ huy hai vạn kỵ binh tấn công đại doanh địch quân, kiềm chế chủ lực địch quân ở lại đại doanh không cho chúng rời khỏi doanh trại đi cứu viện. A Tư Cổ Lệ chỉ huy một vạn kỵ binh ở lại trông coi doanh trại. Mục Tát Hãn chỉ huy hai vạn kỵ binh theo bản Trưởng Sử tiến về phía nam tiếp ứng đội vận lương. Không được phép sơ sót".
…
Phía nam Ngũ Thập Lý năm mươi dặm.
Hai đạo quân đang giao chiến kịch liệt với nhau.
" Giết".
Mấy trăm xe trâu làm thành đội hình phòng ngự hình tròn. Hơn một ngàn bộ binh lui vào trong trận xe ngưu, dựa vào thế trận và chướng ngại để chống lại. Bên ngoài trận xe trâu hơn ba ngàn Lang kỵ Ô Hoàn chia thành các đội nhỏ vây xung trận hỗ trợ lẫn nhau. Âm thanh vang động không ngừng. Chúng liên tục giương cung bắn vào trong.
Từ Hoảng trong bộ áo giáp của một tên tiểu giáo Lương châu, đứng trong trận như một pho tượng lạnh lùng.
Hắn căn bản không lo lắng tên của người Ô Hoàn bắn vào người mình. Người Ô Hoàn luôn tự hào về tài bắn cung của mình. Chúng bắn một hồi lâu mà không làm bất kỳ ai ngộ thương. Bên cạnh Từ Hoảng diễn ra một cảnh tượng vô cùng quỷ dị mấy trăm tên tù binh người Khương mặc áo giáp (trang bị của quân Hán quận thủ địa phương) hai tay bị trói, đồng loạt quỳ xuống.
Mỗi tên tù binh người Khương đều có hai tên lính Tịnh châu như hung thần áp sát từ phía sau. Đám binh lính Tịnh châu này cũng mặc áo giáp của quân Hán quận thủ địa phương. Trong tay mỗi tên lính Tịnh châu là những mũi lang tiễn sắc bén, mắt chúng toát ra sự hung tợn. Đối với đám lão binh thân kinh bách chiến, giết người như ngoé này việc giết người cũng chỉ như giẫm chết một con kiến mà thôi.
" Phốc."
Một âm thanh vang lên, một tên tiểu giáo chịu trách nhiệm quan sát nhảy xuống xe trâu hắn nhìn Từ Hoảng nói: " Tướng quân, tới rồi".
" Ừ?" Từ Hoảng đột nhiên quay đầu lại, hắn khum tay trên trán quan sát phía bắc và hỏi: " Chỉ có quân binh của chúa công hay cả quân Tây Vực đều đã tới?"
Tên tiểu giáo nói: " Đều đã tới quân người Hồ Tây Vực đang đuổi giết quân của chúa công".
Một lát sau Từ Hoảng và các tướng lĩnh bên cạnh nhìn thấy ở chân trời phía bắc bụi bốc lên mù mịt, loáng thoáng có hai đạo quân đang truy đuổi, chém giết nhau.
Chỉ chốc lát nữa thôi những con cá sa bẫy này sẽ được tiễn đưa lên đường.
Trong mắt Từ Hoảng đột nhiên xuất hiện một ánh mắt lạnh băng làm kẻ khác phải run sợ, hắn lạnh lùng nói: " Dựng cờ, động thủ".
Một tên thân binh nhanh chóng dựng cây đại kỳ vẫn đang nằm dưới đất. Đám kỵ binh Ô Hoàn vẫn đang rong ruổi phòng ngự vòng ngoài thấy cây đại kỳ được dựng lên lập tức đeo cung vào người, chúng nhao nhao rút loan đao nhằm trận xe trâu tấn công. Ngay lúc đó bên trong trận xe trâu vang lên những tiếng thét thê thảm và tiếng binh khí va chạm vào nhau liên miên không dứt.
