" Hả?"
" Mỹ Tắc?"
Mã Dược, Giả Hủ mặt biến sắc, Mã Dược phất phất tay, các binh sĩ tụ tập ở xung quanh đều tản cả đi.
Cú Đột thở dốc một hồi, nói: " Chúa công, từ lúc đại quân ta tiến vào sa mạc tử vong, Liêu Hóa tướng quân liền phái ra mười lộ khoái mã, tìm tòi khắp nơi. Mãi đến nữa canh giờ trước họ mới gặp được thám mã do mạt tướng phái đi."
" Nói nhảm ít thôi, Mỹ Tắc thế nào rồi?"
" Khoái mã do Liêu Hóa tướng quân phái đi nói, ở Lâm Nhung, Mã Ấp đồng thời phát hiện được đại đại quân Hán. Quân Hán ở Lâm Nhung đều là kỵ binh, có khoảng ba vạn. Quân Hán ở Mã Ấp thì kỵ binh có một vạn, bộ binh hai vạn."
Giả Hủ trở nên nghiêm túc: " Quân Hán ở Lâm Nhung chắc chắn là liên quân của Cảnh Bỉ và Đổng Trác. Còn quân Hán ở Mã Ấp của quân đội của Hàn Phức!"
Mã Dược trầm giọng hỏi: " Tin tức này là từ lúc nào?"
Cú Đột trả lời: " Mười ngày trước."
" Mười ngày trước?"
Mã Dược khẽ kêu lên một tiếng, đôi mày cau lại.
Giả Hủ hít vào một hơi, thấp giọng nói: " Lâm Nhung cách Mỹ Tắc không quá tám trăm dặm, Mã Ấp cách Mỹ Tắc chưa đầy bốn trăm dặm. Trong mười ngày, hai lộ đại quân chỉ sợ đã sớm tiến sát tới chân thành Mỹ Tắc rồi. Hà, cũng không biết Công Tắc đã tu sửa xong công trình phòng thủ của Mỹ Tắc chưa?"
" Cứ cho là Công Tắc đã nâng tường thành Mỹ Tắc cao đến năm trượng, chỉ sợ cũng khó có thể ngăn được thế tấn công của hai lộ đại quân." Mã Dược nhíu mày, trầm giọng nói: " Thật không thể ngờ được, hai lộ đại quân này lại hành quân nhanh như thế! Bây giờ cho dù quân ta đi ngày đi đêm trở về khéo cũng không kịp nữa."
Giả Hủ đồng ý: " Không có thời gian năm ngày, đại quân không thể trở về Mỹ Tắc kịp. Hơn nữa cứ cho là trở về được Mỹ Tắc, thì người kiệt sức, ngựa cũng hết hơi, không có sức mà đánh nữa."
" Mỹ Tắc nhất định phải cứu! Lão ấu, phụ nữ, trẻ em trong thành bản tướng quân có thể không cứu, lương thảo quân nhu trong thành bản tướng quân cũng có thể không cần. Nhưng Liêu Hóa, Công Tắc, Cao Thuận, còn có các huynh đệ sinh tử hãm trận doanh nữa, bản tướng quân quyết không vứt bỏ bọn họ!" Mã Dược bỗng xoay người lại nói với Cú Đột: " Truyền lệnh, toàn quân nghỉ ngơ một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát, trở về Mỹ Tắc. Dù chạy chỉ còn một hơi thở, cũng quyết phải bò về..."
Cú Đột lạnh lùng đáp: " Mạt tướng tuân lệnh!"
...........
Mỹ Tắc, đêm đầu tiên sau khi địch đến dưới thành đã trôi qua một cách yên bình, Phan Phượng hai lộ đại quân không phát động tấn công trong đêm, thậm chí cả đánh nghi binh để thăm dò cũng không thấy.
Nhưng Quách Đồ, Cao Thuận, Liêu Hóa cũng không dám sơ suất chút nào!
Bóng đêm bao phủ, ánh sao nhạt nhòa, bóng người gầy guộc của Quách Đồ đứng trang nghiêm trên tường thành Mỹ Tắc, mượn ánh sao mờ nhạt mà nhìn ra phía ngoài thành. Sáu vạn đại quân địch lập đại dài hơn mười dặm ở ngoài thành Mỹ Tắc, dõi hết tầm mắt cũng chỉ thấy trập trùng những mái trướng bồng. Chủ tướng của quân địch xem ra rất am hiểu tinh yếu binh pháp vây ba bỏ một, đem ba cổng đông, bắc, tây vây kín như bưng, duy chỉ có cổng nam là không bố trí một doanh một trướng nào.
" Loạt soạt loạt xoạt...."
Trong tiếng bước chân nặng nề, Cao Thuận, Liêu Hóa cùng đi lên tường thành. Liêu Hóa tiến lên một bước đứng sóng vai với Quách Đồ.
