“Jennifer, sau này cha sẽ rất thương yêu con, mau gọi cha đi!”
“Cút ngay! Hàn Mẫn Tranh đột nhiên đưa tay vung lên: "Đây không phải là con của tôi!”
Jane ôm lấy Jennifer, vừa vặn bị cánh tay của Hàn Mẫn Tranh đánh trúng, cả người lảo đảo nghiêng sang bên cạnh.
“Jane!” Trên sân thượng vang lên tiếng kêu xé tim xé phổi của Johnny.
-----
Cận Tử Kỳ vừa đi ra tòa nhà của Tống thị thì phía trên đầu đột nhiên có tiếng gió rít lên.
Cô còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, Tống Kỳ Diễn thoát cái chắn ở trước mặt của cô. Sau đó, bên tai của cô vang lên tiếng của một vật rất nặng rơi xuống đất. Tim của Cận Tử Kỳ cũng theo đó mà run lên.
“Nhất Thần!”
Tống Kỳ Diễn giao Thanh Kiều cho Lương Nhất Thần, quay người lại che hai mắt của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ chỉ cảm giác trên mắt có một bàn tay ấm áp, khô ráo. Bên tai cô vang lên một giọng nói rất dịu dàng:
“Đừng nhìn bên đó.”
Thế nhưng mùi máu tươi tràn vào mũi lại không thể đánh lừa người được, hơn nữa ngày càng nồng hơn…
Có người té lầu rồi?
Một suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu Cận Tử Kỳ, cô đã bị Tống Kỳ Diễn ôm lên xe rồi.
“Lái xe.” Hắn ra lệnh cho lái xe một tiếng, xe lập tức phóng đi như bay.
Đợi đến khi ánh mắt của Cận Tử Kỳ một lần nữa mở ra thì bọn họ đã không còn ở phía dưới tòa nhà Tống thị.
“Vừa rồi….đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Kỳ Diễn im lặng nhìn chằm chằm cô, mãi một lúc lâu sau mới quay đầu lại:
“Em sẽ biết nhanh thôi.”
-----
Sau khi Cận Từ Kỳ đưa Thanh Kiều tới bệnh viện, cô nghe được tin tức trong TV của phòng bệnh…
Chủ tịch mới của Tống thị trong ngày cưới lỡ tay đẩy cô dâu từ trên lầu xuống, dẫn đến tử vong tại chỗ.
“Jane sao?” Sắc mặt của Cận Tử Kỳ lập tức thay đổi, trong chốc lát, cô chưa thể tiếp nhận được tin tức này.
Mấy tiếng trước, Jane vẫn còn mặc áo cưới, nâng cằm mà khoe khoang trước mặt cô, vậy mà nháy mắt liền…
Tống Kỳ Diễn không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau cô.
Cận Tử Kỳ quay đầu lại với hắn:
“Vừa rồi anh không cho em nhìn... vì đó là thi thể của Jane?”
Tống Kỳ Diễn đi lên phía trước một bước, ôm cô vào lòng:
“Cảnh tượng máu me như vậy, không thích hợp với phụ nữ.”
Cận Tử Kỳ nhịn không được mà than thở cho vận mệnh của Jane. Mặc dù cô ta tội ác vô cùng, đúng người đúng tội nhưng kiểu chết này lại quả thực là vượt qua tất cả những dự đoán của mọi người. Bây giờ thì xem như cũng không cần phải đối phó với Hàn Mẫn Tranh nữa rồi.
“Phía bên Rochelle, muốn ném đá xuống giếng e là giờ cũng không kịp nữa rồi.”
Tống Kỳ Diễn nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong TV, buồn bã nói, trong giọng nói cũng lại có thêm vài phần đồng tình.
-----
Tống Kỳ Diễn nói không sai, ngày hôm sau cảnh sát liền lập chuyên án bắt Hàn Mẫn Tranh.
Trên báo, Hàn Mẫn Tranh ăn mặc chỉnh tề, mặc dù đeo còng tay nhưng không hề ảnh hưởng một chút nào tới vẻ ngoài lịch thiệp và lạnh nhạt của anh ta. Mặc dù đối diện với ống kính nhưng anh lại không hề có một chút cảm giác của tên tội phạm khao khát được chuộc tội.
“Cứ như vậy mà kết thúc sao?”
Cận Tử Kỳ vẫn không dám tin, sự việc lại kết thúc một cách nhanh chóng đến như vậy.