Đương nhiên những âm thanh thảm thiết vang lên không ngừng.
Khi cánh tay phải của Từ Hoảng đang giơ cao lạnh lùng hạ xuống, bên trong trận xe trâu nhưng tên lão binh cũng không ngần ngại đâm những lang nha tiễn sắc bén vào người những tù binh người Khương bị trói tay quỳ trên mặt đất, không hề có khả năng chống cự. Giết chóc! Cảnh giết chóc này làm người khác phải nghẹn thở. Chỉ trong giây lát mấy trăm tên tù binh người Khương đáng thương đã ngã xuống nằm trong vũng máu.
Không một tên tù binh người Khương nào may mắn thoát khỏi kiếp nạn đó. Bọn chúng không phải bị đâm xuyên qua cổ, chí ít cũng bị đâm xuyên qua ngực, bụng. Rất nhiều tên trên người cắm ít nhất ba mũi tên. Thậm chí có tên bị giết rồi binh lính Tịnh châu còn tàn nhẫn dùng đầu nhọn của mũi tên đâm vào mắt. Những mũi lang tiễn sắc bén xuyên thấu qua hộp sọ nạn nhân chìa đầu mũi tên ra ngoài.
Đại đa số tù binh không chết ngay lập tức, chúng nằm trên vũng máu rên la giãy giụa nhưng cuối cùng không ai trong số chúng may mắn sống sót bởi vì bất hạnh thay tất cả bọn chúng đã trở thành con bài cho độc kế của Độc Sĩ Giả Hủ. Từ trước tới nay Độc Sĩ Giả Hủ luôn coi sinh mạng con người như rơm rác, chẳng bằng con vật, thậm chí hắn còn tàn độc hơn cả Mã đồ phu, sao hắn có thể thương tiếc tính mạng của mấy trăm tù binh người Khương kia chứ?
Bên ngoài đội hình phòng ngự vòng tròn, mấy ngàn lang kỵ Ô Hoàn đang vung đao chém vào xe trâu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Bên trong trận xe trâu đám binh lính Tinh châu giống như đầu gỗ, chúng trợn mắt há hốc mồm nhìn đám lang kỵ Ô Hoàn biểu diễn. Thỉnh thoảng có một tù binh người Khương còn đang ngắc ngoải bị ném ra ngoài trận xe trâu. Đám kỵ binh Ô Hoàn đang say sưa đâm chém giống như dã lang gửi thấy mùi máu tanh, nhao nhao xông tới, loan đao tung bay. Trong khoảng khắc tên tù binh đáng thương đó bị chém thành một đống thịt vụn.
Màn kịch này tiếp diễn cho tới khi quân Hồ kỵ Tây Vực " Đánh lui" kỵ binh của Mã đồ phu kéo tới nơi mới chấm dứt.
Cú Đột huýt sáo, ba ngàn lang kỵ lập tức bỏ chạy, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của đám lính Tịnh châu. Từ Hoảng dùng tay quệt máu trên thi thể một tên tù binh người Khương, lau lên mặt của Mình. Sau đó hắn dùng bộ mặt vô cùng sợ hãi đi tới trước trận xe trâu.
…
Vương Uyên, Mục Tát Hãn chỉ huy hai vạn kỵ binh Tây Vực khó khăn lắm mới đánh tới nơi. Hiện ra trước mắt cả hai là một cảnh tượng vô cùng thảm thiết như dưới ngục Tu La. Rất nhiều binh lính đã bị chém nát nhừ, không nhận ra được mặt, ngũ tạng tung ra, be bét, trên vòng tròn xe trâu ngổn ngang xác chết, vũ khí cướp đi tính mạng của những binh lính đó là những mũi lang nha tiễn tàn độc.
