" Tuân lệnh".
Điển Vi rống lên một tiếng, hắn tiến lên một bước cởi giáp của Mã Dược xuống. Trong lúc ba quân tướng sĩ đang chăm chú nhìn, Mã Dược đã cởi nốt chiến bào ra, để lộ trần nửa thân trên. Bên dưới vang lên những tiếng suýt soa, gần như tất cả tướng sĩ bên dưới đều tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng làm rung động lòng người.
Trên khắp thân trên của Mã Dược hiện ra vô số những vết thương đáng sợ của đao, kiếm và tên. Gần như không còn một phần thân thể nào còn nguyên vẹn. Thật khó tưởng tượng một người chịu nhiều vết thương như Mã Dược mà vẫn tràn đày sinh lực như hổ lang, như không bị mất một sợi tóc, những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên. Mã Dược thật đúng là một người ngoan cường.
Thân thể tràn ngập vết thương đao, kiếm của Mã Dược cùng với gương mặt dữ dằn, lạnh lùng chính là phác thảo xác thực nhất của một chiến tướng bất khả chiến bại, một chiến tướng không nghi ngờ gì nữa đã trải qua vô số các trận đánh đẫm máu nhưng vô cùng oanh liệt.
" Bành ~~ "
Mã Dược quay xuống nhìn ba quân tướng sĩ ở bên dưới đài, hắn đột nhiên khụyu gối quỳ xuống. Miếng giáp sắt bao đầu gối hắn chạm vào làm lớp sàn gỗ khẽ rung lên. Trong lúc ba quân tướng sĩ đang kinh hoàng không biết chuyện gì Mã Dược lại tháo nốt mũ trụ trên đầu ra, cầm trong tay. Hắn trầm giọng nói: " Bản tướng quân quyết định tự chịu phạt ba mươi roi để răn đe chính mình, làm gương cho người khác".
" Hả?" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
" A?"
Ba quân tướng sĩ đều lộ vẻ kinh ngạc, từ cổ chí kim đến giờ cho bao giờ có chuyện chủ tướng tự mình chịu phạt roi trước mặt ba quân tướng sĩ.
Trong lúc ba quân tướng sĩ còn đang thì thào bàn tán, Mã Dược đã trịnh trọng đặt mũ trụ trước mặt. Sau đó hắn cúi đầu xuống, hai tay chống xuống sàn gỗ, trầm giọng gọi: " Điển Vi!"
" Có mạt tướng!"
" Gia hình!"
" Tuân lệnh!"
" Quách Đồ!"
" Có hạ quan!".
" Giám hình!".
" Tuân lệnh!".
Ánh mắt Điển Vi nghiêm nghị hẳn lên. Hắn rút roi ngựa, quật vào không khí. Roi ngựa xé gió, " ba" một tiếng rít lên. Ba quân tướng sĩ đang đứng nghiêm dưới đài khẽ rùng mình, chỉ cần nghe âm thanh dị thường đó cũng biết nếu cái roi đó thực sự quất vào người thì mùi vị của nó sẽ như thế nào.
Quách Đồ đang đứng gần đài, khóe miệng hắn thoáng co rúm lại.
Điển Vi đi tới sau lưng Mã Dược. ngọn roi ngựa trong tay hắn vung lên, trước hơn một vạn ánh mắt đang chăm chú theo dõi, hung hăng hạ xuống, quất mạnh vào lưng Mã Dược. Chỉ nghe một tiếng " Ba", ngay lập tức lớp da ngăm đen trên lưng Mã Dược tróc ra, máu tươi bắt đầu rỉ ra.
" Một!".
Mặt Quách Đồ co giật dữ dội. Hắn nghiến răng đếm: " Một".
" Bá!"
" Hai!"
" Bá!"
" Ba!".
…
Điển Vi quất mạnh roi ngựa xuống lưng Mã Dược. Chưa đến mười roi, lưng Mã Dược đã tướp ra, máu, thịt lẫn lộn. bên dưới đài vang lên suýt xoa. Đối với nam tử Hán chấp nhận hình phạt tàn khốc còn khó chịu hơn là chịu bị chém đầu.
Thế nhưng Mã Dược thậm chí không mảy may phản ứng gì, một cái nhíu mày cũng không. Hắn cứ thản nhiên như thể chiếc roi ngựa đó không đánh xuống lưng hắn vậy.
…
" Bá!".
Một âm thanh nữa vang lên.
" Ba mươi!".
Âm thanh thê lương của Quách Đồ vừa đếm xong, hắn thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát khỏi gánh nặng trong lòng, lưng áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi, giống như không phải Mã Dược là người chịu phạt mà là Quách Đồ hắn.