Tống Kỳ Diễn lại một lần nữa trở thành chủ tịch Tống thị, cũng chẳng qua là chuyện xảy ra trong một đêm.
“Đừng nghĩ nhiều quá, kết cục như vậy là tốt nhất rồi.”
Tô Ngưng Tuyết vỗ vỗ vai của Cận Tử Kỳ:
“Như vậy đối với Thanh Kiều mà nói thì sẽ bớt đi một chút dằn vặt.”
Thanh Kiều vẫn nằm trong viện, mặc dù đã tỉnh lại một lần, nhưng lại hôn mê mà chìm vào giấc ngủ lần nữa. Còn về những chuyện xảy ra với Johnny, cô ấy không muốn nhắc đến, nhưng bác sĩ kiểm tra cũng có nói cô ấy không bị xâm hại.
Kết quả kiểm tra này đều khiến cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vì để đảm bảo cho cơ thể của Thanh Kiều không gặp trở ngại nào, bác sĩ cũng kiến nghị nên ở lại bệnh viện một thời gian ngắn.
Cận Tử Kỳ không nhịn được lại ngáp một cái, ánh mắt của Tô Ngưng Tuyết nhìn cô không khỏi có chút kỳ lạ.
“Mẹ sao vậy?” Cận Tử Kỳ hoang mang cúi đầu.
Tô Ngưng Tuyết đánh giá Cận Tử Kỳ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải:
“Mẹ thấy mấy ngày nay tinh thần con không tốt cho lắm.”
“Có thể là do quá mệt mỏi ạ.”
Thời gian gần đây, cô vẫn luộn bận rộn nghĩ cách làm sao để đối phó với Hàn Mẫn Tranh và Jane, nên không có nghỉ ngơi tốt.
“Chu kỳ tháng này của con tới chưa?”
Tô Ngưng Tuyết vừa hỏi, Cận Tử Kỳ ngay lập tức liền đoán ra được ý tứ của bà, đôi gò má không khỏi đỏ ửng lên.
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, sao mà có thể…”
“Con cùng Kỳ Diễn... Tránh thai sao?”
Tránh thai?
Cận Tử Kỳ sững sờ, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại thì mới nhận ra: Có chuyện lớn rồi!
Cô vội vàng cầm chìa khóa xe đi ra khỏi cửa, đi tới hiệu thuốc gần nhất mua một que thử thai về, trốn trong nhà vệ sinh một hồi lâu mới chậm chạp bước ra, que thử thai trong tay hiện rõ hai vạch.
Buổi tối, Tống Kỳ Diễn trở về thì thấy Cận Tử Kỳ mặc đồ ngủ đứng chần chừ ở cửa.
“Sao lại đứng ở đây?” Hắn lập tức đi tới nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn hắn, gò má có chút đỏ ửng, từ trong túi áo lấy ra một vật hình que nhét vào trong tay hắn.
“Lại có rồi.”
Tống Kỳ Diễn sững sờ, rất nhanh liền hiểu ra, cảm giác mệt mỏi lập tức ra thành mây khói.
-----
“Có rồi?”
Cửa biệt thự rộng lớn, ánh sáng ôn hòa yên tĩnh.
Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, dường như vẫn chưa tin nên vẫn phải mở miệng để xác nhận lại một lần nữa.
Cận Tử Kỳ gật đầu, bị hỏi khiến cho cô cảm thấy có chút thẹn thùng, nhanh chóng quay đầu đi không thèm để ý tới hắn nữa.
“Đã đi bệnh viện xác nhận lại chưa?”
“Vẫn chưa, chỉ dùng que thử thai, chắc khoảng chín mươi phần trăm rồi!”
Tống Kỳ Diễn lại kéo tay của cô một cách kích động kéo ra ngoài:
“Vẫn nên đi bệnh viện xác nhận thì tốt hơn.”
“Bệnh viện giờ này đã tan làm rồi.” Cận Tử Kỳ nói.
“Không sao.” Tống Kỳ Diễn không thể che dấu đi được sự vui mừng của mình, tung tăng như chim sẻ: “Chúng ta có thể khám gấp.”
“...”
Cận Tử Kỳ nhanh chóng được xác định mang thai lần thứ ba, một lần nữa trở thành đối tượng cần được bảo vệ quan trọng trong nhà.
Tống Kỳ Diễn cố ý cho mời hai vệ sĩ đến, ngày ngày bảo vệ cho Cận Tử Kỳ.
