Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 53: Người Ấy Là Năm Tháng Đẹp Nhất




Editor: tamthuonglac

Áo choàng tắm rộng lùng thùng khoác trên người của hắn, lộ ra lồng ngực cường tráng màu lúa mạch, cơ thể thịt bắp rõ ràng, dưới vầng sáng vàng nhạt nhu hoà, càng lúc càng trở nên gợi cảm mê người.

Cận Tử Kỳ lơ đãng nghiêng mắt nhìn thấy dưới áo choàng tắm như ẩn như hiện điểm nhỏ màu đỏ, trong đầu một trận choáng váng, miệng lưỡi khô khốc, một dòng nhiệt lưu xông thẳng lên đầu đỉnh.

Bầu không khí kiều diễm khiến cho cô nuốt nuốt nước bọt, xoay mặt đi hô hấp không thông giữa không khí thoang thoảng mùi thơm mát của sữa tắm trên người hắn.

Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ lỗ tai đỏ bừng, hắn hài lòng khóe môi kéo lên, ngay sau đó quan tâm nên nhường đường: "Không còn sớm, em vào trong tắm rửa đi, tắm xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút."

Cận Tử Kỳ quan sát nụ cười ân cần của Tống Kỳ Diễn, thân thể bất động, khóe mắt lại hướng vào trong phòng tắm thêm vài lần.

Trên bồn rửa mặt vật dụng rửa mặt chải đầu cứ như vậy mà xuất hiện thêm một phần!

Cô nhìn Tống Kỳ Diễn một cách cổ quái, xoay người lập tức đi vào trong phòng quần áo, thật may là không có thêm một ngăn tủ quần áo nam!

Đợi cô đi ra, Tống Kỳ Diễn đang ngồi ở đầu giường lật xem tạp chí, ngẩng đầu hướng đến cô cười cười vô hại, sau đó xốc chiếc chăn tơ tằm lên rồi nằm vào trong: "Em đi tắm rửa, anh giúp em trùm chăn!"

Dùng giọng điệu như chuyện đương nhiên, lời lẽ chính nghĩa thái độ nghiêm túc!

Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm hắn khoảng chừng ba phút, sau đó không nói tiếng nào trở lại đường cũ, mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Khép cửa lại vừa nhấc mắt thì nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết lên lầu, trong lúc nhất thời có chút lúng túng.

"Sao còn không đi vào nghỉ ngơi?" Tô Ngưng Tuyết liếc mắt nhìn cánh cửa phía sau Cận Tử Kỳ, muốn đi tới.

"Ah..." Cận Tử Kỳ tay còn cầm lấy thanh nắm cửa, trước khi Tô Ngưng Tuyết tới đây vội vàng nói: "Mới vừa đi xem Mỗ Mỗ, đang định trở về ngủ."

Nói xong lời này lập tức mở cửa phòng, dưới cái nhìn soi mói của Tô Ngưng Tuyết, một lần nữa đi vào phòng ngủ sau đó đóng cửa khóa lại.

"Nhanh như vậy đã trở về rồi?" Nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng ở cửa trầm mặt, Tống Kỳ Diễn không quên quan tâm một phen.

Cận Tử Kỳ không nhìn tới hắn, cầm đồ ngủ đi thẳng vào phòng tắm.

Dòng nước ấm nóng phun ra từ vòi hoa sen, cả phòng tắm đã mù mịt đầy hơi khói ấm áp.

Cận Tử Kỳ đứng dưới vòi hoa sen, mạch suy nghĩ rối loạn, khi cô nghĩ đến đợi lát nữa đi ra ngoài còn phải đối mặt với một người đàn ông nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi.

Nhưng mà trên thực tế, cũng không bởi vì vậy mà cô cảm thấy hoảng sợ, chiếm cứ tâm tình cô nhiều nhất là buồn bực.

Buồn bực Tống Kỳ Diễn hai ba lần không được cô cho phép đã leo qua tiến vào phòng ốc của cô, buồn bực người đàn ông này tại sao có thể tự cho là đúng mà đối đãi cô như vậy, thậm chí tức giận --

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, để mặc cho cột nước đổ xuống ngũ quan của cô, mượn điều này dập tắt lửa giận trong lòng cô.

Cô không hèn nhát, cho nên cũng sẽ không phủ nhận đáy lòng đối với Tống Kỳ Diễn có một chút rung động.

Người đàn ông này, đã vô tri vô giác âm thầm biến đổi mà hấp dẫn cô.

Cô nhớ tới mấy năm qua thỉnh thoảng ở trong mộng sẽ thoáng thấy bóng dáng màu trắng và rồi khi nửa đêm tỉnh mộng thì suy sụp lạnh lẽo tiếc nuối, ngay cả bản thân cô cũng không rõ ràng đó là một loại tình cảm như thế nào.

Nếu như cảm giác kia là thật, như vậy bóng trắng đó có phải là người cô từng gặp được trong những tháng năm đẹp nhất.

