Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 171: Sinh mạng như cỏ rác (3)




Nhìn một đám văn quan võ tướng cùng với một đám đại quân như hổ lang dưới đài duyệt binh đang quỳ rạp xuống, Tống Điển không khỏi có chút hưng phấn, từ tay người hầu lấy ra thánh chỉ chậm rãi đọc: " Đại Hán hoàng đế chiếu viết … Công Tôn Toản từ khi làm Thái thú Hữu Bắc Bình, cai trị hiệu quả được dân chúng ủng hộ, xuất quân giúp đỡ Mã Dược đánh bọn Tiên Ti có công, phong chức Vô Đình Hầu, thái ấp năm trăm hộ, khâm thử.."

" Thần … Tạ long ân, Thánh hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ~~ "

Công Tôn Toản tung hô vạn tuế ba lần tiến lên tiếp chỉ.

Tống Điển khẽ mỉm cười đang muốn nhân cơ hội đòi Mã Dược, Công Tôn Toản hối lộ thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa dựng một cái cọc gỗ, thấy trên cọc treo một tử thi, tử thi này yết hầu đã bị cắt đứt, máu tươi ròng ròng, nhìn thấy thảm trạng như vậy Tống Điển thất kinh nói: " Á, Mã Dược tướng quân, người chết kia là ai? Ồ, dây không phải là Lưu Ngu, Lưu thứ sử sao?"

Tống Điển dĩ nhiên nhận ra người bị giết là Thứ sử U châu Lưu Ngu, hắn không khỏi lấy làm kinh hãi, sắc mặt trong khoảnh khắc trắng bệch ra, ấp úng nói: " Mã.. Mã tướng quân … Kia là …"

Mã Dược nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho Giả Hủ, Giả Hủ hiểu ý tiến lên đỡ lấy Tống Điển thấp giọng nói: " Tống công, xin cứ từ từ rồi nói chuyện."

" Cáp ~ "

" Cáp ~ "

Chu Thương, Đạp Đốn cùng thúc ngựa xông tới. Hai con ngựa lao vào nhau.

" Hừ!"

Đạp Đốn hừ lạnh, ngân thương trong tay đâm ra như tia chớp nhằm vào cổ họng Chu Thương.

" Hây!"

Chu Thương coi như không nhìn đến mũi thương của Đạp Đốn đang nhằm vào cổ họng mình, hét lớn một tiếng, thanh trảm mã đao to bản nặng nề không ngần ngại chém thẳng vào đầu của Đạp Đốn, sát khí ràn rụa tràn khắp không gian. Cho dù có bị thương của Đạp Đốn đâm xuyên cổ họng cũng cũng quyết chém Đạp Đốn làm hai mảnh.

Đạp Đốn dù sao cũng còn trẻ, kinh nghiệm chiến trường còn quá ít, đột nhiên bị Chu Thương sử dụng cách đánh dùng mạng đổi mạng làm khiếp vía vội thu thương đở trảm mã đao của Chu Thương, mắt Chu Thương đột nhiên lộ vẻ vô cùng đanh ác, tàn khốc, nhãi con muốn đấu với ông nội họ Chu của ngươi sao, ngươi vẫn còn non lắm, hãy lại nạp mạng cho ta nào.

Chỉ trong nháy mắt khi đao của Chu Thương chém xuống, trảm mã đao đột nhiên chuyển hướng như ma quỷ, làm cây thương của Đạp Đốn vừa miễn cưỡng thu về đón đỡ thành vô ích. Chu Thương vung ngược thanh trảm mã đao lại, thanh đao to bản nặng nề đập mạnh vào áo giáp trên người Đạp Đốn, chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên, thân hình to lớn của Đạp Đốn trên lưng ngựa chấn động dữ dội, nhưng quả là kỳ tích khi Đạp Đốn vẫn chưa ngã xuống ngựa.

" Ồ."

Chu Thương kinh ngạc có chút bất ngờ, một đao vừa rồi không ngờ cũng không thể làm thằng nhóc này ngã ngựa sao? Đang kinh ngạc thì hai con ngựa đã phóng vọt qua nhau rồi, phi quá hơn mười bộ, Chu Thương mới vất vả dừng được chiến mã, vội quay đầu lại thì thấy Đạp Đốn đang giục ngựa chạy về bản trận.

" Ha ha ha, nhóc con đừng có chạy, nộp mạng đi."

