Editor: Tâm Thường Lạc
"Buông tôi ra, a a a!" Kiều Niệm Chiêu gần như phát điên mà giãy giụa, sợ tới mức nước mắt lại nổi lên.
"Mang cô ấy vào thang máy, lầu chín." Giọng điệu căn dặn của Cận Tử Kỳ đầy lạnh lùng.
Kiều Niệm Chiêu không thoát khỏi sự kiềm chế của bảo vệ, chỉ có thể quay sang Cận Tử Kỳ kêu to: "Buông tôi ra, buông tôi ra, Cận Tử Kỳ, tôi không muốn đi lên, không muốn đi lên!"
Lúc này đi lên, không khác nào đụng vào họng súng của Cận Chiêu Đông, hậu quả có thể nghĩ là biết.
Kiều Niệm Chiêu vừa nghĩ tới ngày hôm qua độ mạnh mẽ trên bàn tay của Cận Chiêu Đông khi tát ở trên mặt mình, hai chân có chút như nhũn ra, cô ta không ngừng nói thầm: "Không thể đi lên, ba sẽ đánh chết tôi, sẽ đánh chết tôi!"
Cận Tử Kỳ lại không chút nào đồng tình với bộ dáng ngây thơ đáng yêu đó của cô ta, nhấn nút thang máy, yên lặng chờ đợi thang máy tới.
Toàn thân Kiều Niệm Chiêu càng không ngừng run rẩy, dứt khoát cũng bình nứt không sợ bể, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ chất vấn: "Cận Tử Kỳ, rốt cuộc chị muốn thế nào? Mau bảo họ thả tôi ra!"
Cận Tử Kỳ liếc cô ta một cái, nhẹ nhàng nói một câu, "Lúc này cũng không thể thuận theo cô!"
Kiều Niệm Chiêu trợn mắt nhìn cô, bởi vì thái độ của Cận Tử Kỳ là không thèm đếm xỉa đến mà xấu hổ, chợt nhào tới, cắn răng nghiến lợi, "Là chị, nhất định là chị, đều là do chị làm, có đúng hay không!"
Khí thế của cô ta ào ào, đôi mắt đỏ bừng, giống như một con mãnh thú ở trong lồng sắt đang giãy giụa gầm thét điên cuồng.
Cận Tử Kỳ dễ dàng tránh đi, bảo vệ thấy Kiều Niệm Chiêu khóc lóc om sòm, không còn khách khí mà giữ lấy hai cánh tay của cô ta nữa, khẽ kéo cô ta qua bên cạnh, Kiều Niệm Chiêu thoáng sơ sẩy, lập tức bị quăng đi qua.
Kiều Niệm Chiêu không kịp đứng vững, thét lên một tiếng kinh hãi, cả người đã bị va vào vách tường, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể giống như bị lệch vị trí, kích động một trận đầy đau đớn.
Cận Tử Kỳ mắt lạnh nhìn Kiều Niệm Chiêu tóc tai bù xù, "Cô tốt nhất đàng hoàng một chút cho tôi! Có lời gì thì nói với ba đi, tỏ ra ngang ngược với tôi làm gì? Đừng giống như con chó điên đi khắp nơi cắn người!"
Hành động của Kiều Niệm Chiêu bị khống chế, chỉ có thể nổi giận đùng đùng mà nhìn cô chằm chằm.
Cửa thang máy mở ra, Cận Tử Kỳ đi vào trước, nhưng lại giơ tay lên ý bảo bảo vệ dừng bước.
"Vì suy nghĩ cho an toàn của tôi, anh vẫn nên dẫn cô ta đi một lượt khác thôi."
Bảo vệ tỏ ý hiểu mà gật đầu, tay càng nắm chặt Kiều Niệm Chiêu, lực đạo lớn đến mức cánh tay Kiều Niệm Chiêu xuất hiện máu ứ đọng, nhưng anh ta tuyệt không thương hương tiếc ngọc, người phụ nữ trong thang máy mới là chủ thuê của anh ta.