Cận Tử Kỳ mở mắt ra nhìn về phía nửa tấm thuỷ tinh mờ, tựa hồ xuyên thấu qua nó thấy được bên ngoài người đàn ông kia đang nằm trên giường của cô đắp chăn của cô, cánh môi bị bọt nước thấm ướt khẽ vểnh miệng.

—chính là cùng một người sao?

Mà một đầu bên kia, Tống Kỳ Diễn tựa vào đầu giường, cầm lấy một cái gối nằm ôm vào trong ngực, nhếch miệng nghe trong phòng tắm tiếng nước chảy tí tách rả rích mà gật gù đắc chí.

Chợt nhớ tới dáng vẻ của Cận Tử Kỳ từ trong bể bơi đi lên ở trên du thuyền, lấy Thanh Thuỷ xuất Phù Dung(1) cũng không đủ để hình dung khí chất thanh nhã kinh động lúc ấy.

(1): ý nói vẻ đẹp tươi mát tự nhiên thanh tú như hoa sen hé nở trên mặt nước (Theo Baike)

Tống Kỳ Diễn ho khan một tiếng, lười biếng vươn cánh tay qua cầm lấy tạp chí lật loạn, thuận tiện dạy dỗ phần tử xao động dưới chăn: "Nhảy cái gì mà nhảy, mày nếu không sợ chết thì tự mình xông lên, nôn nóng? Tao so với mày còn nôn nóng hơn!"

Thốt ra lời này xong, nhìn thấy bên kia cửa đã bị đẩy ra, vội vàng thu lại tâm tình bực bội cúi đầu giả vờ đọc sách.

Cận Tử Kỳ mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ đi ra, cô liếc mắt nhìn thấy Tống Kỳ Diễn giống như nghiêm túc, rồi đi đến trước bàn trang điểm sấy tóc.

Mới vừa đem máy sấy cắm điện vào, máy sấy trong tay đã bị một bàn tay to màu lúa mạch giành lấy.

Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế quay đầu lại, thì thấy thân hình cao lớn của Tống Kỳ Diễn đứng ở sau lưng cô, năm ngón tay khớp xương rõ ràng thon dài xuyên vào trong mái tóc ẩm ướt của cô.

Hắn hạ mí mắt hàng lông mi hơi rũ nhìn cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ khàn khàn: "Anh giúp em sấy tóc nha."

Cận Tử Kỳ không biết mình sai lầm tận gân cốt thế nào, lại ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn trang điểm, để cho hắn tuỳ ý cầm lấy máy sấy sấy tóc mình.

Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng vù vù của máy sấy, mặc dù ồn ào nhưng vô cùng ấm áp.

Cận Tử Kỳ nhìn sang mặt bên chuyên chú của Tống Kỳ Diễn trong gương, trong lòng phảng phất như có một dòng nước ấm dễ chịu.

Chỉ là phần cảm động này vẫn chưa đi qua, da đầu đột nhiên bị một trận nhiệt hừng hực đốt nóng hổi, cô đau đớn đến mức miệng phải hút khí.

Bên cạnh Tống Kỳ Diễn luống cuống tay chân nghiêng miệng máy sấy qua chỗ khác, nhẹ nhàng chạm đến chỗ cô bị bỏng, sợ cô tức giận vội vàng giải thích: "Sẽ không làm em bị bỏng nữa."

Cận Tử Kỳ nhìn thấy ánh mắt của hắn khẩn trương, từ từ tản đi phiền muộn, khóe môi mơ hồ khẽ cong, đưa một chiếc lược lên.

Tống Kỳ Diễn lập tức ăn ý nhận lấy, một lần nữa mở máy sấy vừa chải vừa sấy mái tóc dài sau lưng cô.

Những sợi tóc đen mềm được hong khô thổi tung bay phất phơ trong không khí, gió mát hiu hiu khiến cô buồn ngủ.

Mí mắt nặng trĩu mới vừa khép lại, bỗng nhiên da đầu lại đau buốt, giống như bị nắm cả dúm tóc nhổ lên một cách thô bạo.

Nhịn xuống đau đớn Cận Tử Kỳ quay đầu thì nhìn thấy một nắm tóc dày trong tay Tống Kỳ Diễn, mà hắn đang cau mày nghiến răng "chiến đấu hăng hái đẫm máu" với chiếc lược cô đưa cho.

"Anh chưa từng sấy tóc cho người khác sao?"

"Cái... Cái gì?" Tống Kỳ Diễn bất thình lình bị Cận Tử Kỳ hỏi, có chút trở tay không kịp, suy nghĩ muốn giấu đi mớ tóc bị hắn kéo thành một nùi, dĩ nhiên vẫn chưa kịp lại bị phát hiện.

Cận Tử Kỳ thu hết bộ dạng chân tay vụng về của hắn vào trong mắt, cũng không tức giận, ngược lại trong lòng cảm thấy bình thản mà trước nay chưa từng có.

