Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 6 - Chương 14: Phiên ngoại 14: Vợ ơi, anh đến đây!




“Nhìn chẳng phải sẽ biết sao.” Tống Kỳ Diễn ra vẻ cao thâm ngồi trên sô pha, không nhìn cô lấy một cái.

Cận Tử Kỳ chớp chớp đôi mi cong, cúi đầu lật trang thứ nhất.

“Điều ước gia đình mỹ mãn”? Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn: “Làm cái gì đây?”

“Xem kĩ vào, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì kí vào đó, buổi tiệc tối nay hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Hắn ngồi ở đó, nhấp một ngụm cà phê, ăn mặc chỉnh tề, giống như một tên ngụy quân tử. Cận Tử Kỳ trừng hắn một cái, lật ào ào nhanh chóng xem mấy trang.

“Điều thứ nhất, về sau cho dù có bận thế nào, đều phải dành thời gian cùng ăn bữa trưa và bữa tối.”

Cận Tử Kỳ nhìn điều ước ngây thơ đó, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, tiếp tục xem điều thứ hai.

“Giữa vợ chồng cần có sự liên hệ thích hợp, hiểu rõ những suy nghĩ của nhau.”

“Thứ ba, làm cha mẹ, phải thường xuyên đưa con ra ngoài chơi…”

“Mỗi ngày ăn cơm tối xong, phải cùng nhau đi dạo bộ, xem phim, còn phải cho đối phương cách thức liên lạc với bạn bè của mình?”

Cận Tử Kỳ xem tiếp từng chút một. Điều lệ giống vậy còn rất nhiều, dài suốt hai mươi trang. Phía dưới mỗi điều đều có chú thích rất dài, dùng những điểm tốt để chứng minh cho những điều lệ này. Cận Tử Kỳ im lặng, không biết hắn lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh rỗi để soạn ra những thứ chơi đùa này.

Cô lật lật sơ sài, lật tới trang cuối cùng và kí lên đó, đưa qua: “Như vậy là được rồi chứ?”

“Có ba bản, một bản để lưu giữ lại, còn lại mỗi bên giữ một bản.” Tống Kỳ Diễn nói.

Cận Tử Kỳ gật đầu, phối hợp kí ba lần, hơn nữa còn đóng dấu tay lên. Tống Kỳ Diễn không đợi được mà cầm bút kí tên của mình vào, sợ cô đổi ý.

Sau đó hắn đưa một bản cho Cận Tử Kỳ: “Có thời gian rảnh thì xem thật kĩ nhé.”

“Nếu đã xong rồi, vậy em đi về trước, nhớ buổi tiệc tối nay đó.”

Cận Tử Kỳ bỏ tài liệu vào trong cặp, cũng không để trong lòng làm gì. Dù sao thì, những điều lệ này có nhiều cái có thể làm được.

“Được, vậy anh đưa em ra ngoài.” Hắn ga lăng đứng dậy.

“Không cần đâu.” Cận Tử Kỳ nhìn bộ dạng “nhân cẩu” của hắn, nói xong, liền cao ngạo bước đi.

Tống Kỳ Diễn không cho như vậy là đúng, nhíu mày lại. Sau khi cửa đóng “ầm” lại, hắn lập tức lật xem lại những điều mong muốn của mình. Nhìn ngắm mỗi điều kiện mà đắc ý, tâm trí lơ mơ của Cận Tử Kỳ nhất định không nhìn ra được.

Cận Tử Kỳ tan làm đến trước cửa Tống thị, liền nhìn thấy xe của Tống Kỳ Diễn đã đợi ở đó. Tống Kỳ Diễn ngồi trong xe, thấy Cận Tử Kỳ đi tới, dặn đi dặn lại Cận Mỗ Mỗ ngồi bên ghế lái phụ.

“Đợi một chút, biết phải làm gì rồi chứ?”

“Bố tưởng ai cũng giống bố sao?” Cận Mỗ Mỗ quơ quơ chân, trắng mắt nhìn hắn.

