Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 1: Người Thừa Kế Nhà Họ Tống




Editor: tamthuonglac

Bốn năm sau, thành phố S, Thịnh Thế Hào Đình.

Vốn là nơi tiêu phí xa hoa đắt đỏ nhất thành phố, Thịnh Thế Hào Đình giống như một Quảng Trường Thời Đại to lớn, đá cẩm thạch màu nâu đỏ bóng loáng phủ kín hội trường, giống như một tòa lâu đài cổ tích đầy mộng ảo.

Đèn chùm lưu tô* màu bạc dài hơn mười mét treo từ trên tầng thượng tầng tầng lớp lớp hình vòng cung buông rũ xuống dưới, tựa như ngôi bảo tháp lơ lửng giữa không trung.

(Đèn lưu tô: dạng đèn chùm thả dài rũ xuống, thường dài khoảng hai mét, ở sảnh lớn có loại dài gần mười mét)

Vây quanh nó được điểm xuyết vô số bóng đèn trắng nho nhỏ, hiện lên hình dạng những đóa hoa thanh khiết vây quanh đèn chùm lưu tô, ngàn sao quanh trăng, ánh sáng rực rỡ xa hoa lộng lẫy bao phủ toàn bộ xuống đại sảnh.

Xung quanh tấm trần nhà cao chọc trời trắng tinh được chạm trổ những đường hoa văn uyển chuyển hàm xúc chuyên sử dụng riêng cho cung đình Châu Âu thời Trung cổ, ở vị trí trung tâm vẽ đầy hình những thiên thần nhỏ.

Bụ bẫm, cái mông trần mang theo đôi cánh trắng nõn, tạo ra đủ các loại dáng vẻ, dù có nhiều tư thế điệu bộ nhưng biểu tình trên mặt lại trang nghiêm không thể không tôn trọng.

Tất cả đều cùng bay đến một phương hướng chung, là đến chính giữa chùm đèn lưu tô.

Nếu như không sợ ánh sáng làm chói mắt, nhìn chăm chú đến chỗ vị trí trung tâm là có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của thiên đường, còn có Đức Mẹ Ma-ri-a cùng Thánh tử trong lòng, đang lẳng lặng canh giữ ở nơi ấy.

Đây là do người cầm quyền Tống thị Tống Chi Nhậm bỏ ra một khoản phí kếch xù để mời họa sĩ có tiếng từ Italy đích thân đến tự tay vẽ lên.

Dù chỉ là một đôi cánh của thiên thần nhỏ cũng sẽ hơn một trăm ngàn đô la.

Rất nhiều người sẵn lòng ngồi dưới chùm đèn lưu tô để mà tính toán giá trị của tác phẩm này, cũng sẽ có người cảm thấy vô nghĩa không rảnh mà ngồi ở chỗ này dùng cơm rồi nghiên cứu dò xét xem Thịnh Thế Hào Đình rốt cuộc bỏ vốn đầu tư là bao nhiêu.

Nhưng xét cho cùng mọi người cảm thấy hứng thú vẫn là tài lực phía sau Thịnh Thế Hào Đình đại biểu cho Tống thị.

Chẳng qua, cho đến tận bây giờ, chưa từng có người nào có được lời giải cho câu đố này.

Mà giờ phút này, tấm trần nhà kia lại lạc vào một đôi con ngươi sâu thẳm đen láy sắc bén, đưa mắt nhìn thật lâu, mặt không biến sắc giữa biểu tình lạnh lùng sắc sảo, không phải là ánh mắt thưởng thức, nhưng cũng khó mà nắm bắt được đó là ánh mắt gì.

Không có bất kỳ người nào chú ý tới, phía sau bức rèm vải voan từ lầu hai thả rơi xuống đất có một người đàn ông vẫn luôn đứng đó.

Hắn mặc bộ âu phục Italy màu đen cắt may bằng thủ công, dáng người cao to ngất ngưỡng, hai tay lười biếng cắm trong túi quần.