Kiều Niệm Chiêu không dám tin mà nhìn Cận Tử Kỳ thản nhiên ở trong thang máy.
Trước khi Cận Tử Kỳ ấn xuống nút đóng cửa, thì liếc cô ta một cái, "Cô tốt nhất ở chỗ này xét lại mình đi."
"Tôi xét lại mình cái gì? Tôi căn bản không sai, đây hết thảy, đều là do các người bày ra hãm hại tôi!"
Cận Tử Kỳ cười lạnh mà nhìn Kiều Niệm Chiêu còn không biết sai: "Kiều Niệm Chiêu, xem ra đến bây giờ cô vẫn chưa thấy rõ tình thế. Nói như vậy được rồi, bây giờ, đứng mặt đối mặt với cô như vậy, tôi cũng cảm thấy xấu hổ."
Kiều Niệm Chiêu nghe vậy con ngươi co rụt lại dữ dội, ánh mắt cũng theo đó có chút tan rã.
Khi cửa thang máy đang khép lại, Cận Tử Kỳ lại nói: "Ngay cả tôi còn thấy như vậy, cô nói xem, nếu như đổi lại là cha đã bởi vì cô mà mất hết mặt mũi thì nên làm thế nào đối với cô đây?"
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu bỗng dưng trở nên trắng bệch như tờ giấy, nếu không phải là bảo vệ đỡ, chỉ sợ đã tê liệt mà ngã xuống mặt đất.
Mà bên kia Cận Chiêu Đông quả thật đã tức giận không hề nhẹ.
Từ trước đến nay ông thích sáng sớm sau khi tỉnh lại, đi ra ngoài dạo một vòng, mặc dù là ở Tam Á cũng không ngoại lệ.
Kết quả đi một vòng bên bờ biển, ông đến nhà hàng dùng cơm, mới vừa bước vào phòng ăn, lập tức nhìn thấy mấy vị lão thương nhân cốt cán ở thành phố S đều đã ngồi ở một bên cầm một máy máy tính xách tay mà chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán cái gì đó.
Trong đó cũng có người có quan hệ tốt với ông, Cận Chiêu Đông đi tới muốn cùng tham gia vào đề tài, "Có chuyện gì mới sao?"
Nhìn thấy ông đi tới rồi ngồi xuống, lúc này sắc mặt của vài người đều đã trở nên quái dị, vội vàng khép lại máy tính xách tay, cười hề hề mà khoát tay nói không có gì, cũng có người vỗ bờ vai của ông, bày ra một bộ mặt "chúng tôi thông cảm với ông".
Thậm chí, còn có thương nhân có chút đối đầu với ông, cười nói một cách quái dị: "Lão Cận à, công ty của các ông quý sau tiết kiệm được tiền quảng cáo rồi. Các người đều nhìn thử xem, ai nói lấy vợ thì phải cưới người đức hạnh tài năng, tôi thấy, cưới một người phụ nữ chuyện xấu bay đầy trời vĩnh viễn so với danh môn khuê tú thực dụng hơn, ông thấy đúng không, lão Cận?"
Lúc Cận Chiêu Đông vừa nghe những lời ám chỉ ngoài sáng, trào phúng trong tối này thì mặt lập tức đỏ lên, đã mơ hồ nhận ra được cái gì, không để ý những người khác ngăn cản, đoạt máy vi tính xách tay rồi mở ra, kết quả ——
Trong lòng Cận Chiêu Đông đột nhiên trầm xuống, ý cười bên khóe miệng cứng ngắc không đi.
Người đối đầu kia lại thích ý mà tựa vào ghế sofa, nhìn ông cười như không cười, "Lão Cận, tiếp liên tiếp được lên trang đầu, mặc dù đối với thị trường chứng khoán của Cận Thị sẽ có ảnh hưởng, nhưng tôi tin, dựa vào năng lực của ông, nhất định có thể chuyển thua thiệt tổn thất thành bổ sung tràn đầy! Mọi người nói đạo lý này có đúng hay không hả!"