“Cận Mỗ Mỗ, con càng lớn càng không biết lễ phép gì hết?” Tống Kỳ Diễn nói.

“Hừ!” Cận Mỗ Mỗ ngẩn đầu sang một bên, hai tay ôm ngực, quyết định không phản ứng với người đàn ông vô sỉ này.

Cận Tử Kỳ mở cửa xe, liền nhìn thấy hai người con trai một lớn một nhỏ.

“Kỳ Kỳ! Hôm nay con rất nhớ mẹ đó!” Cận Mỗ Mỗ toét miệng cười.

“Phải đó, vì thế đã đặc biệt đưa Mỗ Mỗ tới đây để cùng tham gia buổi yến tiệc.” Tông Kỳ Diễn nói.

“Không lái xe?” Cận Tử Kỳ không nghi ngờ hắn, liền bước lên xe, nhìn thấy hai người con trai phía trước trừng mắt nhìn.

“À, xem kìa, trên mặt Mỗ Mỗ có chút bẩn.”

“Nào, để bố giúp con lau.” Tống Kỳ Diễn cười ha ha, lau lau mặt Cận Mỗ Mỗ.

Buổi tiệc rất đơn giản, nhưng Cận Tử Kỳ có chút không vui.

Đầu tiên, những nữ khách mời đều giống như chó dữ chực xương mà nhìn chằm chằm vào Tống Kỳ Diễn. Nhất là những lời bàn luận xôn xao kia, Cận Tử Kỳ nghe thấy không thoải mái mà cau mày.

Thứ hai, Tống Kỳ Diễn từ đầu tới cuối vẫn giữ một nụ cười giả tạo anh tuấn. Cô nhìn thấy mà muốn đem bánh kem tráp lên mặt của hắn.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Cận Mỗ Mỗ đã vừa đi vừa ngủ gật rồi. Cận Tử Kỳ bế cậu bé trong lòng, nói với Tống Kỳ Diễn đang nói chuyện với một vị trưởng bối: “Mỗ Mỗ mệt rồi.”

Tống Kỳ Diễn vội vàng chấm dứt chủ đề đang nói, đón lấy đứa con trai nặng trịch. Cận Tử Kỳ liếc cô gái trẻ đứng bên cạnh vị trưởng bối, mấp máy môi: “Đi thôi.”

Về đến nhà, Cận Tử Kỳ mệt đến mức đi liền vào phòng ngủ. Cô nằm lì trên giường một lúc thì có tiếng gõ cửa phòng rất nhẹ, rất có lễ độ. Cận Tử Kỳ đi ra mở cửa, Tống Kỳ Diễn đang ôm một cái gối đứng trước cửa.

“Có tiện cho anh vào trong không.” Hắn cười khiêm tốn.

Cận Tử Kỳ không nói gì, nhưng để cửa mở, mặc kệ cho hắn vui vẻ tiến vào phòng ngủ. Tống Kỳ Diễn đã tắm rồi, mặc bộ đồ ngủ bóng láng, đặt gối của mình bên cạnh gối của cô.

“Hôm nay mệt lắm đúng không? Nhanh đi tắm đi.”

Cận Tử Kỳ thấy hắn chu đáo bất ngờ, bất giác nhìn, sau đó đi vào phòng tắm. Cô đi đến bên phòng tắm, giống như nghĩ ra điều gì lại quay ra, khóa trái cửa. Sau đó, cô mới yên tâm quay lại bồn tắm xả nước.

Trong bồn tắm trắng tinh bóng loáng, hơi nước bay lên như sương mù, Cận Tử Kỳ cởi áo quần ngồi vào trong. Cả người đều được phủ nước ấm, khoan khoái dễ chịu, reo lên một tiếng, nhắm mắt lại, dựa vào bồn mà thư giãn.

Bỗng nhiên, cửa phòng tắm vang lên tiếng lộp bộp. Cận Tử Kỳ mở mắt quay ra nhìn. Cửa vốn dĩ khóa đã bị người ngoài mở ra. Cô chỉ nhìn thấy một bóng dáng thanh mảnh cao ngất, đầy nam tính, chậm rãi di chuyển về phía cô.