Ánh đèn hắt lên bức rèm vải khúc xạ bóng râm trên mặt hắn, che khuất ngũ quan của hắn, nhưng không che dấu được khí thế mạnh mẽ tản mát ra quanh thân hắn, tựa như một quốc vương từ trên cao quan sát đế quốc của mình.

Xung quanh rèm vải đột nhiên bị kéo ra, để lộ ra hành tung của hắn, cũng làm cho khuôn mặt của hắn bị ánh đèn rọi sáng lên.

Ngũ quan trên gương mặt hắn đường nét như khối lập thể đúc tạc khắc sâu, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng có một sự biến đổi ngầm bởi tạo hình mang lẫn nét người phương Tây, khung chân mày hơi cao và hốc mắt hơi hơi hãm sâu lộ rõ hắn mang gien con lai.

Dưới sống mũi cao thẳng, xung quanh làn môi mỏng mơ hồ để lại ít râu ria, để cho hắn nhìn qua mặc dù có chút chán chường lười biếng, nhưng lại càng tôn lên sự chín chắn thành thục ổn trọng của hắn, giống như một ly rượu đỏ trữ lâu qua năm tháng, càng ủ cất càng thơm ngon.

Áo khoác âu phục cùng áo gi-lê bên trong đều bị mở rộng thật lớn, phía trên cổ áo sơ mi màu trắng hai nút áo cũng tùy ý mở ra, giống như một pho tượng điêu khắc cao quý lẫm liệt hào hùng đứng vững vàng ở trước ban công phục cổ.

Sau khi hắn bị phát hiện, không lộ ra chút nào lúng túng, dưới mái tóc đen ngắn hơi hỗn độn, khẽ nhíu mày, nhàn nhạt liếc ngang chằm chằm qua phía rèm vải.

Một thanh niên khôi ngô tuấn tú toàn thân mặc tây trang màu trắng sửa mình đứng đối diện với hắn, một bàn tay giơ lên cao, vẫn đang kéo rèm vải, một bàn tay khác nâng một ly champagne, nhìn sang người đàn ông xa cách trống rỗng nâng nâng lên, tươi cười ngâm ngâm:

"Nếu đã quyết định trở về, cũng không cần suy nghĩ nhiều, nơi này sớm muộn đều là của Tống Kỳ Diễn cậu."

Nhười đàn ông bị khiêu khích hẳn là Tống Kỳ Diễn chân lông mày nhíu lại, thu hồi tầm mắt của mình, tiếp tục ngắm nhìn chùm đèn lưu tô chói mắt, chỉ là môi mỏng càng mím chặt, mạch suy tư thu lại giữa lông mày càng phát ra dày đặc.

"Từ nửa năm trước lúc cậu lựa chọn sửa lại họ 'Tống', tôi đã đoán được cậu sẽ quay trở về, dù sao cậu mới là con trai lớn là cháu đích tôn danh chính ngôn thuận của Tống gia, chỉ cần đứng ra đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ cũng sẽ được tất cả giới nhân vật nổi tiếng thừa nhận là người thừa kế thứ nhất."

Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn Lương Nhất Thần với một bộ dạng là chuyện đương nhiên phải làm, khoé miệng hơi cong, châm một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón tay thon dài, lặng lẽ hút, ngẩng đầu không biết nhìn ra phương xa nào, chậm rãi phun ra một vòng khói.

Vòng khói lờ mờ hóa thành một cụm sương trắng rồi tan vào trong không khí.

“Cậu ngược lại so với bản thân tôi còn muốn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tôi hơn.”

Lương Nhất Thần cười mà không nói, bưng ly champagne lên nhấp một ngụm, cùng Tống Kỳ Diễn đứng trước lan can, cúi đầu nhìn trong đại sảnh lui tới tới lui, những người trong tầng lớp xã hội thượng lưu với quần áo son phấn trang sức mỹ lệ.

Có lẽ đây chính là người hư vinh tâm tác quái.

Đối với những nhân vật nổi tiếng quyền quý mà nói, ở trong Thịnh Thế Hào Đình tổ chức yến hội hoặc là cùng đi ăn tối mới xem là đời sống xã hội thượng lưu chân chính, cho nên, dù cho Thịnh Thế Hào Đình giá cả đắt đỏ, vẫn như trước mỗi ngày khách khứa ngồi đầy.

