Hôn Sau Mê Luyến

Chương 9: Chương 9





Từ hội sở đi ra, Tần Thịnh cũng không nói một câu nào với Tang Nguyệt, sau khi lên xe liền dựa vào lưng ghế,một bộ dáng không muốn nói chuyện cùng người khác.Tang Nguyệt cũng không biết anh là đang không cao hứng hay là trời sinh tính cách đã như vậy, đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng tính tình cũng không hay tốt lắm,anh không hé răng, Tang Nguyệt cũng không có nói gì.Xe rất nhanh đã lái đến chung cư Tang Nguyệt, tài xế giảm tốc độ, chậm rãi vào khu chung cư.Ngay lúc Tang Nguyệt đang cho rằng hôm nay ngẫu nhiên gặp được Tần Thịnh sẽ kết thúc trong trầm mặc thì Tần Thịnh đột nhiên mở miệng, “Em biết chơi đàn tranh?”Tang Nguyệt sửng sốt, “Sao anh lại biết?”“Trịnh Giới nói.” Tần Thịnh khẽ nâng cằm, ngữ khí không chút để ý, “Nói em cầm tranh hợp tấu cùng một người đàn ông.” Hoa tiền nguyệt hạ,liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp.“Anh ấy là sư huynh của em.” Tang Nguyệt nhớ tới mình còn chưa giới thiệu tên của sư huynh cho Tần Thịnh, bổ sung nói: “Anh ấy tên Tống Hướng Duệ.”Tần Thịnh nghe cô giới thiệu tên Tống Hướng Duệ,cắn môi, tâm tình càng không vui.Anh là chồng của cô,cô ở trước mặt người khác chỉ giới thiệu anh là Tần tiên sinh, ngay cả tên cũng không giới thiệu.Mà chỉ là một tên sư huynh lại cố ý giới thiệu tên.Tần Thịnh nhắm mắt, lại không nói gì nữa.Xe dừng ở dưới sảnh chung cư của Tang Nguyệt, Tang Nguyệt nhìn Tần Thịnh đang nhắm không nói gì, cảm thấy mình cứ xuống xe mà không nói gì thì không lễ phép lắm.Suy nghĩ một chút, chủ động mở miệng, nhẹ giọng gọi anh, “Tần tiên sinh.”Tần Thịnh ừ một tiếng, mở mắt lên, “Tang tiểu thư.”Tang Nguyệt: “Em về đến nhà rồi, cảm ơn anh đã đưa em về.”Tần Thịnh bặm môi, không lên tiếng.Tang Nguyệt đang muốn xuống xe, Tần Thịnh đột nhiên đưa cho cô một cái túi mua hàng.“Cho em sao?” Tang Nguyệt hỏi.Tần Thịnh: “Ân.”Tang Nguyệt nhận lấy túi mua hàng, cúi đầu nhìn.Lại là một cái túi.Sao mỗi lần gặp cô lại tặng cô một cái túi?Tang Nguyệt không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều,nhưng cái túi này có giá trị tới bảy con số,anh khẳng định cũng sẽ không tùy tiện đưa cho người khác mà anh tặng cho cô hẳn là bởi vì giờ cô đã là vợ của anh.Tang Nguyệt nhớ tới quan hệ của hai người, tuy rằng vẫn xa lạ, nhưng dù sao cũng là vợ chồng,người ta đã đến cửa nhà, không mời lên ngồi hình như cũng không phải phép lắm.Nhưng anh cũng chưa nói muốn đi lên, nếu như anh không tính đi lên, mình chủ động mời anh,bị cự tuyệt cũng rất xấu hổ.Châm chước một lát, Tang Nguyệt vẫn là thử dò hỏi: “Tần tiên sinh.”Tần Thịnh: “Tang tiểu thư.”Tang Nguyệt: “Anh có khát không, vào nhà em uống ly nước chứ?”Tần Thịnh ừ một tiếng, mở cửa xuống xe.Tang Nguyệt nhìn động tác dứt khoát nhanh nhẹn của anh như sớm đã quyết định muốn vào trong nhà cô ngồi, chỉ chờ cô mở miệng mời, đột nhiên có chút hối hận.Cô trước đó không nghĩ tới anh sẽ lên nhà nên trong nhà không có chuẩn bị đồ bảo hộ, lỡ đâu buổi tối anh hứng lên muốn ở lại, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì làm sao bây giờ.Không chờ Tang Nguyệt nghĩ nhiều, Tần Thịnh đã vòng qua,cầm lấy hai cái túi trong tay cô.Một cái là túi cô đeo hôm nay, một cái là cái anh vừa mới tặng.Hai người sóng vai đi vào bên trong.Thang máy lên đến tầng, hai người từ thang máy đi ra, Tần Thịnh nghiêng người sang một bên chờ cô mở cửa.Tang Nguyệt nhập mật mã, khoá cửa kêu tích một tiếng, Tang Nguyệt đẩy cửa ra, đi vào trước, đứng ở huyền quan thay giày.Tần Thịnh đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích.Tang Nguyệt đổi sang dép lê, quay đầu lại nhìn anh, “Vào đi a.”Tần Thịnh: “Cho anh một đôi dép lê.”Tang Nguyệt: “Anh đi vào luôn đi, trong nhà không có dép lê của nam.”“Không chuẩn bị sao?” Tần Thịnh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Anh ta chưa từng tới đây sao?”Anh ta?“Ai?” Tang Nguyệt nghi hoặc.Tần Thịnh dời ánh mắt, ngữ khí tùy ý, “Tống Hướng Duệ.”“Không có.”Tần Thịnh lại hỏi: “Anh ta đưa em về nhà,em không mời anh ta đi lên uống nước sao?”“Anh ấy chưa từng đưa em về nhà.” Tang Nguyệt nhấc chân đi vào quầy nước trong nhà, hỏi: “Anh muốn uống cái gì, trong nhà có nước chanh, cà phê, sữa bò, trà, còn có rượu......!Rượu thì không uống đi.”Tần Thịnh ừ một tiếng, ngồi vào trên sô pha nói: “Nước sôi để nguội là được rồi.”Tang Nguyệt rót cho anh một ly nước sôi để nguội, ngồi vào bên cạnh anh.Tâm tình Tần Thịnh dường như không tồi, chủ động nói chuyện với cô, “Trong nhà là do em tự thiết kế trang hoàng sao?”“Đúng vậy, công việc của em cũng chính là về ngành này.”Tang Nguyệt cúi đầu uống một ngụm nước, cầm lấy di động,nói với Tần Thịnh: “Anh ngồi trước đi,em gọi điện cho sư huynh đã.”Tuy rằng hôm nay không phải cô sai nhưng sư huynh xác thật là bị cô làm liên lụy đến, hơn nữa mấy người đưa sư huynh đi lại là người của Trịnh Lang, Trịnh Lang dù sao cũng là anh họ Trịnh Giới, Tang Nguyệt không yên tâm.Tần Thịnh vừa mới hỏi nhiều vấn đề về sư huynh như vậy, Tang Nguyệt nhiều ít cũng có thể phát giác ra anh rất để ý đến sư huynh, này đại khái chính là d*c vọng chiếm hữu của đàn ông.Sợ Tần Thịnh có hiểu lầm gì, Tang Nguyệt gọi điện thoại luôn trước mặt anh.“Uy, sư huynh,anh đến bệnh viện chưa?”Tang Nguyệt mở loa ngoài nên Tần Thịnh cũng có thể nghe thấy tiếng của Tống Hướng Duệ.“Tới rồi, làm kiểm tra toàn thân, không có gì đang ngại, sư muội không cần lo lắng.”“Vậy là tốt rồi, hôm nay thật là xin lỗi anh.” Tang Nguyệt lại xin lỗi lần nữa.Hai người hàn huyên thêm vài câu, Tần Thịnh ngồi ở một bên, nghe bọn họ gọi sư huynh sư muội, chân mày cau lại.Sư huynh sư muội, giờ đã là cái thời đại nào rồi mà còn có cái cách gọi này, sốt cả ruột!Tang Nguyệt kết thúc cuộc trò chuyện với Tống Hướng Duệ, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thịnh, đang muốn chủ động tìm đề tài tâm sự cùng anh, liền thấy anh đang nhíu mày, khóe miệng mím thành một được, một bộ dáng không cao hứng.Này là lại làm sao vậy?Vừa nãy không phải còn tốt sao?Tang Nguyệt không thể hiểu được, nhất thời cũng không biết phải nói gì nữa.Hai người lẳng lặng ngồi trên