Editor: Tâm Thường Lạc
Kiều Hân Hủy cũng không có ngã cắm đầu đến chết, tính mạng của bà còn lâu mới yếu ớt như vậy.
Cũng bởi vì Tôn Lan Phương thét lên một tiếng chói tai, thế là đã dẫn các hộ gia đình đều kéo sang đây.
Tô Ngưng Tuyết vốn đứng ở cửa bất ngờ không kịp chuẩn bị mà bị âm thanh của Tôn Lan Phương làm cho hoảng hốt quay đầu lại thì thấy Kiều Hân Hủy đã ngã vào trong vũng máu, gương mặt trắng bệch, máu đọng lại bên trán.
Tình huống của Kiều Hân Hủy cũng không khá lắm, Tô Ngưng Tuyết hầu như phản ứng theo bản năng đã đi đến đỡ lấy bà.
"Kiều Hân Hủy, cô tỉnh lại tỉnh lại. . . . . ."
Tô Ngưng Tuyết nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt của Kiều Hân Hủy, Kiều Hân Hủy chẳng qua là lơ đãng phát ra tiếng rên đau thở dài rất nhỏ.
Mà ánh mắt của Tôn Lan Phương đã trở nên ngây ngốc nhìn nhìn tay của mình, vẻ mặt hung tợn được bày ra đã sớm từ tức giận chuyển thành sợ hãi, nhất là nhìn bộ dạng Kiều Hân Hủy bể đầu chảy máu như vậy, bà hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau.
Chỉ có Kiều Niệm Chiêu là người chứng kiến duy nhất tận mắt nhìn thấy Kiều Hân Hủy bị Tôn Lan Phương đẩy ngã, cô từ trong sợ hãi tỉnh lại, lập tức vứt túi trong tay, chân tay luống cuống mà chạy như bay tới.
"Mẹ ——" Kiều Niệm Chiêu lập tức đẩy Tô Ngưng Tuyết ra, ôm Kiều Hân Hủy gọi từng tiếng, sau đó tựa như nhớ ra cái gì đó, vội vàng hướng đến chỗ hành lang có ánh sáng sáng ngời lớn tiếng kêu la: "Có ai hay không! Cứu mạng đi!"
Trong hành lang tiếng bước chân tán tán loạn loạn vang lên thành một đoàn, từng cái lại từng cái một cánh cửa chống trộm được mở ra, chưa được mấy phút, tầng lầu trước cửa nhà Tô Ngưng Tuyết đã bị vây quanh nước chảy không lọt.
Nhưng có thể do mấy người Tô Ngưng Tuyết sau khi dời đến nơi này, cùng hàng xóm chung quanh đã qua lại không tệ, cho nên bây giờ, cho dù là xảy ra chuyện đổ máu như vậy, trừ có vài người lấy điện thoại di động ra gọi điện, cũng không có người nào vì nhóm người Kiều Hân Hủy đứng ra chỉ vào mũi Tô Ngưng Tuyết đòi công đạo.
Nhiều lắm là có người là đến gần Tô Ngưng Tuyết ân cần hỏi: "Có chuyện gì hay không?"
Đối mặt với Kiều Niệm Chiêu ôm Kiều Hân Hủy đáng thương, mọi người ngoài bùi ngùi thương hại chứ không người nào bước ra đưa tay tương trợ.
Vừa nhìn cái tiết mục này, một bà lão lớn tuổi, một đôi mẹ con, còn có một cái rương, hơn nữa thường ngày đối với Tô Ngưng Tuyết đã hiểu rõ, hộ gia đình nơi này đều đã đoán ra tình huống thế nào: đơn giản là Tiểu Tam đuổi vợ lớn ra cửa còn tới gây ồn ào.
Đối với loại người này, người bình thường cũng không có cách nào ôm lấy đồng tình hoặc là cảm thông.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn cũng không thấy toàn bộ quá trình Kiều Hân Hủy ngã nhào, chẳng qua là sau khi nghe được tiếng kêu của Tôn Lan Phương tất cả mới chạy tới, liếc mắt liền thấy trên nền gạch vàng nhạt có vũng máu lớn.