Chu Thương ngửa mặt lên trời cười dài, giục ngựa đuổi theo Đạp Đốn, đang đứng nghiêm trong trận xem cuộc đấu Công Tôn Khang đột nhiên nổi giận, hai chân thúc vào bụng ngựa một cái, giục ngựa vung đao xông tới đánh Chu Thương, Công Tôn Khang hét to: " Chu Thương thất phu! Đừng có làm càn có ta đến giết ngươi đây."

" Hả?"

Chu Thương ánh mắt lạnh lẽo, dang muốn giục ngựa đi nghênh chiến với Công Tôn Khang, trong đầu đột nhiên nghĩ tới quân lệnh của Mã Dược, đôi mắt thoáng tia gian trá, giả bộ khiếp đảm quay ngựa chạy về bản trận, Công Tôn Khang không biết là trúng kế liền thúc ngựa đuổi theo, vừa đuổi vừa hét lớn: " Đồ hèn chạy đâu nếm thử một đao của ta đây."

Mặt trời đã ngã về tây làm bóng của Công Tôn khang trải dài trên nền tuyết của thảo nguên, Chu Thương cắm đầu chạy thẳng, chỉ thấy bóng Công Tôn Khang giục ngựa vung đao càng ngày càng gần lại, cây đao nặng nề trong tay Công Tôn Khang đã vung lên cao chuẩn bị tư thế chém xuống.

Trong trận quân Liêu Đông, ba quân tướng sĩ hò reo hoan hô rung trời,ai nấy đều cho rằng Chu Thương chết là việc không nghi ngờ gì nữa, nhìn lại các tướng sĩ quân Liêu Tây, cả năm trăm tinh binh đi theo Chu Thương tất cả đều lộ ánh mắt khiếp sợ, chỉ có người dày dạn kinh nghiệm như Nghiêm Cương mới lộ ánh mắt tán thưởng, không ngớt gật đầu.

Chu Thương rình đúng lúc trường đao trong tay Công Tôn Khang đang từ trên cao chém xuống, cả người đột nhiên quay phắt lại, thanh trả mã đao đâm ra như tia chớp, Công Tôn Khang đang lúc thúc ngựa đuổi phía sau toàn bộ tinh thần đang tập trung cao độ vào Chu Thương, lúc này thấy Chu Thương đột nhiên quay lại phía sau một cách khó tin liền không khỏi sửng sốt.

Sự sửng sốt này, đã quyết định tính mạng của Công Tôn Khang!

Hàn quang lóe lên, cây trảm mã đao sắc bén đã đâm mạnh vào cổ họng Công Tôn Khang, thân hình to khỏe của Công Tôn Khang run lên, hai mắt chằm chằm nhìn một cách khó tin vào thanh trảm mã đao đang đâm vào cổ họng chính mình, máu huyết của hắn tràn ra theo thanh trảm mã đao tràn ra lai láng.

Tương Bình, thủ phủ Đông quận, trong phủ thái thú.

Công Tôn Độ đang đọc binh thư, chợt nghe tiếng bước chân vội vàng, một bóng người chợt xuất hiện là trưởng sử Điền Chiêu đang vội vã đi vào, sắc mặt nhợt nhạt vái chào Công Tôn Độ giọng gấp gáp nói: " Đại nhận, đại sự hỏng rồi, thật không may!"

Công Tôn Độ nhướn mày hỏi: " Chuyện gì mà hoảng hốt thế?"

Điền Chiêu nói: " Công tử đánh Liễu thành thất bại, bị thuộc hạ của Mã Dược là Chu Thương chém chết trước trận, Đạp Đốn cùng tám trăm kỵ binh Ô hoàn lâm trận bỏ chạy, không rõ tung tích."

" Cái gì! Ngươi nói cái gì?"

Công Tôn Độ đột nhiên đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm Điền Chiêu, đôi mắt tràn đầy sát cơ khiến người khác sợ hãi, gương mặt lúc xanh lúc trắng cực kỳ hung tợn.

Điền Chiêu thản nhiên không để ý đến nét mặt đầy thương tâm của Công Tôn Độ vẫn đều đặn nói: " Khi công tử xuất chinh hạ quân từng khuyên can đại nhân, người không cùng tộc tất có lòng dạ khác, Đạp Đốn mặc dù thua trận rồi tới đầu quân nhưng dù sao cũng là bọn người Ô Hoàn man di sao có thể dễ dàng tin tưởng được. Nêu biết Liễu thành là bản doanh của người Ô Hoàn ở Liêu Tây làm sao Mã Dược chỉ cho năm trăm quân trấn giữ? Công Tôn Toản và Mã Dược ngầm liên kết vói nhau, Nghiêm Cương sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Ài đại nhân lại không nghe lời khuyên của ta nếu không công tử đâu đến nỗi mất mạng, lại thêm mấy ngàn tướng tướng sĩ chết theo, thật là khổ thay!

