Hôn Sai 55 Lần

Chương 905: Cô gái anh yêu trở về (19)




Tứ Nguyệt tận lực nhấn mạnh hai chữ "anh em" này, bời vì cô muốn để Tô Niên Hoa biết, cô làm ra những việc này, thực sự giống như anh, chẳng qua là nhớ tới tình cảm bọn họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau.

Thật sự là đáng buồn, cô không nghĩ tới, mình yêu anh, vậy mà yêu đến liều mạng để anh cảm thấy cô không yêu anh.

Tứ Nguyệt cúi đầu, chớp mắt mấy cái, liền quay đầu, tiếp tục đưa lưng về phía Tô Niên Hoa.

Chỉ cần cô nhấc mắt một chút, là có thể nhìn thấy khi Tô Niên Hoa nghe được hai chữ "Anh em" kia, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt lưu lại cái ót cho mình, mím môi nửa ngày, mới quay đầu, nhìn thẳng đường phía trước.

Anh em... Thì ra hiện tại anh đối với cô chỉ là tình anh em... Lúc anh xem cô như em gái, cô dốc hết toàn lực yêu anh, lúc anh muốn đem cô thành người yêu, cô cũng đã hết hy vọng với anh, trở lại em gái của anh lúc đầu.

Suy nghĩ một chút, giữa anh và cô, thật đúng là buồn cười ma xuy quỷ khiến.

Xe sắp tiếp cận nhà của Tứ Nguyệt, Tô Niên Hoa xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài có cửa hàng bán đồ ăn khuya, anh nghĩ tới Tứ Nguyệt ở trong bữa tiệc, gần như không có ăn cái gì, chần chờ một chút, vẫnlên tiếng phân phó tài xế dừng xe.

Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, thấy xe dừng lại, quay đầu, hơi nghi hoặc nhìn về phía Tô Niên Hoa.

Tô Niên Hoa tiếp xúc đến ánh mắt Tứ Nguyệt, nhấp môi một chút hỏi: "Có muốn ăn chút gì hay không?"

Nói xong câu đó, Tô Niên Hoa mới phát giác lời này lại quen thuộc như vậy, cả người anh ngây ngẩn hồi lâu, mới nhớ tới, đây đã từng đói thoại khi Tứ Nguyệthỏi mình muốn ăn khuya hay không.

Khi đó, anh cũng không có suy nghĩ nhiều, biết đơn thuần là cô vì để hoà giải quan hệ giữa mình, nên lấy chuyện ăn khuya lấy lòng anh.

Giờ này, lúc anh nói ra những lời này, anh mới hiểu được lúc ấy tâm cô sẽ như thế nào.

Thì ra, một đêm kia bọn họ đi tham gia dạ tiệc, cô vẫn luôn chú ý anh, cô nhìn thấy anh cũng chưa ăn gì, lòng có chút lo lắng anh đói.

Đã từng... Cô đã từng đối với anh rất tốt, là chính anh không có trông thấy cô tốt, hoặc nói đúng là không có chú ý tới cô đối tốt với anh.

Trong lòng Tứ Nguyệt biết, lời này Tô Niên Hoa, có lẽ cũng không có ý khác, thế nhưng lòng cô lại vẫn không nhịn được cảm thấy có chút hoan hỉ.

Cô mãi mãi cũng không có tiền đồ, một câu hững hờ của anh, khả năng căn bản không có quan tâm ý tứ của cô, nhưng cô chỉ cần có thể để cho cô tưởng tượng ra được anh là quan tâm cô, cô liền thỏa mãn.

Người đàn ông này cô yêu tha thiết, càng đến gần, càng giả bộ ra không yêu anh, nhưng càng thống khổ.

Thế nhưng cũng không đợi cô kịp mở miệng cự tuyệt, cô liền gật đầu trước.

Người trong cửa hàng ăn khuya khá nhiều, Tô Niên Hoa đứng ở cửa ra vào nhìn một vòng, mới tìm được một vị trí, sau khi anh để Tứ Nguyệt ngồi xuống, liền đi ra gọi món ăn.

Dù nhiều người, nhưng đồ ăn lại lên rất nhanh, Tô Niên Hoa điểm gọi một đĩa thịt dê, vậy mà cho hành tây, đó là thứ Tứ Nguyệt ghét nhất.

Chán ghét đến nhìn cũng không thèm nhìn một chút.

Cho nên đồ ăn này vừa bị phục vụ mang lên, Tô Niên Hoa lập tức lên tiếng, ra hiệu phục vụ bưng xuống rửa qua.