Cô bình tĩnh nhận nắm tóc trong lòng bàn tay hắn, thuận tiện cầm lấy lược từ từ chải, vẻ mặt an nhiên.

Khi đứng lên thì cả người cảm thấy đau đầu yếu sức, thân thể nhỏ nhắn mềm mại có chút chao đảo.

-- là di chứng do tai nạn xe.

Một tay chống bàn trang điểm cho mình thăng bằng, nhưng cả thân thể đột nhiên bay lên trên không, một đôi tay mạnh mẽ vòng qua phía sau lưng của cô bế cô lên.

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Tống Kỳ Diễn, lông mày của hắn cau chặt, trong mắt tràn đầy lo lắng và sốt ruột, hắn cẩn thận từng li từng tí đặt cô ở trên giường.

"Có phải rất khó chịu hay không, anh đi tìm bác sĩ."

"Không cần!" Cận Tử Kỳ đưa tay giữ chặt Tống Kỳ Diễn muốn xoay người đi : "Là do tai nạn xe lưu lại, không có chuyện gì lớn, anh giúp tôi lấy thuốc là được rồi."

Tống Kỳ Diễn nhìn cô cười nhạt cố làm ra vẻ vô sự, nếp nhăn trên đầu mày càng thêm sâu, nhưng vẫn đi lấy thuốc theo như cô nói, sau đó rót nước nóng đỡ cô ngồi dậy tựa ở trong lòng ngực của mình: "Cẩn thận coi chừng nóng."

Cận Tử Kỳ cảm nhận được động tác của hắn không tự nhiên, cô nghĩ, người đàn ông này nhất định chưa từng chăm sóc qua bệnh nhân, kỳ thật cô cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của hắn, cần phải cẩn thân như vậy.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ làm một người bảo vệ của hắn, Cận Tử Kỳ đã không nói thẳng ra, chỉ lẳng lặng ngầm cho phép hắn săn sóc.

"Ngủ đi, Tiểu Kỳ." Tống Kỳ Diễn giúp cô chỉnh sửa chăn mền, sau đó im lặng ngồi ở bên giường.

Cơn đau đầu nặng trĩu dần dần dịu đi, Cận Tử Kỳ thấy đôi mắt sâu lắng của Tống Kỳ Diễn yên lặng nhìn mình chăm chú, cơn buồn ngủ nghiêng trời lệch đất cũng kéo tới.

Đây là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây Cận Tử Kỳ được một người đàn ông trông chừng tiến vào mộng đẹp như vậy.

Trong ý thức mơ mơ màng màng, thoáng hiện lên một mẩu chuyện ngắn, dường như mộng nhưng cũng không phải mộng.

Cô thấy được chính mình, nhìn qua bản thân còn rất ngây ngô, thiếu vài phần lãnh đạm, thêm nữa là cô gái trẻ ôm ấp tình cảm.

Bông tuyết tung bay đầy trời, cô nhìn thấy mình còn trẻ chạy qua sân nhà của Cận gia, chạy hơn nửa sườn núi, dừng lại ở ven đường phủ đầy tuyết trắng thật dày, thở hồng hộc nhìn lên phía trước.

Cách đó không xa một bóng dáng thon dài đứng thẳng, đó là một nam thanh niên trẻ tuổi, cô không thấy rõ mặt của anh, nhưng mà có thể cảm giác được trên mặt anh khi đó tràn đầy nụ cười sáng rực như ánh sao.

Trên vai của anh có một lớp tuyết mỏng, hai tay đều đông lạnh nên có chút đỏ lên.

Anh giẫm lên chỗ tuyết đọng mà đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy người thiếu nữ kia, anh nói: 'Tiểu Kỳ, hiện tại anh phải buông em ra mới đuổi theo kịp chuyến tàu cuối cùng, nếu như hôm nay bỏ lỡ muốn trở về cũng không được.'

Cô gái trẻ thoáng kinh ngạc, chàng thanh niên hơi xấu hổ mà cười cười, anh nói: 'Tiểu Kỳ, thực sự anh chưa nói cho em biết, bây giờ anh học đại học ở thành phố B, bất quá cũng không xa, sau ba giờ là có thể trở về, chỉ là chuyến tàu không nhiều lắm.'

Anh sờ sờ cái ót của mình, cười xấu hổ: 'Lần trước anh không bắt kịp chuyến tàu cuối, đành phải ngủ một đêm ở một nhà trọ nhỏ, rạng sáng mới quá giang xe trở về, cùng em ở một chỗ anh rất vui rồi.'

Nói xong anh liền chạy, chạy nhanh như vậy, thậm chí không cách nào thấy rõ bóng lưng của anh nữa.

Hình ảnh lập tức bị đảo ngược lọc lại, Cận Tử Kỳ mở mắt ra, đập vào mắt chính là ánh mặt trời sáng trong, cô nhẹ chuyển động thân thể, phát hiện bàn tay phải bị nắm thật chặt, cúi đầu nhìn qua thấy Tống Kỳ Diễn tựa vào bên giường mà ngủ.