" Xem ra tối nay sẽ không có việc gì đâu, có điều ngày mai quân địch có lẽ sẽ phát động tấn công mạnh!" Liêu Hóa nói tới đây thì dừng lại, quay qua nhìn khuôn mặt gầy gò của Quách Đồ, thấp giọng nói: " Quách Đồ tiên sinh, những việc nên làm ngài đã làm rồi, những việc còn lại xin hãy giao cho mạt tướng và Cao Thuận, xin ngài rời đi ngay trong đêm."
" Nói bậy." Quách Đồ nhíu mày: " Chúa công đem thành Mỹ Tắc giao phó cho tại hạ, tại hạ há có thể bỏ thành mà chạy chứ? Tướng quân chớ có nhiều lời, tại hạ thề sẽ cùng tồn vong với Mỹ Tắc."
" Bịch!"
" Hự."
Quách Đồ chưa dứt lời, Liêu Hóa đã ra tay như chớp, một chưởng nặng nề chặt vào sau gáy Quách Đồ. Quách Đồ kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Cao Thuận đã sớm chờ sẵn để đỡ. xem tại TruyenFull.vn
Liêu Hóa nói: " Cao Thuận tướng quân, mọi chuyện chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Cao Thuận đáp: " Đều đã chuẩn bị tốt."
" Quách Đồ tiên sinh là cánh tay trái, bờ vai phải của Chúa công, không thể có sơ suất." Liêu Hóa nghiêm túc: " Mời tướng quân lập tức hộ tống tiên sinh rời thành."
Cao Thuận đáp: " Mạt tướng tuân lệnh."
.................
Ngoại thành Mỹ Tắc, đại doanh quân Ký Châu.
Thư Thụ đang chắp tay đứng, đầu ngẩng cao nhìn lên bầu trời khuya đầy sao, đầu lông mày vẫn vương một nỗi ưu tư mơ hồ. Phan Phượng thật bảo thủ, không chịu nghe lời khuyên bảo, trận chiến này chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít. Chợt nghe được tiếng bước chân nặng nề từ phía đằng sau, Thư Thụ quay đầu lại, hóa ra là Cao Lãm đang chậm rãi đi tới.
Cao Lãm đi tới đằng sau Thư Thụ, trầm giọng nói: " Tiên sinh lại đang xem thiên tượng sao?"
" Đúng vậy." Thư Thụ nhíu mày: " Quần tinh ảm đạm, chỉ có hung tinh nổi lên nơi đông nam, ánh sáng chói lọi."
Cao Lãm thản nhiên hỏi: " Tiên sinh đã nhìn ra được gì?"
Thư Thụ nói xa xôi: " Máu chảy thành sông, thây ngã đầy đồng."
" Thật sao?"
Cao Lãm vẫn rất thản nhiên đến bên cạnh Thư Thụ, cũng bắt chước ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nhưng chỉ nhìn thấy sao sáng đầy trời, có khác gì với ngày hôm qua đâu?
Thư Thụ lắc lắc đầu. Tinh tượng chi số người thường há có thể nhìn ra được? Có đôi khi, Thư Thụ cũng thật sự hy vọng mình không hiểu được tinh tượng chi sổ, bởi vì thời khắc này, tinh tượng trên đỉnh đầu Thư Thụ lại khiến y cảm thấy rất bất an! Đế tinh ảm đạm mà quần tinh lấp lánh, đây điềm báo bại vong của nhà Hán, thiên hạ không lâu nữa tất sẽ đại loạn...
...............
Trên tường thành Mỹ Tắc.
Liêu Hóa bỗng nhiên xoay người lại, dưới ánh lửa tối tăm, Cao Thuận chính đang rảo bước tiến đến.
" Cao Thuận tướng quân, ngươi vì sao không rời đi cùng Quách Đồ tiên sinh?'
" Quách Đồ tiên sinh thân là mưu sĩ, bổn phận là thay Chúa công bày mưu tính kế, ra trận giết địch không phải là phận sự của ngài ấy." Cao Thuận dửng dưng: " Nhưng Cao Thuận thân là võ tướng dưới trướng của Chúa công, há có thể lâm trận bỏ trốn?"
Liêu Hóa trầm giọng nói: " Cao Thuận tướng quân, ngươi hẳn đã rõ tình thế hiện giờ của thành Mỹ Tắc."
" Dĩ nhiên mạt tướng rõ." Cao Thuận thản nhiên: " Thành Mỹ Tắc nhiều nhất cũng chỉ giữ được ba ngày, mà đại quân của Chúa công cho dù có thể kịp thời liên lạc, nhưng không mất năm ngày không thể trở về kịp. Nói cách khác, thành Mỹ Tắc sẽ bị phá, quân ta sẽ bại."
Liêu Hóa gầm lên: " Nếu đã biết vậy, sao ngươi còn không đi?"