Nhìn thấy tình trạng của Kiều Hân Hủy, tất cả mọi người thoáng kinh ngạc. Tống Kỳ Diễn đã đi lên phía trước một bước muốn ôm lấy Kiều Hân Hủy từ trên mặt đất chảy máu không ngừng lên, lại bị Kiều Niệm Chiêu coi như kẻ thù mà xô đẩy ra.
Tống Kỳ Diễn cười lạnh nhìn Kiều Niệm Chiêu như kẻ thần kinh: "Cô muốn cho thân thể của mẹ cô lạnh nhanh hơn một chút, vậy thì cứ như thế, tốt nhất đến sáng sớm ngày mai cũng đừng buông ra, sau đó đưa linh cữu đi thẳng đến nhà tang lễ."
Sắc mặt của Kiều Niệm Chiêu hoàn toàn trắng bệch, đôi môi phát run, lại phối hợp mà buông lỏng tay ra.
Tống Kỳ Diễn thật sự thì không muốn lội vũng nước đục này, nhưng ai bảo người ta ở ngay nhà mẹ vợ mà xảy ra chuyện, nếu như thực có tam trường lưỡng đoản (xảy ra chuyện không may), luôn là không thoát được liên quan, chủ yếu vẫn là. . . . . .mấy người bọn họ không thấy rõ là ai đẩy ngoài cửa.
Lúc hắn bế Kiều Hân Hủy đi ngang qua Cận Tử Kỳ chỉ nói câu "anh đưa bà ta đến bệnh viện trước" rồi cũng nhanh chạy đi, còn Kiều Niệm Chiêu vừa nước mũi vừa nước mắt mà chạy chậm theo, vừa gọi điện thoại cho Cận Chiêu Đông.
Trong hành lang người vây xem cũng từ từ tản đi, Tô Ngưng Thu tiến lên đỡ lấy Tô Ngưng Tuyết: "Chị, chị sao rồi?"
Tô Ngưng Tuyết còn có chút chưa tỉnh hồn, làm thế nào cũng không ngờ tới Kiều Hân Hủy lại ở chỗ này gặp chuyện không may, sau đó bà nhớ lại cái gì, quay đầu nhìn về phía Tôn Lan Phương chỉ ngây ngốc đứng sững tại cổng.
Tôn Lan Phương bị Tô Ngưng Tuyết nhìn, cả người đều đã phát run lẩy bẩy, ức chế không được mà khủng hoảng, nhưng bà ta vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm của mình, quay sang Tô Ngưng Tuyết nói: "Vẫn còn không đưa tôi đến bệnh viện!"
Có lẽ những người khác không rõ lắm chuyện gì xảy ra, nhưng Tô Ngưng Tuyết cũng đã đoán được, mới vừa rồi phía sau bà, khoảng cách gần như vậy trừ Kiều Hân Hủy chính là Tôn Lan Phương, bà không có đẩy Kiều Hân Hủy, vậy chính là Tôn Lan Phương rồi.
Tô Ngưng Tuyết liếc mắt nhìn đôi tay của Tôn Lan Phương không được tự nhiên mà không ngừng run rẩy, cười một tiếng vô cùng lạnh: "Bà Tôn, thay vì ở chỗ này hô to gọi nhỏ với chúng tôi, chẳng nhanh đi xuống kia bắt xe đi đến bệnh viện một chút."
Tôn Lan Phương làm chuyện xấu cảm thấy chột dạ, bị ánh mắt sáng quắc của Tô Ngưng Tuyết nhìn đến, cũng không dám mạnh miệng nữa, vung mạnh túi xách nhỏ của mình từ trên mặt đất, liếc Tô Ngưng Tuyết thật sâu, khinh thường hừ một tiếng.
Chẳng qua là một tiếng hừ này của bà ta lập tức bị nghẹn ở trong yết hầu, bởi vì chỗ mắt cá chân của bà ta đột nhiên tê rần, cả người theo bản năng mà nhảy lên, sợ hãi kêu lên rồi tránh sang bên cạnh, sau đó cúi đầu nhìn về phía chỗ mới vừa rồi bà ta đã đứng——
Một con gà con hai cánh vắt sau lưng, uy phong lẫm liệt, dùng đôi mắt như hạt đậu nhìn bà ta chằm chằm!