“Không phải anh đã tắm rồi sao?” Cận Tử Kỳ vội vàng giật khăn tắm quấn quanh người.

“Vừa nãy tắm chưa sạch.” Tống Kỳ Diễn bình tĩnh nhìn cô một cái.

“Sao anh lại mở cửa được?” Cận Tử Kỳ lại hỏi.

“Trong tủ giường có một cái chìa khóa.” Tống Kỳ Diễn đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa.

Cận tử Kỳ ảo não cắn môi. Tống Kỳ Diễn đã bỏ một chân vào trong bồn, từ từ ngồi xuống.

“Nước đã bị lạnh rồi, nên đổi nước khác đi.” Hắn vô cùng tự nhiên.

Cận Tử Kỳ đã dùng chiếc khăn ướt sũng quấn quanh mình đứng dậy.

“Anh còn chưa tắm mà?” Tống Kỳ Diễn ngạc nhiên ngầng đầu nhìn cô.

“Đã không tắm sạch thì kì cọ cho sạch đi.” Cận Tử Kỳ cầm một miếng bông tắm ném cho hắn.

Nói xong, liền đi ra khỏi phòng tắm, chỉ có điều chưa kịp đi đã bị Tống Kỳ Diễn ôm lại rồi.

“Tống Kỳ Diễn, anh lại muốn làm gì?”

“Đương nhiên là cùng vợ mình hòa nhập thân thể và tâm hồn rồi!”

“Tống Kỳ Diễn, trong đầu anh lẽ nào không thể nghĩ tới chuyện khác sao?”

Tống Kỳ Diễn đặt cô lên giường, bỏ qua ánh mắt tức giận của cô, chậm rãi cởi bỏ chiếc khăn tắm.

“Có nghĩ chứ, bao cao su trong nhà dùng hết rồi, mai chúng ta ra ngoài đi dạo mua cái mới nha.”

“Tống Kỳ Diễn, anh là đồ cầm thú!” Cận Tử Kỳ nói.

“Đây mới gọi là cầm thú…” Tống Kỳ Diễn tắt đèn, trực tiếp nhào tới.

Bữa sáng của Tống gia, Cận Tử Kỳ lại một lần nữa vắng mặt.

Cho đến khi thư kí của Cận thị gọi điện thoại đến hỏi sao không đi làm, Cận Tử Kỳ vẫn mơ màng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Sau khi cô tỉnh táo lại, từ đầu đến cuối, rồi từ cuối về đầu mắng Tống Kỳ Diễn một trận nữa. Sau đó, cô sửa lại đầu tóc rối vội vàng xuống giường. Trong lòng vô cùng bực bội, vậy là cô đã đem bán mình đi rồi!

Cận Tử Kỳ mặc đôi dép lê, không kịp tắm rửa mà chạy đi. Vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Tống Kỳ Diễn bưng cả bữa giữa bữa sáng và bữa trưa lên lầu với vẻ mặt tươi cười. Cận Tử Kỳ nghĩ đến hành vi của hắn tối hôm qua, không chịu được mà nổi cáu.

Tống Kỳ Diễn nhìn thấy bộ dạng mơ màng của cô, cười tủm tỉm, cảm thấy đáng yêu vô cùng. Đây mới là dàng vẻ mà một người vợ nên có chứ. Cận Tử Kỳ lại liếc hắn một cái, quay người về phòng, khóa cửa lại.

“Đã một ngày không ăn rồi, em không đói sao?” Tống Kỳ Diễn đứng ngoài cửa tốt bụng hô lên.

“Tống Kỳ Diễn, hôm nay em tuyệt đối không cùng anh làm cái đó!” Cận Tử Kỳ hét ra ngoài cửa.

“Cái nào?”

“Anh đừng giả vờ ngây thơ nữa, nếu là cái đó, hôm nay, ngày mai, về sau, tuyệt đối không được!”

Tống Kỳ Diễn chỉ cười.