Mã Dược từ từ đứng dậy, hắn đưa tay kéo chiến bào quấn quanh thắt lưng mặc lại. Trên tấm sàn gỗ chỗ Mã Dược vừa chống tay để lại hai vũng mồ hôi lớn. Măc dù đám binh lính dưới đài không nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, cũng không nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Mã Dược. Nhưng con người chung quy vẫn chỉ là con người. Làm sao không đau đớn khi phải gánh chịu những vết thương như thế?
" Điển Vi, mặc giáp cho bản tướng quân!".
" Tuân lệnh!".
Điển Vi bỏ roi ngựa, tiến lên ôm bộ trọng giáp của Mã Dược. Khi bộ trọng giáp nặng nề ôm chặt lấy thân thể Mã Dược, ba quân tướng sĩ bên dưới nhìn thấy Mã Dược khẽ cau mày lại. Điều này cũng dễ hiểu, khi bộ áo giáp nặng nề đó được mặc vào, chạm vào các vết thương đang rỉ máu, phản ứng đau đớn cũng là đương nhiên.
Mặt Mã Dược hơi tái đi, mồ hôi lạnh từ trán hắn chảy xuống nhưng hắn vẫn không hề kêu rên lấy nửa tiếng.
" Tướng quân uy vũ!".
" Tướng quân uy vũ!".
" Tướng quân uy vũ!".
Một tên lính không nhịn được vung tay hét lên. Thoáng chốc ba quân tướng sĩ dưới đài tựa như phát điên, điên cuồng hò hét. Chỉ có chín ngàn dũng sĩ Nguyệt thị hồ vẫn đứng yên không nhúc nhích hai bên võ đài. Nhưng trong mắt chúng hiện lên vẻ kính sợ.
Mã Dược thản nhiên giơ cao tay phải. Ba quân tướng sĩ đang điên cuồng gào thét giống như bị một thanh đao chặt ngang đột nhiên ngừng lại.
Mã Dược hít một hơi thật sâu rồi hét lớn: " Sáu ngàn huynh đệ đã bỏ mình. Bản tướng quân đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm. Nhưng chúng ta phải luôn ghi nhớ bốn tên quân phiệt Đổng Trác, Đinh Nguyên, Cảnh Bỉ, Hàn Phức. Nếu như bọn chúng không dẫn quân xâm phạm Hà Sáo thì sẽ không có cuộc chiến Hà Sáo và sáu ngàn huynh đệ của chúng ta đã không tử trận sa trường".
" Kể từ khi chúng ta khởi binh ở Nam Dương đến nay. Chỉ có chúng ta đánh kẻ khác, thế mà bây giờ người khác ngang nhiên mang quân tiến đánh chúng ta." Mã Dược hung hăng giơ cao tay. Hắn lạnh lùng hô hào: " Các huynh đệ máu tươi không thể nhỏ xuống một cách vô ích. Việc này …… không thể để yên. Nợ máu phải trả bằng máu".
" Nợ máu phải trả bằng máu!".
" Nợ máu phải trả bằng máu!".
" Nợ máu phải trả bằng máu!".
Cừu hận trong lòng ba quân tướng sĩ đang đứng nghiêm dưới đài thoáng chốc đã bị những lời nói mạnh mẽ, đầy cảm xúc của Mã Dược khơi dậy. Tất cả ba quân tướng sĩ nhao nhao giơ cao binh khí trong tay, điên cuồng gào thét. Mã Dược lại giơ cao tay phải, tiếng reo hò hào hùng như khai sơn phá thạch một lần nữa lại đột nhiên dừng lại.
" Để đòi được món nợ máu này, chúng ta sẽ tính sổ với từng tên một. Lần này chúng ta sẽ khai đao với Thứ sử Tịnh châu Đinh Nguyên. Chúng ta hãy tiêu diệt Đinh Nguyên trước". Mã Dược rút bội kiếm ra, chỉ thẳng lên bầu trời, lạnh lùng nói: " San bằng Tấn Dương. Chính tay ta sẽ giết chết Đinh Nguyên".
" San bằng Tấn Dương. Giết chết Đinh Nguyên".
" San bằng Tấn Dương. Giết chết Đinh Nguyên".
" San bằng Tấn Dương. Giết chết Đinh Nguyên".
Ba quân tướng sĩ hưởng ứng vang trời, âm thang vang động làm kích thích nhiệt huyết của người khác. Trong tiếng reo hò điên cuồng, liên miên không dứt đến ngạt thở, Mã Dược bắt đầu phân phái binh sĩ chuẩn bị xuất chinh.
" Bùi Nguyên Thiệu nghe lệnh!".
" Có mạt tướng!".
" Thống lãnh ba ngàn lang kỵ, vượt qua Bắc độ Hà Thủy, đánh chiếm Nhạn môn".
" Tuân lệnh."
" Công Tắc!"
" Có hạ quan!".
" Đi theo trung quân"
" Tuân lệnh!".
" Chu Thương nghe lệnh!".
" Có mạt tướng!"