sô pha, phòng khách rơi vào yên tĩnh, không khí có chút ngưng lại.Không biết qua bao lâu, di động Tang Nguyệt rung lên,nhận được tin nhắn WeChat, là một vị khách hàng, muốn nhanh chóng dọn về nhà mới, giục cô đưa bản thiết kế.Tang Nguyệt liếc mắt nhìn Tần Thịnh một cái, thấy anh không hề có ý muốn nói chuyện với cô, lại thấy còn chưa đến 10 giờ, vẫn có thể tăng ca.Chỉ là Tần Thịnh cứ ngồi ở chỗ này, vẫn luôn không nói chuyện, nhưng cũng chưa nói là phải đi, tuy rằng đây là nhà cô, nhưng hai người giờ đã là vợ chồng,cô cũng không thể giục anh rời đi.Hai người cũng không thể cứ ngồi không như vậy, nghĩ nghĩ, Tang Nguyệt đứng dậy, rót thêm nước vào cốc anh đang uống dở, lại đến tủ lạnh cầm thêm chút trái cây, bày ra khay rồi đặt ở trước mặt anh.“Em có chút việc phải xử lý.” Tang Nguyệt mở miệng đánh vỡ sự yên lặng, “Anh cứ tự nhiên.”Tự nhiên ý là, anh có thể tiếp tục ngồi ở đây, cũng có thể đứng dậy rời đi, nhưng người bình thường nói như vậy nhiều hay ít đều mang ý đuổi khách về, vì đề anh không cảm thấy mình đang đuổi khách, Tang Nguyệt lại bổ sung một câu, “Vừa nãy quên dẫn anh đi xem thiết kế trong nhà,anh có thể thoải mái nhìn xem, phòng tận cùng bên trong kia là phòng ngủ chính, đối diện là thư phòng, phòng bên cạnh kia là phòng ngủ phụ, phòng bên này là phòng lưu trữ đồ, bên trong kia nữa em để mấy loại nhạc cụ,phòng còn lại là phòng giúp việc.”Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, cứ nhắc tới việc bài trí là Tang Nguyệt lại thuận mồm giới thiệu cách phân bố nhà một lần.“Phòng ngủ phụ bạn thân em thỉnh thoảng có tới ở, bên trong đều là đồ của cô ấy,ngoài phòng ngủ phụ,các phòng khác anh có thể thoải mái vào.”Nói xong, Tang Nguyệt xoay người đi vào thư phòng.Tang Nguyệt hết sức chăm chú nhập tâm vào công việc, không quản Tần Thịnh nữa,Tần Thịnh cũng theo vào thư phòng,ngồi ở trên sôpha nhỏ vài phút rồi lại đứng dậy đi ra ngoài.Trong nhà im ắng, Tang Nguyệt cho rằng anh đã đi rồi.Tăng ca thêm hai tiếng nữa, đã là 12 giờ, cuối cùng cũng làm xong hết việc, Tang Nguyệt tắt máy tính, từ trong thư phòng đi ra, đang chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, đột nhiên phát hiện Tần Thịnh vẫn còn ngồi ở trên sô pha.Tang Nguyệt sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Anh còn chưa đi sao?”Lời này vừa nói ra Tang Nguyệt liền ý thức được không ổn,cô dụi dụi mắt, chột dạ nhìn anh.Quả nhiên thấy mặt anh đen đi một chút, từ trên sô pha đứng lên, không nói một tiếng nào liền đi ra ngoài.Tang Nguyệt nhìn khuôn mặt u ám của anh, nhanh chóng bước hai ba bước đuổi theo anh,giải thích: “Nãy em không nghe thấy trong nhà có động tĩnh gì, cho rằng anh đã đi rồi.”Tần Thịnh dừng bước, đôi mắt không nhìn về phía cô, ngữ khí nghiêm nghị, “Em đang làm việc.”