"Mày mày mày ——" Tôn Lan Phương run rẩy mà chỉ vào con gà con lông vàng mổ lấy bà.
Gà con lại đột nhiên xù lông, sau một tiếng gáy vang dội, nhanh chóng xông về phía bà ta.
"A ——" Tôn Lan Phương sợ hãi hô to dường như muốn lật ngược nóc nhà khu nhà trọ.
Mấy phút sau, Tôn Lan Phương chạy trối chết, đáng thương cho một bà lão tám mươi mấy tuổi, vừa chạy vừa còn la hét: "Đừng đuổi theo tao, đừng đuổi theo tao!" Dáng vẻ xoay trái xoay phải chật vật như vậy, quả thực làm cho người ta phải chua xót mà lau nước mắt.
"Chít chít thật ngoan ngoãn, Mỗ Mỗ hôn một cái nào!" đứa nhỏ ôm con gà con không bủn xỉn mà khen ngợi.
Gà con sau khi được Mỗ Mỗ vuốt ve, thoải mái nheo lại đôi mắt hạt đậu, giống như tranh công mà ngước đầu gà rống to một tiếng, sau đó mới ngoan ngoãn nằm ở trong lòng bàn tay nhỏ bé của Mỗ Mỗ.
Vốn là bữa tối ăn mừng sinh nhật vui vẻ đã bị Tôn Lan Phương xen ngang, mọi người cũng mất mấy phần hứng thú.
Bởi vì Kiều Hân Hủy bị thương, là chủ nhà của nơi xảy ra chuyện, Tô Ngưng Tuyết không thể không đi đến bệnh viện xem bà ta.
Cận Tử Kỳ không yên lòng để Tô Ngưng Tuyết một mình, mới vừa rồi cô nghe được Kiều Niệm Chiêu khóc sướt mướt gọi điện thoại cho Cận Chiêu Đông, nếu như không phải tai cô nghe lầm, chính là Kiều Niệm Chiêu đem tất cả tội lỗi đổ hết lên trên người mẹ cô!
Cuối cùng ngay sau đó một nhóm năm người có cả Mỗ Mỗ đều đã đi đến bệnh viện.
Tống Kỳ Diễn đang đứng ở trong hành lang, chỉ mặc chiếc áo trong lông cừu cao cổ màu xám tro đậm và một cái quần tây thẳng thớm, còn chiếc áo khoác ngoài ngang gối màu nâu nhạt bởi vì dính vết máu nên bị hắn để ở trên chiếc ghế ngồi công cộng bên cạnh.
Dường như vừa nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ, hắn cũng nhanh chạy bộ tới đây, quan sát từ trên xuống dưới một lần, vẫn là không quá yên tâm, kéo cô đến bên cạnh mình."Cái bụng to còn chạy loạn."
Mỗ Mỗ đang cầm gà con theo sát cha mẹ, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng thú con rầm rì bày tỏ mình tồn tại.
Cận Tử Kỳ cảm nhận được sự thô nhám trên lòng ngón tay hắn khi hắn lướt nhẹ qua gương mặt mình, không hề tránh né, mà cầm ngược tay của hắn áp lên trên mặt, khóe mắt liếc về phía phòng cấp cứu phía sau chỗ mới vừa rồi hắn đứng.
"Bên trong tình huống như thế nào?"
"Không có chuyện gì, bây giờ bác sĩ đang ở bên trong vá lại vết thương cho bà ấy."
Lời của Tống Kỳ Diễn vừa dứt, góc hành lang đã truyền đến tiếng khóc, mọi người quay đầu, thì nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu canh giữ ở cửa phòng cấp cứu không nhúc nhích, đôi mắt lại hồng hồng, nước mắt không ngừng rớt xuống.
Cửa phòng cấp cứu cũng không lâu lắm liền mở ra, một người y tá bước ra ngoài.
Cô vừa gạt khẩu trang, vừa hỏi: "Thân nhân đâu?"
Kiều Niệm Chiêu lập tức tiến lên hỏi thăm tình huống: "Mẹ tôi như thế nào rồi?"
