Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 227: Tám ngàn tinh binh




Mã Dược không giết, không cướp bóc dân chúng Trung Nguyên, cũng không phải vì giữ danh tiếng! Trên thực tế, cho tới bây giờ danh tiếng có cho Mã Dược ích lợi gì đâu? Mã Dược mặc dù mạo xưng là hậu duệ của danh tướng, nhưng không phải là con dòng cháu dõi nên chẳng dựa vào xuất thân. Từ trong vô số cuộc chém giết đẫm máu mà trở nên mạnh mẽ, hắn chỉ tin vào thanh kiếm trong tay và đám thủ hạ dưới trướng!

Mã Dược không giết, không cướp bóc của dân chúng Trung Nguyên, cũng không phải vì hắn quá nhân từ, lại càng không vì e ngại vi phạm luân lý đạo đức. Lời dạy của thánh nhân ở trong mắt Mã Dược không bằng con chó. Nguyên nhân duy nhất chỉ là Mã Dược còn muốn dựa vào đám dân chúng này để cung cấp lương thực, cung cấp quân binh cho hắn mà thôi!

" Báo ~~ Tướng quân Cú Đột vừa bắn chết hai mươi sáu thám mã Tịnh Châu."

" Ừ, làm tốt đấy! Truyền lệnh Cú Đột, tiếp tục tuần tra, tuyệt không buông tha một thám mã Tịnh Châu nào."

" Tuân lệnh."

" Báo ~~ quân ở quanh Tây Sơn vừa bắt được mười mấy tên khả nghi là gian tế."

" Tất cả cứ giam lại"

" Tuân lệnh."

" Báo ~~ Nguyên Thiệu tướng quân đã vào tới biên giới Nhạn Môn đóng quân."

" Báo ~~ Tướng quân Chu Thương đã tiến vào Thượng Đảng, đang tiến gần tới Hồ Quan"

Lại có chiến báo như nước chảy đưa đến lều trướng da trâu của Mã Dược. Giả Hủ vuốt vuốt chòm râu cằm nói với Mã Dược: " Chúa công, xem ra ý của tướng quân Bùi Nguyên Thiệu là đóng quân ở vùng biên Nhạn Môn không tiến quân mà cũng không lui binh. Còn tướng quân Chu Thương dẫn quân thẳng vào chuẩn bị cướp lấy Hồ Quan ha ha ha ~~ "

" Chu Thương này thật đúng là đầu óc đã mở mang hơn." Mã Dược kích động, trong mắt thoáng qua vẻ tán thưởng mà chậm rãi nói: " Thật là càng ngày càng hiểu được cách dùng binh."

Giả Hủ nói: " Hủ cho là Đinh Nguyên không dám phái binh tăng viện Hồ Quan. Hồ Quan thành nhỏ tường thấp, tường thành là đất đắp lên, vô cùng dễ tấn công. Tướng quân Chu Thương thật là có thể dễ dàng công phá. Hồ Quan lại là quận lị quận Thượng Đảng, trong thành tất nhiên có không ít tiền lương trang bị. Nếu như có thể vận chuyển về Hà Tây thì cũng đủ đối phó một chút cho tình hình quân lương của chúng ta hiện nay."

" Có thể đánh được là tốt nhất, đánh không được thì cũng không cần miễn cưỡng." Mã Dược buông thõng rồi ngẩng đầu cao giọng hô: " Người đâu..."

Liền có thân binh tiến lên, quỳ xuống đất bẩm: " Có tiểu nhân"

Mã Dược nói: " Truyền lệnh cho Chu Thương, Hồ Quan chỉ dùng trí để chiếm, không được công phá tường thành! Mọi thứ lấy tính mạng các huynh đệ làm trọng. Không được công kích làm tổn thất nhiều người."

" Tuân lệnh."

Thân binh đáp lời rồi nhảy lên ngựa nhanh chóng phóng đi.

Mã Dược hất mạnh áo khoác trên lưng nói với Điển Vi: " Điển Vi, gọi Hứa Chử lập tức đến đại trướng."

" Tuân lệnh."

Điển Vi hô một tiếng lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát thời gian đã dẫn Hứa Chử về đại trướng Mã Dược. Hứa Chử bước vội đến chỗ Mã Dược ôm quyền nói nhanh: " Hứa Chử tham kiến chúa công."

Mã Dược gật đầu, trầm giọng nói: " Hứa Chử."

Hứa Chử đứng thẳng người lớn tiếng nói: " Có mạt tướng." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

" Lập tức điểm hai ngàn thiết kỵ, chín ngàn kỵ binh cơ động Nguyệt Thị quay về Hà Sáo gặp Quách Đồ tiên sinh. Sau đó nghe theo sự sắp xếp của Quách Đồ tiên sinh. Tám ngàn con khoái mã dư thừa để lại. Bản tướng quân có việc dùng khác."

" Ơ ~" Hứa Chử ngạc nhiên nói: " Vậy không đánh Tấn Dương sao?"

" Tình hình có biến động. Không đánh Tấn Dương nữa, đi nhanh."

" Mạt tướng tuân lệnh."