Mà vụ án Hàn Mẫn Tranh lỡ tay giết người cũng sẽ mở phiên tòa trong vòng một tháng.
Mặc dù nói là lỡ tay nhưng lúc đó tại hiện trường cũng chỉ có mình Johnny.
Johnny vẫn luôn muốn báo thù cho em gái, vẫn luôn khẳng định rằng Hàn Mẫn Tranh là cố ý giết người, hơn nữa còn có gia tộc Rochelle ở phía sau tạo áp lực. Hàn Mẫn Tranh cuối cùng bị phán tù chung thân, chọn ngày áp giải đến nhà giam của thành phố.
Lúc thẩm phán kết án, trong lòng Cận Tử Kỳ vẫn là có chút không thoải mái. Không biết là bởi vì Hàn Mẫn Tranh từng là người đàn ông mà Thanh Kiều yêu nhất hay là người mà cô từng tin cậy nhất hoặc chỉ vì anh ta là em trai của Kỳ Diễn.
-----
Thời gian đầu mang thai, Cận Tử Kỳ cũng không ở trong nhà tĩnh dưỡng, mà đến Cận thị làm một số công việc đơn giản.
Lúc tan làm, sẽ có bảo vệ cùng đi cô tới cửa hàng bánh ngọt mua cho Cận mỗ mỗ một ít đồ ngọt.
Khi đi ngang qua một cửa hàng, cô đi tới cửa treo quần áo của bà bầu, trong lòng khẽ động.
Quần áo khi mang bầu Tống Tiểu Bảo cũng đều đã cũ rồi, cô nên mua thêm một vài bộ mới về.
Nhân viên mua hàng tỷ mỉ hướng dẫn cho Cận Tử Kỳ, cuối cùng cầm hai bộ quần áo mới nhất đưa cho Cận Tử Kỳ tới phòng thay đồ để thử.
Người bảo vệ không có đi vào nhưng đứng ở cửa đợi.
“Phu nhân, tôi đi ra kho xem có còn cái nào phù hợp với ngài không?”
Cận Tử Kỳ gật đầu.
Tiếng bước chân của nhân viên bán hàng xa dần, Cận Tử Kỳ đi vào phòng thử đồ.
Cách phòng thử đồ bên này là một chiếc rèm dày.
Cận Tử Kỳ phát hiện bộ quần áo bầu vừa cầm vào không đúng số, vừa định gọi nhân viên bán hàng đổi giúp mình một bộ khác..
Chợt nghe thấy một tiếng bước chân rất nhẹ truyền tới từ bên ngoài rèm cửa.
Tiếng bước chân này không giống với nhân viên bán hàng cũng không giống với bảo vệ, Cận Tử Kỳ nhìn xuyên qua một khe hở của bên ngoài tấm rèm.
Phía dưới rèm cửa xuất hiện một đôi giày da đen bóng, ở một góc rèm hiện ra bộ âu phục màu đen, cùng với một bàn tay lo với những khớp xương nổi rõ. Cánh một tấm rèm cửa phòng thử đồ của cô, hắn lẳng lặng đứng đấy.
Trong lòng Cận Tử Kỳ hơi sợ hãi, lập tức cao giọng gọi
“Tiểu Châu.”
“Phu nhân, có gì cần sai bảo sao?”
Giọng nói của Tiểu Châu lập tức vang lên, tiếng bước chân thình thịch tiến vào bên trong tấm rèm bên cạnh:
“Phu nhân?”
Cận Tử Kỳ lúc này mới kéo rèm vải lên, lướt qua khuôn mặt đầy lo lắng của Tiểu Châu nhìn về phía sau anh ta.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng ở đó, đang cúi đầu mang đồng hồ, giữa hai hàng lông mày có một chút lo lắng, sau đó tấm rèm phòng thử đồ bên cạnh Cận Tử Kỳ được kéo lên, một người phụ nữ mang thai với cái bụng phình to đang cầm quần áo đi ra từ phòng thử đồ.
“Ra rồi à? Thế nào, quần áo có vừa không?”
Người đàn ông đi tới đỡ lấy người phụ nữ mang thai, hai người cười cười nói nói đi tới quầy thu ngân.
Cận Tử Kỳ thở phào một hơi, chân vẫn còn có chút mềm nhũn, một phen sợ hãi.
Có lẽ đã từng gặp phải chuyện của Phương Tình Vân, nên với những loại tình huống như vậy khiến cô có chút giật mình.