Editor: tamthuonglac
Lời nói của Tống Kỳ Diễn như dốc lòng cảnh tỉnh khiến cho vài vị cấp cao của Tống thị sắc mặt khác lạ, khi đó thần sắc cũng nảy sinh mập mờ.
Chỉ cần sự quyết tâm ủng hộ Tô Hành Phong của họ bắt đầu dao động, điểm này, là đủ rồi!
Đôi mắt Tống Kỳ Diễn rũ xuống thoáng hiện lên sự bén nhọn rét lạnh, thảnh thơi đem ly nước đặt trở lại bên cạnh bàn.
Ngược lại so với hắn hoàn toàn thản nhiên tự đắc thì Tống Nhiễm Cầm rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn, vỗ bàn: "Cha, ngài nghe một chút, nghe một chút những lời hắn nói đều là những thứ gì đó!"
Trên mặt Tống Chi Nhậm trắng xanh lẫn lộn, bàn tay chống quải trượng gắt gao nắm chặt, chẳng qua chỉ mím môi nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm.
Mà giọng nói chói tai từ dưới đất chui lên của Tống Nhiễm Cầm vẫn còn tiếp tục: "Cái gì gọi là người ngoài? Hành Phong là con trai của tôi, cháu ngoại của cha, trên người cũng giữ lại một nửa dòng máu của cha, chẳng lẽ giúp ông ngoại của mình giữ Tống thị cũng là sai sao?"
"Cái này..." Tống Kỳ Diễn dừng lại, rất nhanh thì đã nở nụ cười: "Hảo tâm của chị tôi xin thay cha nhận lấy, nếu tôi đã trở về, hiển nhiên tôi sẽ giúp cha chia sẻ, ngài cảm thấy thế nào, cha?"
Tống Kỳ Diễn giống như trưng cầu ý liếc nhìn Tống Chi Nhậm: "Hay là ngài cũng cảm thấy, con không có năng lực giúp ngài quản lý công ty, cần ngài phải đem nước tát ra ngoài rồi thu hồi lại?"
Chân mày Tống Chi Nhậm cau chặt, bị Tống Kỳ Diễn ép phải lui về sau từng bước, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy!
"Ông trời ơi là ông trời.....đây là lời nói gì đây, là muốn đem chúng tôi đuổi ra ngoài sao?"
Tống Nhiễm Cầm tức giận đến mức ôm lấy huyệt thái dương thân hình lắc lư, Tô Hành Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, chứng kiến mẹ bị một người đàn ông đột nhiên xuất hiện nói năng lộn xộn kích động, môi mỏng mím chặt nhíu mày.
"Mặc kệ anh tối nay là ôm mục đích gì xuất hiện tại nơi này, xin anh chú ý lời nói của mình!"
Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn nhìn móng tay mình được sửa sang sạch sẽ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tô Hành Phong, không khỏi híp mắt: "Coi như theo lời của mẹ anh mới vừa nói lên, anh cần phải gọi tôi một tiếng cậu chứ?
Vai vế miễn cưỡng bị đè thấp, biểu tình trên mặt Tô Hành Phong cũng biến hóa âm tình bất định.
Nhìn sang sắc mặt Tô Hành Phong cứng đờ, Tống Kỳ Diễn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, mười ngón tay giao nhau, khóe miệng như có như không chứa đựng nụ cười lạnh: "Trưởng bối nói chuyện, anh là một người vai dưới chen miệng vào có phải không được giáo dục hay không?"
Tô Hành Phong bị Tống Kỳ Diễn cay độc hỏi chặn ngược lại á khẩu không trả lời được, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng Tống Kỳ Diễn.
"Khì khì!" Trong góc vang lên tiếng cười khó có thể ức chế.
Không đợi mọi người đi tìm, Doãn Lịch đã tự giác giơ tay, thái độ qua loa nói xin lỗi: "Không cẩn thận nên giọng nói bị lạc, mọi người tiếp tục, cứ tiếp tục!"
Cận Tử Kỳ nhếch mày liếc ngang vẻ mặt nghiền ngẫm của Doãn Lịch, nhưng đảo mắt lại đối diện ánh mắt của Tô Hành Phong nhìn sang.
Bất quá là đối mặt trong phút chốc, Cận Tử Kỳ lập tức bất động thanh sắc mà dời đi tầm mắt của mình.
Thậm chí cô cảm giác được ánh mắt Tô Hành Phong vẫn còn dừng lại trên mặt mình.
Chẳng qua đôi mắt cô rũ xuống kéo khóe môi quan sát món điểm tâm ngọt chế tác tinh xảo trước mắt, bình tĩnh an nhiên không thèm đếm xỉa đến.
Toàn hội trường hoàn toàn yên tĩnh, không khí giương cung bạt kiếm, Cận Chiêu Đông chợt đứng dậy khéo léo đề xuất cáo từ:
"Tống lão, hôm nay là ngày cha con các ngài nhìn nhận nhau, chắc hẳn cũng có rất nhiều lời phải nói, chúng tôi đây là những người ngoài cũng không ở đây làm rối loạn thêm, ngày khác nhất định mời Tống lão uống một chén tử tế."
Cận Chiêu Đông xem như nói ra tiếng lòng của tất cả những người lão luyện lọc lõi ở đây, ai cũng không muốn không cần thiết lội qua dòng nước đục này.
Có đôi khi lời đồn về ân oán của nhà giàu sang quyền thế với hiện trường thực sự nghiêng tai lắng nghe hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Sắc mặt kia của Tống Chi Nhậm rõ ràng là không hy vọng ở trước mặt người ngoài xử lý chuyện nhà, nếu không vì sao lại lần lữa không mở miệng?