Nhưng đến tối, hắn ta phát hiện sự việc không đơn giản như hắn nghĩ. Tính cách nói là làm của Cận công chúa đã được phát huy rõ ràng. Cô không thèm đếm xỉa đến hắn đi qua, không thèm chú ý hắn trong thang máy, không chú ý hắn tắm rửa hay ngủ, hơn nữa còn treo một tấm bảng “Xin đừng làm phiền” ở trước cửa trước khi khóa lại.

Tống Kỳ Diễn thể hiện rất tức giận với hành vi ác liệt, phá hoại cuộc sống sinh hoạt vợ chồng này của cô. Lúc hắn tiện tay cầm tấm bảng định vứt đi, thì không ngờ phát hiện ra một dòng chữ nhỏ ở mặt sau.

“Người đàn ông chân chính dám đối mặt với sự từ chối lãnh đạm.”

Tống Kỳ Diễn nhìn chăm chú vào dòng chữ, sự tức giận dần dần dâng lên. Được thôi, hắn hiểu những lời này, cải biên từ bài tản văn “Tưởng nhớ Lưu Hòa Trân” của tác giả Lỗ Tấn trong bài học trung học.

Đáng giận, rõ ràng biết hắn không giỏi tiếng Trung mà dám dùng những câu này để châm chọc hắn. Lập tức, nam tử hán tôn nghiêm bị khiêu khích, bắt đầu phẫn nộ.

“Cận Tử Kỳ mở cửa.”

“Em mở cửa ra cho anh! Em muốn gặp luật sư của anh không? Em ra…” Tống Kỳ Diễn dùng sức đập cửa.

Cửa đột nhiên được mở ra, hắn ngược lại càng hoảng sợ.

“Người từ nhỏ đã lớn lên ở phương Tây tại sao không hiểu được phong độ của đấng nam nhi vậy? Vợ mình đã từ chối rõ ràng như vậy rồi, người làm chồng như anh không phải nên thản nhiên tiếp nhận sao?” Cận tử Kỳ mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm đứng trước cửa giảng đạo lí.

“Trước khi giảng đạo lí cho anh không phải nên thay một bộ đồ khác sao?” Tống Kỳ Diễn dùng ánh mắt thẳng thắn dò xét: “Làm vợ muốn thực hiện nghĩa vụ với chồng, với tư cách là chồng anh đang hành xử theo quyền lợi mà anh có.”

“Anh thì có quyền lợi gì?”

“Cùng em… quyền lợi cái kia.” Tống Kỳ Diễn không biết xấu hổ mà cãi lí.

“Không có điều lệ nào của pháp luật quy định vợ nhất thiết phải cùng chồng… cái kia!”

“Vợ à, chúng ta đã kí điều ước rồi. Có ba phần, em không quên nhanh như vậy chứ?” Tống Kỳ Diễn đắc ý bật cười.

“Điều ước bên trong…” Cận Tử Kỳ dừng lại, lúc đó hình như không xem kĩ.

Cận Tử Kỳ nhíu mày, nhanh chóng quay người, đi đến phía tủ giường lấy bản điều ước lật lui lật tới xem.

“Trong mục bổ sung của điều 211.” Tống Kỳ Diễn tốt bụng nhắc nhở.

Cận Tử Kỳ lật đến trang đó, oán giận phát hiện. Rõ ràng còn có điều khoản bổ sung. Rõ ràng còn có điều khoản bổ sung không có chút lí lẽ cũng không chút xấu hổ khiến người ta tức lộn ruột như vậy: “Vợ bắt buộc mỗi đêm phải cùng chồng động phòng XXOO!”

“Vì vậy mới nói sau này không thể tùy tiện mà kí tên.” Tống Kỳ Diễn cười đến xấu hổ đỏ mặt.

“Gian trá.”

“Gian thương gian thương, không buôn bán không gian dối (vô thương bất gian). Huống chi giấy trắng mực đen rõ ràng, hi hi, vợ ơi anh đến đây…”

Bữa sáng ngày thứ ba của Tống gia, sự vắng mặt của Cận Tử Kỳ dã không có gì là lạ nữa rồi.