Trên rất nhiều thi thể có dấu vết của đao chém, máu vẫn đang lặng lẽ chảy ra, hiển nhiên vừa mới chết trận không lâu.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng, làm người khác muốn nôn mửa. Rất nhiều binh lính người Hồ Tây Vực chưa từng gặp qua cảnh máu tanh khủng khiếp như vậy, chúng sợ hãi đến hai mắt nhìn đăm đăm, người run lấy bẩy.
Nhìn thấy khung cảnh thê thảm như vậy, mối nghi ngờ trong lòng Vương Uyên cuối cùng cũng bị xua tan.
Một tên tiểu giáo mặt đầy máu me, từ sau xe trâu thò đầu ra nhìn, hắn quát hỏi: " Các ngươi là ai?"
Vương Uyên giục ngựa tiến lên, hắn lớn tiếng nói: " Các ngươi không phải sợ. Bản quan là Trưởng Sử Tây Vực của Đại Hán, Trưởng Sử Vương Uyên, không phải quân của nghịch tặc cướp ngôi Mã Dược". Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Tên tiểu giáo vui mừng nói: " Vương đại nhân? Ngươi thực sự là Vương đại nhân?"
" Đúng!" Vương Uyên hỏi lại: " Ngươi là ai?"
Tên tiểu giáo nói: " Tiểu nhân là Phương Từ, là tiểu giáo dưới trướng Kim Thành Diêm Đô Uý".
Thái Thú Kim Thành Diêm Ôn, Đô Uý Diêm Hoành. Vương Uyên đều biết tiếng hai người này. Hắn liền hỏi lại: " Diêm Hoành tướng quân đâu?"
Sắc mặt tên tiểu giáo trở nên buồn bã hắn chỉ một thi thể máu thịt lẫn lộn, buồn rầu nói: " Tướng quân đã chết trận".
" Ai" Vương Uyên bùi ngùi thở dài, rồi hắn ôn tồn nói: " Tốt lắm, phản quân của Mã đồ phu đã bị đánh lui. Hiện tại không việc gì nữa rồi".
…
Lạc Dương.
Mười tám lộ chư hầu Quan Đông nhao nhao tranh cãi với nhau trước mặt Thái hậu cùng văn võ bá quan trong triều một hồi lầu mà vẫn không đi tới một kết quả thống nhất nào. Vương Doãn thấy thời cơ đã tới ông ta liền khẽ ho khan một tiếng, đợi khi mười tám lộ chư hầu yên lặng trở lại Vương Doãn mới nói tiếp: " Lão phu có một đề nghị dung hoà, chư vị đại nhân có nguyện ý nghe không?"
Các lộ chư hầu nhao nhao tranh cãi đã nửa ngày vẫn không nhất trí được với nhau, đang muốn tìm người phân xử liền lập tức nói: " Xin mời".
Vương Doãn nói: " Viên Thiệu, Viên Thuật, Hàn Phức, Đào Khiêm bốn vị đại nhân đều có đức cao vọng trọng, có lãnh điạ riêng, có tài kinh bang tế thế, xuất thân từ danh môn. Hơn nữa mọi người đều có chiến công to lớn, diệt trừ quốc tặc Đổng Trác thay triều đình lập công lao hãn mã. Nếu như phong một vị làm Đại tướng quân, chỉ e người khác không phục".
Viên Thiệu nói: " Tư Đồ đại nhân có cao kiến gì?"
Vương Doãn nói: " Cả bốn vị đại nhân đều làm Đại tướng quân, được không?"
" Cái gì?" Viên Thiệu ngạc nhiên nói: " Sao có thể cả bốn đều là Đại tướng quân?"
" Có gì mà không được?" Vương Doãn lãnh đạm nói: " Viên Thiệu đại nhân làm Chinh Đông Đại tướng quân, Hàn Phức đại nhân làm Chinh Bắc Đại tướng quân, Đào Khiêm đại nhân làm Chinh Nam Đại tướng quân. Viên Thuật đại nhân làm Chinh Tây Đại tướng quân. Cả bốn vị Đại tướng quân đều được phong tước Hầu. Trấn thủ bốn phương, có được không?"