Tới nơi này dùng cơm nhất định phải sớm hẹn trước vài ngày, nếu đến lúc nảy sinh ý muốn căn bản không dành ra được một cái bàn trống.

Vậy mà, khắp nơi người ta lại vui mừng khi được đi trước kẻ khác, tiêu tiền như nước nhưng lại vui vẻ như được ăn mật ngọt.

"Kỳ Diễn, lúc nào thì kết hôn, cậu năm nay ba mươi bốn rồi chứ?"

Ánh mắt Tống Kỳ Diễn hơi sâu, nhíu mày không trả lời câu hỏi, gạt giũ tàn thuốc đang cháy tới đầu ngón tay, hút một hơi cuối cùng rồi phun khói thuốc ra, sau đó tiện tay ném vào một bên thùng rác, cúi xuống nhoài người ra phía trước dựa vào lan can.

Lương Nhất Thần không nghe trả lời, quay đầu đi nhìn thấy vẻ mặt không thể hiểu của Tống Kỳ Diễn, sờ cằm mình suy tư vài giây, đột nhiên nghiêng người tới gần, ở bên tai Tống Kỳ Diễn hài hước bát quái nói:

"Tôi trong lúc vô tình nghe trợ thủ của cậu nói bốn năm trước cậu trở về nước làm việc gặp được một phụ nữ, lúc ấy hình như còn rất để tâm, sau đó thế nào không có đoạn kết nha?"

"Lương Nhất Thần, tôi làm sao mà trước giờ không biết cậu dưới bề ngoài áo quần bảnh bao, bộ dạng thế nhưng lại xứng là một bà bác quanh co khéo có lòng nhiệt tình?"

Tống Kỳ Diễn lúc nói những lời này, ngoài cười nhưng trong không cười, hai tròng mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh thấu xương.

Lương Nhất Thần lập tức làm ra một tư thế đầu hàng, chỉ sợ thật sự chọc giận con sư tử đực tàn bạo này cái đầu nóng nảy bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh, chỉ có điều rất nhanh lại tràn trề hăng hái mà sáp tới:

"Đúng rồi, lúc nảy ở bên trong, thiên kim Cao gia vây quanh dùng mọi cách lấy lòng cậu, thế nhưng cậu cũng không cho con nhà người ta một cơ hội, còn lén lút chuồn ra ngoài, sợ cô ta ăn cậu phải không?"

"Thứ phụ nữ như vậy, khi các cô ấy đã bắt đầu chủ động, cậu cũng nên gặp dịp thì chơi tùy tiện vui đùa một chút, cả ngày khiến cho mình giống như đạo sĩ cấm dục, cậu không mệt mỏi tôi nhìn thấy cũng mệt."

Lương Nhất Thần nói xong môi khô lưỡi nóng, nhấp một hớp champagne cho thông cổ, dự định tiếp tục truyền bá tư tưởng gì đó cho Tống Kỳ Diễn, lại thấy Tống Kỳ Diễn thân thể đứng thẳng, xoay người muốn đi, vừa mới muốn mở miệng giữ chặt hắn lại bị một giọng nói khác giành trước.

“Hạt cao lương (chú)* Cao Triều, chú còn không có nói cho con biết, Cao Triều cao là cái gì cao, Cao Triều triều là cái gì triều nha!"

(*) Nguyên văn là "thục thử": có nghĩa là hạt cao lương, vì cậu nhóc mới hơn ba tuổi nên giọng nói ngọng nghịu, ý chú nhóc gọi "thúc thúc" (nghĩa là "chú") nhưng người khác nghe ra là "thục thử" (hai âm đọc hơi hơi giống nhau).

Giọng trẻ con non nớt ngây thơ quanh quẩn khắp bầu trời ở Thịnh Thế Hào Đình, cũng thu hút không ít khách khứa dừng lại, ở lầu hai Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần liếc nhìn nhau, ở trong mắt cả hai thấy được sự hứng thú, không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn xuống phía lầu một.