Những người khác đều lúng túng cười cười, sờ sờ mũi của mình, rối rít kiếm cớ rời đi.
Cận Chiêu Đông ngồi ở chỗ đó, một mình đối mặt với máy tính xách tay, trên cổ nổi gân xanh, mặt sau khi thẹn quá thành giận thì đỏ bừng, trên màn hình mười bốn inch tràn đầy tin tức về Kiều Niệm Chiêu!
Có khách ngồi phía sau chỗ của ông, nhìn thấy tấm ảnh trên laptop, không nhịn được dùng dao nĩa chỉ chỉ, nghiêng đầu cùng bạn bè bàn tán: "Đó không phải Kiều Niệm Chiêu sáng nay lần nữa bùng nổ trên internet sao? Chậc chậc, không nghĩ tới nha, trong ngày thường nhìn thì ngọc nữ thanh thuần, không nghĩ tới kì thực là **, không biết ăn nằm với bao nhiêu đàn ông rồi!"
"Cô khẽ một chút! Bất quá tôi cũng rất đồng tình với chủ tịch Cận đó, thế nào lại sinh ra đứa con gái như vậy, quả nhiên, con riêng cuối cùng cũng không thể nuôi dạy ra cho tốt được như chân chính! Chủ tịch Cận này có thể cũng đang dằn vặt, trước đó không phải nói là kế nữ sao? Bây giờ lại phơi bày ra ngoài là ruột thịt, vị Cận phu nhân kia thật đúng là đáng thương, thay chồng nuôi dưỡng con gái riêng."
"Ai nói không phải chứ? Bất quá tôi nghe được tin tức, thật sự thì Cận phu nhân và chủ tịch Cận đã ly hôn, nếu không đứa con gái riêng này sao lại trắng trợn mà mang mẹ của cô ta xông vào yến hội trong đêm trước như vậy? Ai da, lần này đây, vị chủ tịch Cận thật là hồ đồ, để cho cái đứa con gái riêng này gây ra tai tiếng, những cái văn hay tranh đẹp trên mạng, bảo là lời đồn cũng không có mấy ai tin!"
Cận Chiêu Đông nhìn vào màn hình của máy vi tính xách tay, nghe những lời bàn tán sau lưng, trong lòng thít chặt, bàn tay đặt ở bên cạnh nắm chặt thành quyền, có người quen biết đi ngang qua hỏi thăm: "Chủ tịch Cận, thế nào lại ngồi ở chỗ này?"
Sau lưng, nhất thời yên lặng như tờ, mấy người vốn bàn tán hăng hái dồi dào lập tức bưng đĩa chạy trốn.
Cận Chiêu Đông cố nén lửa giận, buông hai quả đấm ra, đứng dậy, bình tĩnh hoà nhã mà vọt tới người nọ mỉm cười nói, "Tôi chợt nhớ tới có chút việc chưa xử lý, không ở lại lâu được, các vị cứ từ từ dùng cơm."
Nói xong, thì xoay người đi tới cửa nhà hàng.
Đến lúc ra khỏi nhà hàng, mặt Cận Chiêu Đông thì lập tức trầm xuống, bên trán gân xanh ẩn hiện, bấm điện thoại gọi cho Cận Tử Kỳ: "Con lập tức dẫn Niệm Chiêu đến phòng ba, ba có chuyện muốn hỏi nó!"
Nhà hàng ở bên cạnh khách sạn, phải đi qua một cái hành lang mới có thể trở lại khách sạn.
Cận Chiêu Đông đi không bao xa, đám phóng viên vốn là ngồi chồm hổm canh giữ ở bên ngoài khách sạn, thấy Cận Chiêu Đông tới đây, cũng như hồng thủy xông lên, giống như đã bắt được đầu đề cho ngày mai, hưng phấn chặn đường Cận Chiêu Đông lại.