Y tá nhìn đám người Tống Kỳ Diễn đứng cách đó không xa liếc mắt một cái, mới quay đầu lại dặn dò Kiều Niệm Chiêu: "Vết thương trên trán bệnh nhân rất sâu, có điều là đã được may lại rồi, chỉ cần bình thường chú ý nhiều chút, tránh thấm nước là được rồi."
Thân thể của Kiều Niệm Chiêu lúc này mới buông lỏng khỏi căng thẳng, vịn vách tường, không cẩn thận liền muốn ngã xuống đất.
"Niệm Chiêu!" Tiếng Tôn Hạo lo lắng dồn dập từ phía sau truyền đến.
Giữa hai đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, bóng dáng Tôn Hạo đã xẹt qua cô chạy về phía Kiều Niệm Chiêu.
"Vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho anh như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Tôn Hạo vịn Kiều Niệm Chiêu lại khẩn trương mà hỏi thăm, Kiều Niệm Chiêu nghẹn ngào mấy tiếng, sau đó, "Oa" một cái, lớn tiếng khóc ngã vào trong ngực của Tôn Hạo, bắt lấy vạt áo anh ta không ngừng nức nở.
"Mẹ của em ở bên trong, mẹ chảy thật là nhiều máu, em còn tưởng rằng. . . . .. còn tưởng rằng mẹ muốn bỏ em lại rồi!"
Tôn Hạo thương tiếc mà vuốt đầu của cô, dịu dàng trấn an: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . . ."
Dường như tiếp thu được hai đạo ánh mắt lạnh lùng, thân hình Tôn Hạo chấn động, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ ở cách đó không xa, sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng ngay sau đó lại quay sang Cận Tử Kỳ lễ phép gật đầu một cái.
Cận Tử Kỳ nhìn sang hai người đang ôm nhau, không cách nào theo như lời của Tiêu Tiêu nói quan hệ đó "chẳng qua là anh em họ" mà liên hệ với nhau, có đôi anh em họ nào gặp nhau lại nhiệt tình đến nước này?
Huống chi, đôi anh em họ trước mắt cô lúc này vẫn không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì.
Cửa của phòng cấp cứu khẽ động, Kiều Hân Hủy nằm ở trên giường bệnh, được người ta đẩy, sắc mặt tái nhợt mà ra ngoài.
Cái trán của bà quấn vài vòng băng gạc, trước chỗ bị thương rỉ ra vết máu, nhiễm đỏ băng gạc, cả người nhìn qua bất chợ già đi không ít, một chút cũng không có tức giận mà nằm ở nơi đó.
"Mẹ! Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu nắm mép giường bệnh vội vàng gọi thật là nhiều tiếng.
Bác sĩ kéo Kiều Niệm Chiêu ra, vẻ mặt nghiêm túc: "Bệnh nhân bây giờ cần nghỉ ngơi, chớ quấy rầy bà ấy."
Kiều Niệm Chiêu miệng mếu máo, nước mắt chảy xuống ào ào, được Tôn Hạo che chở thối lui đến một bên, đưa mắt nhìn giường bệnh đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, vào trong một gian phòng bệnh cách đó không xa.
Tô Ngưng Tuyết lẳng lặng đứng ở trong hành lang, nhìn thấy Kiều Hân Hủy không có nguy hiểm tánh mạng được đưa ra ngoài nên muốn rời đi.
"Đi thôi, thức ăn trong nhà sắp lạnh." Khi nói những lời này thần tình của bà lạnh nhạt, không có một tia phập phồng.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn cũng liếc mắt nhìn lẫn nhau, đúng là, bọn họ không lý do ở lâu ở chỗ này.
Ngược lại Tô Ngưng Thu cảm thấy thất vọng mà chậc chậc buông tiếng thở dài: "Thật là gieo tai họa để lại ngàn năm. . . . . ."
Đoàn người đang muốn đường cũ trở về, Kiều Niệm Chiêu đột nhiên tránh khỏi khỏi Tôn Hạo, vội vã mà chạy tới ngăn đường.
"Cô muốn làm cái gì?" Tô Ngưng Tuyết lạnh lùng nhìn sang Kiều Niệm Chiêu đỏ mắt.