" Thống lãnh ba ngàn lang kỵ vượt qua Nam độ Hà Thủy, tấn công Thượng Đảng".
" Tuân lệnh!".
" Hứa Chử nghe lệnh!".
" Có mạt tướng!"
" Thống lãnh ba ngàn thiết kỵ, chín ngàn tòng kỵ Nguyệt thị theo bản tướng quân tiến binh vào Thái Nguyên, chiếm Tấn Dương".
" Tuân lệnh!".
" Cao Thuận nghe lệnh!".
" Có mạt tướng!"
" Thống lãnh tám trăm quân Hãm trận doanh và năm ngàn du kỵ Ô Hoàn phòng thủ đại bản doanh".
" Tuân lệnh!"
…
Quận Thường Sơn. Đại doanh của Trương Cáp.
Một tên tiểu giáo chạy thẳng vào đại trướng, bẩm báo với Trương Cáp: " Tướng quân, Hắc sơn tặc lại vừa hạ sơn".
" Hả?" Trương Cáp vội ngẩng đầu lên hỏi: " Hắc sơn tặc không thể kiềm chế được ư? Chúng có bao nhiêu nhân mã?"
" Ước chừng hai vạn người".
" Hai vạn người?" Mắt Trương Cáp hiện ra vẻ thâm trầm. Hắn trầm giọng nói: " Lần này không thể để cho Hắc sơn tặc chạy thoát nữa. Mau tức tốc đi mời các Tư mã đến đại trướng nghị sự".
" Tuân lệnh."
Tên tiểu giáo lĩnh mệnh, xoay người đi ra khỏi trướng.
Tên tiểu giáo vừa ra ngoài. Bên ngoài trướng lại vang lên tiếng bước chân. Một tên lính truyền tin dáng vẻ mệt mỏi bước nhanh vào trướng. Hắn quỳ rạp xuống đất, thở hổn hển nói: " Tướng…..quân, Nghiệp…..thành cấp báo".
" Hả?" Trương Cáp nhíu mày nói: " Nói đí".
Tên lính truyền tin thở dốc nói: " Toàn quân của Phan Phượng tướng quân bị tiêu diệt. Phan Phượng tướng quân, Cảnh Vũ tướng quân, Quan Thuần tướng quân tất cả đều bỏ mình. Quân sư Thư Thụ bị Mã Dược bắt làm tù binh. Hàn Phức đại nhân truyền lệnh tướng quân mau rút quân quay về Nghiệp Thành, thương nghị kế hoạch".
" Cái gì?" Trương Cáp thất kinh: " Toàn quân bị tiêu diệt?"
…
Dã Ngưu độ, đại trướng của Mã Dược. Mã Dược đang thương nghị cùng với Giả Hủ.
" Văn Hòa, tình hình người Tiên Ti ở Mạc Bắc thế nào?"
" Hầu Tam vừa gửi mật thư thông báo Khiên Mạn đã bị Bộ Độ Căn giết. Ngày nay địa khu Mặc Bắc đã hình thành thế chân vạc. Trong đó thực lực của Bộ Độ Căn là mạnh nhất".
Mã Dược nói: " Bản tướng quân cùng với Cảnh Bỉ, Đinh Nguyên, Hàn Phức đã ở thế đối mặt như nước với lửa, không thể dung hòa. Hơn nữa Thiên tử Đại Hán ở giữa đổ dầu vào lửa. Ta nghĩ trong vòng một, hai năm nữa quân ta rất khó xoay chuyển được tình thế thọ địch tứ bề. Trong tình huống này ta không thể quan tâm tới người Tiên Ti ở Mạc Bắc. Văn Hòa, ngươi có kế sách gì để ngăn cản sự lớn mạnh của người Tiên Ti?"
Giả Hủ nói: " Hủ có thượng sách và hạ sách để chúa công lựa chọn".
" Thượng sách thì thế nào?"
" Thượng sách là giảm đinh. Đem giết tất cả nam đinh của người Tiên Ti cao hơn một bánh xe".
Mã Dược nói: " Kế sách giảm đinh rất đúng, nhưng lúc này quân ta lâm vào tình trạng tứ bề thọ địch. Chúng ta không có đủ quân để tấn công Đại mạc. Hãy nói hạ sách".
Giả Hủ nói: " Hạ sách là dùng kế tuyệt hậu".
" Kế này như thế nào?"
" Hỏa thiêu thảo nguyên".
" Hỏa thiêu thảo nguyên?" Mã Dược nghiêm giọng nói: " Văn Hòa, ngươi rõ ràng muốn lấy mạng người Tiên Ti. Một khi thảo nguyên bị thiêu cháy, chẳng những cây cỏ không tồn tại được mà ngay cả những loài vật sinh sống trên thảo nguyên như chim, cá, dã thú, thậm chí cả trâu, bò gia súc cũng không thoát khỏi tử thần, chắc chắn tất cả sẽ không qua nổi mùa đông.