Cao Thuận hỏi ngược lại: " Vậy xin hỏi tướng quân vì sao không đi?"
Liêu Hóa nhíu mày nói: " Bản tướng đã nhận phó thác của Chúa công, thân là chủ tướng, sao có thể bỏ thành mà chạy."
Cao Thuận nói: " Mạt tướng cũng nhận phó thác của Chúa công, tuy chỉ là phó tướng, nhưng cũng không dám tự khinh rẻ mình."
" Ài......" Liêu Hóa thở dài một hơi, nói: " Tướng quân tài cao, bất kể luyện binh hay cầm quân đều hơn Hóa này mười lần. Chúa công có thể không có Liêu Hóa, nhưng không thể không có Cao Thuận. Hơn nữa, từ khi Liêu Hóa đầu nhập dưới trướng Chúa công, công lao chẳng lập mà thân lại giữ chức cao, mỗi lần suy nghĩ lại luôn cảm thấy rất hổ thẹn, chỉ có tử thủ Mỹ Tắc này, lấy thân tương báo mới nguôi ngoai."
Cao Thuận đáp: " Tướng quân chẳng lẽ đã quên lời răn dạy của Chúa công?"
" Quyết không từ bỏ, quyết không từ bỏ!" Liêu Hóa trầm giọng nói: " Bản tướng quân sao có thể quên được? Khi trước ở Nghi Xuyên, ở Trường Xã, nếu không có Chúa công liều mình tới cứu, Hóa này đã sớm bỏ mình từ lâu rồi."
" Chính là vậy!" Cao Thuận tiến lên một bước, đứng sóng vai với Liêu Hóa, tay chống lên tường thành nhìn ra doanh trướng dài dằng dặc của quân Hán, trầm giọng nói: " Chúng ta quyết không thể từ bỏ, Chúa công quyết sẽ không vứt bỏ chúng ta! Đợi đến ngày mai, hãy để cho quân Ký Châu lĩnh giáo binh phong của chúng ta một chút."
" Đúng!" Liêu Hóa vỗ mạnh một chưởng vào tường thành, trầm giọng nói: " Thiên hạ này, chỉ có quân đội của Chúa công mới là tinh nhuệ chân chính. Ký Châu tinh nhuệ? Ta nhổ vào, chỉ toàn lũ bỏ đi."
.............
Một đêm yên bình ngắn ngủi cuối cùng rồi cũng qua đi, khi ánh mặt trời mọc lên từ chân trời phía đông, một ngày máu tanh không thể ngăn cản rốt cuộc cũng bước ra khỏi cánh gà. Trong tiếng kèn kéo dài không dứt, từng đội bộ binh trên người mặc đầy thiết giáp ào ra từ đại doanh quân Hán, nhắm về phía thành Mỹ Tắc để lập trận.
Phan Phượng người mặc trọng giáp, cưỡi trên mình con tuấn mã, được Cao Lãm, Quan Thuần, Cảnh Vũ ba tướng cùng mấy trăm tinh kỵ bảo hộ đã xuất hiện ở ngoài cửa đông Mỹ Tắc, cách đó không xa, Hàn Toại được Lương Hưng, Mã Ngoạn cùng mấy trăm thiệt kỵ Tây Lương bảo vệ cũng xuất hiện. Hai người nhìn nhau gật đầu, chắp tay hành lễ với nhau trên
lưng ngựa.
Hai lộ quân Hán đã hẹn ngầm với nhau, kỵ binh Tây Lương của Hàn Toại phụ trách vây thành, bộ binh Ký Châu của Phan Phượng phụ trách công thành. Nếu như quân phòng thủ bỏ thành, hoặc là đại quân Mã Dược trở về thì sẽ do kỵ binh Tây Lương đón đánh.
Phan Phượng chầm chậm giơ tay phải lên, y vung tay về phía trước, ra lệnh: " Máy bắn đá... Bắn."
Thoáng cái, tiếng kèn trầm thấp vang xa trở nên to rõ hơn. Tiếng trống trận kịch liệt càng vang tận trời xanh, như muốn đục rách màng nhĩ của tướng sĩ ba quân. Trong những âm thanh đầy tiết tấu đó, từng chiếc tháp gỗ được dựng lên ở hậu trận quân Ký Châu, chỉ trong chớp nhoáng chúng đã được xếp thành một hàng, đứng vững như nhà lầu.
" Bắn!"
Tiểu giáo ra lệnh một tiếng, hơn mười chiếc máy bắn đá đồng thời vung cánh tay đòn (có thể gọi là cần) lên, hung hăng quăng từng khối đá lớn đi. Mười mấy khối đá mang theo tiếng xé gió sắc nhọn, mang theo khí thế nghiền nát mọi thứ, quay tròn xẹt qua không trung, va đập tàn bào với tường thành Mỹ Tắc.