Hứa Chử xoay người bước nhanh đi.

Mã Dược nói với Giả Hủ: " Văn Hòa, chúng ta cũng nên đi đại doanh Ly Thạch rồi. Bản tướng quân cần phải chiếm tám ngàn bộ hạ cũ của Trương Hoán hắc hắc..."

Giả Hủ xoa tay, mỉm cười nói: " Chúa công ~~ xin mời."

...

Tấn Dương, đại sảnh nghị sự phủ Thứ Sử.

Thành Liêm nói: " Đại nhân, năm ngàn kỵ binh của Chu Thương đã tới gần Hồ Quan chỉ còn cách năm mươi dặm! Nếu không phái viện quân có thể không kịp nữa. Hồ Quan tường thành bảo vệ thấp. Lại không có hào bao quanh. Hơn nữa đều là lấy đất đắp thành tường. Trong thành chỉ có không tới hai ngàn quân canh giữ, tình thế rất nguy hiểm."

" Chớ có sợ!" Ánh mắt Đinh Nguyên ung dung, trầm giọng nói: " Càng trong lúc nguy cấp thì càng cần phải gắng giữ bình tĩnh. Ngàn vạn lần không để cho mưu kế của Mã Dược mê hoặc. Thành Liêm, bản quan hỏi ngươi, hai vạn đại quân chủ lực của Mã Dược có biến động gì mới không?"

Thành Liêm nói: " Khởi bẩm đại nhân, Mã đồ phu phái rất nhiều xạ thủ, phần lớn thám mã quân ta phái đi đều bị bắn chết. Cả mật thám cải trang đều cũng có đi không về, nên đến nay còn chưa có tin tức báo lại. Nhưng mà các huyện quanh vùng Tây Sơn đều không có tin tức đại quân đi qua. Theo mạt tướng suy đoán thì đại quân Mã Dược hẳn là vẫn còn đang ở Tây Sơn."

" Đại quân Mã Dược vẫn còn ở Tây Sơn?" Đinh Nguyên cau mày nói: " Đã mấy ngày nay hắn đều phái đi nhiều xạ thủ bắn chết thám mã, kỵ binh cơ động, ngay cả mật thám của quân ta cũng không bỏ qua. Hắn muốn làm gì, chẳng lẽ là định giấu diếm gì đó?"

Lã Bố biến sắc mặt nói: " Nghĩa phụ, hay là đại quân hai vạn người của Mã Dược đã sớm rời khỏi Tây Sơn?"

" Rất có thể!" Đinh Nguyên lạnh lùng nói: " Mã đồ phu am hiểu nhất chính là che dấu hành tung, đi ngàn dặm tập kích! Ban đầu tám trăm lưu khấu cướp phá Nam Dương, Mã Dược dựa vào một chiêu này đánh cho Tần Hiệt răng vãi đầy đất, cuối cùng ngay cả Uyển Thành cũng bị mất, còn tính mạng cũng xong đời! Lại có Lưu Ngu, vẫn cứ cho là Mã đồ phu có ý đồ bôn tập Kế Huyền, kết quả nhưng vẫn là trúng kế giương đông kích tây của hắn, bị Mã Dược một đòn chiếm mất sào huyệt Ô Hoàn là Liễu Thành, trong khoảnh khắc liền bẻ gẫy cánh tay khỏe nhất. Mã đồ phu này dụng binh gian trá, không thể không đề phòng."

Lã Bố cung kính nói: " Nghĩa phụ anh minh."

Đinh Nguyên nói: " Truyền lệnh xuống, các trại cứ đóng trong doanh, cố thủ trong thành. Cho dù xảy ra chuyện gì, nếu chưa có quân lệnh của bản quan tuyệt không thể tự tiện xuất binh! Trái lệnh, chém ~~!"

" Tuân lệnh."

" Từ Tây Sơn tới Tấn Dương, dọc đường bố trí nhiều điểm ngầm dò xét. Hễ có biến động nhỏ nào lập tức báo về ngay!"

" Tuân lệnh."

" Truyền lệnh tiếp cho Thái Thú Thượng Đảng, để hắn bất luận thế nào cũng phải giữ vững thành trong ba ngày!"

" Tuân lệnh."

" Được!" Đinh Nguyên đột nhiên quay sang Tống Hiến, trầm giọng hỏi: " Vậy tám ngàn bộ hạ cũ của Hung Nô Trung Lang tướng Trương Hoán bây giờ vẫn còn ở Ly Thạch chứ?"

Tống Hiến nói: " Đại nhân, theo mạt tướng biết, trong tám ngàn bộ hạ cũ của Trương Hoán thì sáu ngàn người nửa tháng trước đã bí mật xuôi nam qua Hà Đông tiến vào Lạc Dương. Hiện giờ chỉ có hai ngàn người vẫn đóng quân ở đại doanh Ly Thạch"

" Điều đi sáu ngàn rồi?" Đinh Nguyên cau mày nói: " Đã bí mật điều về nam thì sao ngươi lại biết được?"

Tống Hiến nói: " Việc vốn là cực kỳ cơ mật, mạt tướng cũng nhờ cơ duyên nên mới vừa biết được."