Các camera, máy chụp hình của phóng viên đều đã nhắm ngay mặt Cận Chiêu Đông, chen lấn nhau mà hỏi lên: "Cận tiên sinh, xin hỏi ngài đã xem lời đồn đãi về lệnh thiên kim truyền đi trên mạng vào sáng nay chưa? Xin hỏi ngài có cảm tưởng gì?"
"Cận tiên sinh, xin hỏi đây không phải là đại biểu cho việc ông vô phương giáo dục chứ?"
"Cận tiên sinh, có phải là ngài ngầm cho phép lệnh thiên kim thủ đoạn tuyên truyền như vậy hay không? Nghe nói Cận Thị sắp tới sẽ khai phát đất xây dựng ở phía đông thành phố S, lần tuyên truyền này có phải bớt đi cho Cận Thị một khoản sức của không ít hay không?"
"Cận tiên sinh......"
Sắc mặt Cận Chiêu Đông tái xanh, mu bàn tay đang nắm chặt cũng hiện ra gần xanh dữ dội.
Bảo vệ của khách sạn cũng nhận ra được phía ngoài hỗn loạn, rối rít chạy tới xua đuổi phóng viên, Cận Chiêu Đông khôi phục tự do đi lại, lửa giận hừng hực mà đi về phía cửa chính, thầm mắng một câu: "Nghịch nữ!"
Bên trong căn phòng trên lầu, lúc Kiều Hân Hủy nhìn đến trên TV đưa tin, cả người mềm nhũn, ngồi sững ở trên giường, hộp điều khiển ti vi trong tay, thoáng không có cầm chắc liền rơi xuống thảm trải sàn.
Thậm chí thông qua những tin tức trên TV, bà ta có thể đoán được bộ dạng nổi trận lôi đình của Cận Chiêu Đông.
Bà ta chịu đựng tay chân run rẩy, chạy đến trước bàn đọc sách mở máy vi tính ra, khi bà ta nhìn thấy tên của con gái nằm trên bảng tìm kiếm nóng nhất trên mạng, mí mắt nhảy lên thình thịch, tùy ý mở ra một bản tin, lúc nhìn thấy những điều mà người viết đã miêu tả về mình, Kiều Hân Hủy rốt cuộc khống chế không được mà toàn thân và tứ chi đều lạnh như băng.
Là ai? Rốt cuộc là người nào làm?
Đây nhất định là có dự mưu, nếu như chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên bị người ta chụp được, không thể nào đợi đến ngày giờ này mới đưa ra ánh sáng!
Rốt cuộc là người nào, tại sao dùng trăm phương ngàn kế mà đối phó mẹ con bà ta như vậy?
Kiều Hân Hủy nhanh chóng xem
tin, bên trong chỉ ra mình là kẻ đầu sỏ phá hủy hôn nhân của vợ chồng chủ tịch Cận Thị, còn đưa ra ánh sáng chứng cứ Kiều Niệm Chiêu là con gái riêng, bên cạnh đó còn là chứng cớ liên quan, khiến cho không người nào có thể chối cãi!
Hiển nhiên bà ta cũng nhìn thấy những lời lẽ chửi bới con gái mình lung tung trên mạng, lật xem tiếp vài trang, nhưng lại không có ai đứng về phía mẹ con họ, tất cả đều giơ cao lá cờ đạo đức để công kích hai mẹ con bà ta!
Vành mắt Kiều Hân Hủy đỏ hồng, mọi người đều có lòng trắc ẩn, những tin tức này bị phơi bày ra, nhất định là người hết sức thống hận mẹ con bà ta, nếu không sẽ không làm đến tuyệt tình như vậy!
Nhất định là nó, trừ nó ra thì còn có ai sẽ thống hận bà ta như vậy?
Trong đầu Kiều Hân Hủy hiện lên một cái tên ——
Cận Tử Kỳ......
Kiều Hân Hủy cắn răng nghiến lợi, đôi môi rỉ ra tia máu đỏ tươi.