Cho nên khi Cận Chiêu Đông vừa mở miệng như vậy, Tống Chi Nhậm đã lập tức tiếp lời, gật đầu nói vài câu khách sáo: "Vậy mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt, có phần chiêu đãi không chu đáo kính xin mọi người thứ lỗi!"
"Tống ông quá khiêm nhượng!"
"Vậy chúng tôi xin cáo từ trước!"
Bên trong tốp năm tốp ba chào hỏi, Cận Tử Kỳ cũng đứng dậy đi theo khách khứa ra ngoài, lúc đi ra cửa, bước chân không khỏi chậm lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn vẫn còn ngồi nơi đó .
Giống như là tâm linh tương thông, Tống Kỳ Diễn cũng đúng lúc quay đầu nhìn sang, đối diện ánh mắt lộ ra lo lắng của Cận Tử Kỳ, đôi mắt vốn là tĩnh mịch khó dò càng thêm thâm thuý.
Cận Tử Kỳ vội vã dời mắt, không lưu lại thêm nữa mà đi ra khỏi phòng yến hội, cô mơ hồ nghe được một tiếng cảm thán bao hàm tang thương của Tống Chi Nhậm: "Con ở đây trách ta sao?"
"Tại sao con phải trách móc ngài? Sau khi con và ông ngoại ra biển gặp tai nạn, nếu không phải là ngài liên tục cẩn trọng xử lý Lam thị, con bây giờ có thể không có cơ hội chứng kiến toà nhà Lam thị cũng là một cái ẩn số."
Cô nghe thấy ngữ điệu của Tống Kỳ Diễn tùy ý trả lời, quay đầu lại, nhìn sang cũng chỉ là cánh cửa chính từ từ khép lại, ngăn cách tất cả tình hình bên trong phòng yến hội.
............
Cận Tử Kỳ trở lại phòng thì có một chút đau đầu, nhanh chóng đi đến rương hành lí lấy thuốc uống xong mới xoay trở về.
Bốn năm trước trong tai nạn xe, đầu của cô bị thương nặng, đánh mất trí nhớ, thỉnh thoảng còn có di chứng phát ra cơn đau đầu.
Dựa ở đầu giường, nhắm mắt xoa huyệt thái dương, đầu óc mê man muốn ngủ đi.
Không biết qua bao lâu, tiếng ấn chuông vang lên ở cửa phòng, Cận Tử Kỳ đi mở cửa. Là Cận Chiêu Đông.
"Sắc mặt làm sao mà khó coi như vậy? Có muốn gọi bác sĩ riêng trên du thuyền tới xem một chút hay không?"
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, giúp Cận Chiêu Đông rót ly nước ấm: "Chỉ là hơi mệt chút, không cần phiền đến bác sĩ."
Nhìn sang sắc mặt Cận Tử Kỳ hơi tái nhợt, Cận Chiêu Đông tựa hồ không quá yên tâm: "Bác sĩ đúng lúc đang ở bên cạnh khám bệnh cho dì Cầm con, sang đây một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Động tác rót nước của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, kinh ngạc nhìn Cận Chiêu Đông: "Dì Cầm không phải mới vừa rồi vẫn khoẻ sao?"
"Con cũng nói là mới vừa rồi." Cận Chiêu Đông thở dài, quét mắt bưng ly nước của Cận Tử Kỳ lên: "Chúng ta sau khi rời khỏi thì phòng yến hội hình như lập tức đã nổi dậy rùm beng, dì Cầm con là được nhân viên phục vụ khiêng đi."
Tức giận đến bất tỉnh đi? Cận Tử Kỳ tò mò chợt nhíu mày, lại không hỏi ra sự thật.
Cô nuốt nước bọt, trong miệng cảm giác chút cay đắng lưa thưa.
Ngón tay Cận Chiêu Đông gõ lên mặt bàn từng phát từng phát, trầm ngâm trong chốc lát, mới nhìn Cận Tử Kỳ mở miệng: "Con và Tống Kỳ Diễn biết nhau đã bao lâu?"
"Không có bao lâu, đại khái chính là thời gian biểu hiện trong tài liệu mà ngài lấy được."
Cận Chiêu Đông hẳn là đã biết được chuyện trước kia của cô và Tống Kỳ Diễn mới có thể muộn như vậy tới cửa nghiệm chứng hư thật .
Thay vì che che giấu giấu chẳng bằng trực tiếp thẳng thắn bẩm báo.
Cận Chiêu Đông đối với câu trả lời của cô không có đánh giá gì, uống một hớp, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Tin tức Tống Kỳ Diễn là con trai nối dõi của Tống gia ngày mai sẽ sẽ truyền khắp thành phố này, đến lúc đó Tống gia không tránh được một cuộc tranh đấu."
Cận Tử Kỳ cúi đầu im lặng không lên tiếng, Cận Chiêu Đông sâu kín lên tiếng: "Con hẳn là cũng tò mò ta tối hôm qua tại sao phải mang Tống Kỳ Diễn chỉ mới vừa quen biết nửa ngày mà lên thuyền chứ?"
Cô ngẩng đầu nhìn lại, chẳng qua Cận Chiêu Đông chỉ lặp đi lặp lại một câu than thở: "Mấy năm này thị trường bất động sản ở giai đoạn đi xuống, không biết có bao nhiêu công ty bất động sản sụp đổ, Cận thị cũng chưa chắc còn quang vinh chói lọi như ngoài mặt."