Đinh Nguyên hỏi: " Khâm sai Hoàng Uyển đại nhân ở đâu?"

" Vẫn đang ở trong doanh"

" Thực là lạ." Đinh Nguyên lắc đầu nói: "Chẳng lẽ Hoàng Uyển đại nhân thật sự muốn chờ Mã đồ phu đi đến Ly Thạch nhận sắc phong."

...

Lạc Dương, điện Đức Dương.

Hán Linh đế Lưu Hoành chắp tay đứng nghiêm trên đài cao, nhìn lên bầu trời đầy sao. Vừa hay có một ngôi sao băng vụt bay về phía chân trời kéo theo một cái đuôi thật dài đẹp đẽ rồi biến mất. Ánh mắt ngày càng tối sầm của Hán Linh đế đột nhiên trở nên sáng ngời trước đó chưa từng có. Gió đêm ào ào làm cho long bào trên người hắn bay lên lật phật.

Có tiếng bước chân khe khẽ, hình dáng cao gầy của Tư Đồ Vương Doãn xuất hiện sau lưng Hán Linh đế.

" Thần ~~ ra mắt Hoàng đế bệ hạ, Hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

" Vương ái khanh bình thân."

" Tạ ơn bệ hạ." Vương Doãn đứng thẳng người lên, cung kính nói: " Bệ hạ, trong tám ngàn bộ hạ cũ của Trương Hoán thì sáu ngàn người đã bí mật được điều về nam đã tới An Ấp (thủ phủ quận Hà Đông)."

" Rất tốt, việc có bị tiết lộ ra ngoài không?"

" Bệ hạ yên tâm, đại quân sáu ngàn thuận theo dòng nước xuôi nam, ngày nghỉ đêm đi. Dân chúng hai bờ sông, tiều phu đều chuyển đi trước, tuyệt đối không để lộ chút phong thanh nào."

" Thế cũng được." Hán Linh đế nói: " Có lẽ trẫm quá cẩn thận. Nhưng mà Mã đồ phu quỷ kế đa đoan, cẩn thận một chút cũng không sao. Theo lý mà nói thì thực ra trẫm không nên điều sáu ngàn tinh binh kia xuôi nam về Hà Đông để tránh đánh rắn động cỏ, khiến cho Mã Dược sinh bụng hoài nghi. Nhưng trẫm không dám mạo hiểm như vậy, vạn nhất kế hoạch của đại nhân Hoàng Uyển thất bại, Công Tôn Phách không giết được Mã Dược để tám ngàn tinh binh kia rơi vào tay Mã Dược thì hậu quả thật là không tưởng tượng nổi"

Vương Doãn nói: " Bệ hạ thánh minh."

Hán Linh đế nói: " Sáu ngàn bộ hạ cũ của Trương Hoán vậy tạm thời giao cho Thái Thú Hà Đông Dương Phụng thống lãnh. Dương Phụng này, trẫm cũng hiểu rõ ít nhiều, là người trung thực mấy đời trung lương. Trẫm chuẩn bị sắc phong cho làm Bắc Trung Lang tướng để hắn bất cứ giá nào cũng trấn giữ mặt bắc cho trẫm."

" Bệ hạ, thế hai ngàn binh còn lại ~~ "

" Hai ngàn binh còn lại~~" Hán Linh đế bỗng dừng lại, giọng nói đột nhiên trở nên vô cùng thâm hiểm: " Trẫm đã có sách lược vẹn toàn, Vương ái khanh khỏi phải lo lắng."

...

Ly Thạch, đại doanh quân Hán.

Công Tôn Phách vội vã đi vào đại trướng của Hoàng Uyển trầm giọng nói: " Đại nhân, Mã đồ phu tới!"

" Vậy sao?" Hoàng Uyển đột nhiên đứng dậy: " Hắn đang ở đâu?"

" Đã đến bên ngoài cửa"

" Mã đồ phu mang theo bao nhiêu nhân mã đến đây?"

" Chỉ có hơn hai trăm kỵ binh"

" Chỉ dẫn theo hơn hai trăm kỵ binh?" Trong mắt Hoàng Uyển lạnh nhạt thoáng qua một sát khí, lạnh lẽo nói: " Thật là trời cũng giúp ta!"

Nhạn môn quan, Nguyên Thiệu chiếm đóng

Thành Hồ Quan, Chu Thương tiến công

Đinh Nguyên chim sợ cành cong

Nghiêm mật phòng thủ cả trong lẫn ngoài

Ngỡ đâu Hán đế vô tài

Mà nay mưu kế trong ngoài nơi nơi

Ly Thạch, Hoàng Uyển chờ thời

Mưu đem Mã Dược đầu rơi trước thềm

Hai đạo quân của Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu đã khiến cho Đinh Nguyên co vòi phòng thủ. Trong khi đó Mã Dược ung dung đến Ly Thạch nhận sắc phong, nhưng liệu có đơn giản là đi nhận sắc phong như vậy.

Hán Đế ra mưu, để cho Hoàng Uyển cùng sát thủ phục kích Mã Dược, liệu có thành công.

Muốn biết thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.