Ý này là bảo cô đang làm việc anh sợ quấy rầy cô, cho nên mới không có động tĩnh gì sao?Cũng không biết là bởi vì anh nói chuyện quanh co lòng vòng hay là vì cô không hiểu anh, mỗi lần anh nói chuyện cô đều không thể biết chắc được anh là có ý gì, đều là phải đoán mò.Nhưng lời này của anh có ý gì cũng không quan trọng, quan trọng là giờ cô có thể cảm nhận rõ ràng được anh đang không vui.Cô từ thư phòng đi mới nói tổng cộng có hai câu, hẳn là câu “anh còn chưa đi sao?” kia làm anh không vui.Giờ đã là 12 giờ,anh không phải là......muốn ở lại đấy chứ.Tang Nguyệt đánh giá sắc mặt anh,dò hỏi: “Tần tiên sinh, anh tức giận sao?”Tần Thịnh lạnh lùng nói: “Tang tiểu thư, không có.”Không có mới là lạ,anh rõ ràng là đang giận.Tang Nguyệt nghĩ nghĩ, hỏi: “Tần tiên sinh,anh có phải muốn ở lại nhà em không?”Sắc mặt Tần Thịnh cứng đờ, mạnh miệng nói: “Cũng không có.”Vậy anh còn ngồi ở đây đến tận 12 giờ còn chưa đi làm gì, Tang Nguyệt chửi thầm trong lòng,anh không nói rõ muốn ở lại, chẳng lẽ cô còn phải chủ động mở miệng giữ anh lại sao?Nếu đã kết hôn, mặc dù không có tình cảm nhưng nghĩa vụ vợ chồng bình thường cô cũng sẽ thực hiện.Anh nếu nói thẳng ra rằng anh muốn ở lại, cô cũng sẽ không cự tuyệt.Nhưng anh không nói, cô cũng không thể chủ động lấy lòng, chủ động giữ anh lại.“Vậy anh trên đường về đi cẩn thận chút,đã muộn rồi,bảo tài xế lái xe chậm một chút.”Tang Nguyệt còn tri kỷ mở cửa nhà cho anh.Tần Thịnh rốt cuộc cũng đem ánh mắt chuyển đến trên khuôn mặt cô, liếc mắt nhìn cô một cái, sắc mặt lãnh khốc xoay người rời đi,để lại một bóng lưng tiêu sái.Tang Nguyệt đứng ở bên cạnh cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa lại nhịn không được thò đầu ra bên ngoài nhìn.Tần Thịnh đứng ở chỗ thang máy chờ thang máy lên, cảm nhận được ánh mắt của cô,anh nghiêng đầu nhìn về phía bên này rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, một câu cũng không nói, như là chỉ vô tình chạm mắt với một người xa lạ.Tang Nguyệt nhìn người chồng mới cưới anh tuấn cao lớn nhưng đầy xa cách cao ngạo của mình, đột nhiên cảm thấy mờ mịt với cuộc sống hôn nhân, hoảng hốt hoài nghi liệu mình có phải đang nằm mơ hay không.Cô thật sự đã kết hôn rồi sao?Ngoại trừ hôm lãnh chứng anh có gọi điện cho cô, ba ngày sau đều không có liên lạc thêm lần nào, nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp được ở hội sở,có khi rất nhiều ngày tiếp theo hai người đều không có liên lạc gì.Nghĩ đến nguyên nhân anh kết hôn cùng mình là vì chịu trách nhiệm cho chuyện đêm đó, mà một đêm kia là do cô gây ra,giờ hai vợ chồng xa lạ không nói gì với nhau cũng có trách nhiệm của cô, Tang Nguyệt cảm thấy mình có nghĩa vụ nghiêm túc bồi dưỡng cuộc hôn nhân của mình.Thang máy mở cửa, trước khi anh đi vào Tang Nguyệt liền gọi anh một tiếng, “Tần tiên sinh.”Tần Thịnh quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Tang tiểu thư.”Tang Nguyệt: “Sau khi về đến nhà nhắn tin cho em nhé.”Tần Thịnh ừ một tiếng, nhấc chân đi vào thang máy.Tang Nguyệt nhìn cửa thang máy đóng lại,đi xuống dưới, mới đóng cửa nhà lại, xoay người về phòng ngủ,đến phòng để quần áo cầm một bộ đồ mới vào phòng tắm tắm rửa.Tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, Tang Nguyệt mở di động lên, thấy Tần Thịnh đã nhắn tin cho cô từ mười phút trước.Tần Thịnh: [Anhvề đến nhà rồi.