" … Việc này.."
Viên Thiệu vuốt chòm râu ngắn, nhất thời hắn không biết nói gì.
Nếu nói chỉ phong một Chinh Đông Đại tướng quân, Viên Thiệu khó tránh được không khỏi có lòng tham nhưng lúc này mười tám lộ quân chư hầu Quan Đông không phục, đều công kích hắn, hắn đã ở trên thế cưỡi hổ khó xuống. Triều đình phong thưởng phân ra như vậy coi như cũng là biện pháp dung hoà tốt nhất. Dù sao Chinh Đông Đại tướng quân cũng đứng vào hàng Tam công. Đó cũng là chức vị cực phẩm rồi.
Sau một hồi tranh luận, các lộ chư hầu còn lại không còn nhẫn nại được nữa, chức Đại tướng quân kia không phong. Chức quan càng không thể phong. Các lộ chư hầu còn đang thấp thỏm xem mình được phong chức tướng quân gì liền rối rít phụ hoạ: " Được, Tư Đồ đại nhân nói có lý. Cứ làm thế đi".
Việc phong bốn vị Đại tướng quân khó nhất đã xong. Các chư hầu khác cũng đã xử lý xong xuôi. Chỉ chưa tới nửa canh giờ các lộ chư hầu đã hoàn toàn nhất trí. Công Tôn Toản được phong chức Bắc Bình tướng quân. Mã Dược được phong chức Bình Tây tướng quân. Tôn Kiên được phong chức Cá Tiền tướng quân. Viên Thiệu đòi hộ cho Tào Tháo chức Tả tướng quân. Các lộ chư hầu khác đều được phong hàm tướng quân.
Sau khi phần phong thưởng chức vị cho các lộ chư hầu xong xuôi, kế tiếp tới việc ai đóng ở Lạc Dương đã không còn quan trọng nữa. Ngay cả bốn đạo quân phiệt có thực lực nhất: Viên Thiệu, Viên Thuật, Hàn Phức, Đào Khiêm cũng không thể ở lại Lạc Dương, bọn họ chỉ có thể thay mặt triều đình trấn thủ một phương. Bọn họ sao có thể để một thế lực quân phiệt cũng hùng mạnh như mình ở lại trấn thủ Lạc Dương?
Cuối cùng Vương Doãn đề nghị phong Lưu Bị làm Ti Đãi giáo uý, trấn thủ Lạc Dương.
Trong tay Lưu Bị chỉ có mấy trăm quân, hắn không thể tạo ra mối uy hiếp với anh em họ Viên. Hơn nữa thân phận hắn là Hoàng thúc của đương kim Hoàng Thượng, vô cùng tôn quý. Cho dù là ở phương diện nào Lưu Bị là người thích hợp nhất lưu lại trấn thủ Lạc Dương. Thế nên các lộ chư hầu còn đang kiêng dè nhau cũng chỉ biết cách đồng ý với biện pháp thoả hiệp này.
…
Vũ Uy, Lương châu. Đại doanh quân Tây Vực.
Màn đêm buông xuống. Trong doanh trại quân Tây Vực đuốc cháy sáng choang, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Quân lương vừa vận chuyển tới. Những người Hồ đã mấy ngày nay không biết tới mùi thịt lập tức chen chúc nhau ùa tới, một trận tranh giành nổ ra. Sau khi tranh cướp được thịt khô, bên trong quân doanh lập tức xuất hiện các đống lửa. Những đám binh lính từ ba tới năm người vừa nhảy vừa ca hát quanh đống lửa. Điều làm người ta phải tiếc nuối đó là trong quân có quá ít đàn bà, làm giảm đi rất nhiều niềm vui thú.