Điền Chiêu xem ra cũng là người trung nghĩa, đối với CôngTôn Độ lại càng tuyệt đối trung thành, chỉ tiếc là Công Tôn Độ không phải là người rộng lượng làm sao có thể để thuộc hạ nói thẳng như vậy?

" Đủ rồi!" CôngTôn Độ đột nhiên giận dữ thốt lên, lạnh lùng nói: " Người đâu!"

Hai tên thân binh hiên ngang đi vào đồng thanh: " Có!"

Công Tôn Độ trong mắt hiện sát cơ. Đưa tay chỉ Điền Chiêu lạnh lùng nói: " Đem cái đồ om sòm này đi chém cho ta!"

" Tuân mệnh!"

Hai tên thân binh hét lớn rồi hùng hổ lôi Điền Chiêu đi. Điền Chiêu biến sắc hét to giọng thê lương: " Sự thật mấy lòng, sự thật mất lòng, nếu đại nhân không nghe hạ quan nói, Liêu Đông tất gặp họa diệt vong! Đại nhân, đại nhân nhất thiết không được khởi binh báo thù, không được khởi binh báo thù đâu."

" Hô ~~ "

Chờ đến khi tiếng kêu thê lương của Điền Chiêu đi xa dần tới khi không còn nghe thấy nữa, CôngTôn Độ mới thở phào một tiếng, đôi mắt giừo đã trở nên lạnh lùng. Đột nhiên lại lớn tiếng quát: " Tới đây!"

" Có."

Lại một tên thân binh đi vào. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hít thật sâu một hơi, Công Tôn Độ đột nhiên quay người lại, nhìn về phía đông bắc hướng của Liễu thành, nói một câu: " Truyền lệnh, truy nã Đạp Đốn khắp quận, nếu bắt được nhất định lột da rút xương hắn! Tất cả bọn man di Ô Hoàn ở Liêu Đông, xử tử hết không chừa kẻ nào! Quân đội ở các huyện lập tức tập hợp ở Tương Bình, rồi kéo cả đến Liễu thành, ta quyết giết sạch cả thành đó!!!"

" Tuân mệnh!"

Tên thân binh hét lớn nhận lệnh đi ngay.

" Thương!"

Công Tôn Độ đột nhiên rút bội kiếm, xoany người chém mạnh một nhát, một âm thanh trầm đục vang lên, chiếc án trong sảnh bị chém làm hai mảnh trong khoảng khắc làm cho sách, bút trên bàn bay tứ tung, Công Tôn Độ gào lên thê lương: " Khang nhi … ta … Công Tôn Độ lần này không báo được thù cho con ta thề không làm người!"

" Mã đồ phu, Chu Thương, Nghiêm Cương, Công Tôn Toản … các ngươi nhớ cho kỹ nếu một ngày nào đó các ngươi lọt vào tay ta, bản quan sẽ lột da các ngươi, rút gân các ngươi, uống máu các ngươi, ăn thịt các ngươi, a … a … a"

Trữ huyền.

" Ai da.." Tống Điển dậm chân, quay sang Giả Hủ nói: " Giả đại nhân, dù vậy, Mã Dược tướng quân cũng không nên giết chết Lưu Ngu chứ, Lưu Ngu dù sao cũng là người thuộc dòng dõi hoàng tộc,thân phận đâu phải chuyện chơi. Ngay cả khi phạm vào quốc pháp, kỷ cương hoặc có tư thông với địch phản quốc đi nữa thì cũng nên giải đến Lạc Dương giao cho thiên tử xét xử chứ, không nên xử tử ở Trữ huyền, đây là coi thường nghiêm trọng thánh uy của thiên tử, chính là tội lớn chu di cửu tộc đấy, ôi …"

Giả Hủ ho khan một tiếng rồi nói: " Khục … việc … này … là để ngăn chặn việc quần chúng quá phẫn nộ … tướng quân nhà tôi cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà làm thế thôi, nếu không ba quân tướng sẽ lạnh lòng ai còn chịu nghe lệnh triều đình đại Hán nữa? Nếu các tướng sĩ lạnh lòng một khi bọn man di Tiên Ti thừa cơ đem quân xâm phạm báo thù trận vừa rồi thì ai sẽ là người chống địch? Tướng quân làm vậy … cũng chỉ vì lo lắng cho giang sơn xã tắc đại Hán mà thôi!"