】Tang Nguyệt tính tính thời gian anh gửi tin nhắn đến là lúc anh từ trong nhà cô rời đi còn không đến mười phút.Nhà cách rất gần đây.Tang Nguyệt: 【Ukm, không còn sớm nữa rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút.

】Tần Thịnh: 【 ân,em đi ngủ sớm một chút.


】——Hôm sau, Tang Nguyệt ngủ một giấc đến gần mười giờ, từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn nhìn, thấy Nguyễn Anh đã nhắn tin cho cô lúc hơn 9 giờ.Nguyễn Anh: 【Chuyện của Trịnh Giới mày tính làm gì bây giờ? 】Nguyễn Anh: 【Ba mày có ép mày đính hôn cùng hắn ta không? 】Nguyễn Anh: 【 có cần tao giúp không,mày mấy ngày nay có muốn đến bên nhà tao ở không, tao sợ ba mày tìm đến nhà mày.


】Lần trước các cô cùng nhau ăn cơm gặp phải Trịnh Giới, Trịnh Giới nói cuối tuần này người Trịnh gia mời Tang gia một bữa cơm, bàn bạc chuyện kết hôn.Tang Nguyệt trả lời lại: 【 Tao đã có biện pháp giải quyết rồi.

】Nguyễn Anh giây hồi: 【 Biện pháp gì?】Tang Nguyệt: 【 Tao lãnh chứng rồi.


】Tin nhắn vừa gửi đi trong nháy mắt, Nguyễn Anh đã gọi qua.Tang Nguyệt ấn vào nghe,bên kia truyền đến giọng nói nôn nóng của Nguyễn Anh, “Sao mày đột nhiên lại đồng ý lãnh chứng với Trịnh Giới, có phải bị hắn ép buộc không?”Tang Nguyệt thấy cô ấy hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, “Không phải cùng Trịnh Giới, là Tần Thịnh.”Chỉ nói tên thì Nguyễn Anh khả năng không biết là Tần Thịnh nào, Tang Nguyệt bổ sung, “Tần Thịnh, tập đoàn Ích Viễn.”“Tần Thịnh của tập đoàn Ích Viễn á!” Giọng Nguyễn Anh còn to hơn vừa nãy, “Mày quen người này từ khi nào,sao mày cùng anh ta yêu đương mà tao không biết hả!”Tang Nguyệt: “Không có yêu nhau.”“Sao không yêu nhau mà đã đi lãnh chứng rồi......” Nguyễn Anh dừng một chút, nhớ tới cái gì, “Anh ta chính là đối tượng tình một đêm của mày sao?”Tang Nguyệt ừ một tiếng,kể lại mọi chuyện cho cô ấy, cô chỉ nói Tần Thịnh xong việc thì tới tìm cô, nói phải chịu trách nhiệm với cô, thấy điều kiện không tồi liền đồng ý, nhưng Nguyễn Anh có thể đoán được cô là bị Trịnh Giới ép đến không còn biện pháp nào mới có thể đồng ý kết hôn cùng Tần Thịnh, bằng không sẽ không lãnh chứng với đối tượng tình một đêm qua loa như vậy.Nguyễn Anh: “Giờ tao qua nhà mày, gặp mặt rồi nói.”Tang Nguyệt: “Giờ sắp trưa rồi, đừng tới nhà tao nữa, chúng ta ra ngoài ăn cơm trưa đi,mày chọn nhà hàng đi, tao mời mày.”Nguyễn Anh: “Được.”.