"Tô Ngưng Tuyết, bà thật là có bản lãnh!" Kiều Niệm Chiêu cắn chặt răng căm giận mà nói: "Bà vẫn luôn không muốn thấy mẹ tôi được tốt, nghĩ mọi cách muốn chia rẽ ba mẹ tôi, cũng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Cận, thậm chí còn để cho những người giúp việc trong nhà khi dễ tôi và mẹ tôi, bà không sợ sẽ có báo ứng sao?"
Ngu Thanh Kiều nghe không vô, nhíu mày gầm lên: "Kiều Niệm Chiêu con mụ điên này, nói bậy gì đó hả!"
"Tôi nói bậy?" Kiều Niệm Chiêu nén lệ chê cười: "Vậy mẹ tôi bây giờ nằm ở trong này coi là cái gì?"
"Không phải bản thân cô thấy rất rõ ràng, bây giờ cần gì hỏi ngược lại tôi?" Tô Ngưng Tuyết lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Kiều Niệm Chiêu, nói: "Cô trước khi trút hết mọi tội danh lên trên đầu tôi có phải cũng nên tìm chứng cớ hay không."
Kiều Niệm Chiêu nhất thời cứng họng, ngữ điệu Tô Ngưng Tuyết lạnh nhạt bình tĩnh nhưng cũng đủ để cho cô ta tức giận, Kiều Niệm Chiêu siết quả đấm chết chặt, khóe mắt căng lớn dùng sức nhìn Tô Ngưng Tuyết chằm chằm, giọng nói thì tức giận run rẩy.
"Bản thân bà làm mấy chuyện này còn sợ người khác nói sao? Bà là tên tiểu nhân hèn hạ, nếu không phải là do bà, ba mẹ tôi sớm hai mươi mấy năm trước đã ở cùng nhau, bà thật sự rất ghê tởm, dựa vào thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng ép ba tôi rời bỏ mẹ tôi đi, bà cho rằng như vậy ba tôi sẽ thích bà sao? Nếu như bà cho là vậy, thế thì sai hoàn toàn rồi!"
"Mặc dù mẹ tôi hôm nay có chết ở bệnh viện, ba tôi đời này người trong lòng cũng chỉ có mẹ tôi, ở trong lòng ba tôi, chỉ có một mình mẹ tôi, Tô Ngưng Tuyết, bà là kẻ dư thừa, bà chẳng qua là người thứ ba dư thừa, phá hư hạnh phúc của người khác, còn thật ghê tởm mà bày ra một bộ dạng cao cao tại thượng dối trá."
Tô Ngưng Thu nghe thấy nổi giận, mới vừa muốn phản bác lại bị Tô Ngưng Tuyết giữ chặt.
Tô Ngưng Tuyết chắn trước mặt bà, ánh mắt bình tĩnh nhìn Kiều Niệm Chiêu quật cường không chịu yếu mềm: "Xem ra mẹ cô chỉ nói đến tình yêu của cha mẹ cô cảm thiên động địa, nhưng chưa nói với cô ba cô là làm sao mà yêu bà ấy."
Kiều Niệm Chiêu bị Tô Ngưng Tuyết nhìn chòng chọc nên dáng vẻ kiêu căng đã tiêu mất một nửa, nhưng vẫn là cậy mạnh mà nói: "Ba mẹ tôi yêu nhau ăn nhập gì tới bà? Dù sao không có chuyện gì của bà, bà bất quá là kẻ đến sau chen ngang, phá hư tình cảm của người khác!"
Khoé miệng của Tô Ngưng Tuyết từ từ nổi lên một nụ cười lạnh: "Vậy cô hãy truyền đạt những lời cô mới vừa nói này đến cho mẹ cô, xem xem bà ta phản ứng như thế nào."
Nói xong, Tô Ngưng Tuyết vẫn lạnh lùng mà tách khỏi Kiều Niệm Chiêu, lướt qua vai của cô ta muốn rời khỏi.
Cửa phòng bệnh, Kiều Hân Hủy vốn nên hôn mê ở trên giường lại đỡ khung cửa đứng đó, trên mặt không có huyết sắc, bà bi thương mà nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, kêu một tiếng yếu ớt: "Ngưng Tuyết. . . . . ."