Trương Tổng đợi đến khi Tô Niên Hoa uống xong chén thứ hai, không chút nương tay tiếp tục rót một chén, ánh mắt Tô Niên Hoa bình tĩnh, mặt mày đều không chớp lấy một cái uống vào.
Tăng thêm chén rượu của anh uống vào, lúc này anh đã uống bốn chén rượu, thế nhưng khi anh đặt chén rượu xuống, mặt không đổi sắc hơi thở không gấp, giống như vừa rồi uống là nước trắng.
Cho dù Trương Tổng nghiện rượu như mạng, cũng không nhịn được bội phục tán dương Tô Niên Hoa một câu: "Tô tổng, thật sự là tửu lượng giỏi!"
Mặc dù vòng thứ nhất rượu của Tứ Nguyệt bị Tô Niên Hoa uống thay, thế nhưng Trương Tổng vẫn không từ bỏ để cho Tứ Nguyệt uống rượu, có thể là bất kể Trương Tổng tìm cớ rót rượu cho Tứ Nguyệt thế nào, Tô Niên Hoa vẫn luôn có thể tìm tới lý do uống thay Tứ Nguyệt, thậm chí tại sau cùng, Trương Tổng có đổi chén nhỏ cho Tứ Nguyệt cũng không khả thi, nên lúc Tứ Nguyệt uống, Tô Niên Hoa lại dưới tình huống không có người biết, đem rưouj trong chén Tứ Nguyệt đổi thành nước trắng.
Trường hợp như vậy, Tứ Nguyệt không thể quen thuộc hơn được, khi cô còn không có bức Tôn Dĩnh rời đi, lúc Tô Niên Hoa còn không biết cô thích anh, giữa cô và Tô Niên Hoa chỉ là đơn thuần lão tứ lão ngũ, mỗi một lần cô và Tô Niên Hoa đi tham gia xã giao, Tô Niên Hoa đều sẽ không có nhường ai thay cô cản rượu.
Thì ra chỉ có khi cô là em gái của anh, anh mới đối tốt với cô như thế.
Lòng Tứ Nguyệt, cuối cùng cũng không tìm được sự ấm áp hưng phấn trước kia Tô Niên Hoa giúp cô cản rượu, thay vào đó, lòng tràn đầy đắng chát và bất đắc dĩ không nói nên lời.
Bữa tiệc đến mười giờ tối mới tan cuộc, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt đứng ở cửa của khách sạn kinh thành, nhìn Trương Tổng say khướt được trợ lý nâng đỡ lên xe.
Trương Tổng sau như bãi bùn, mồm miệng không rõ nói gì, để cho người ta căn bản không nghe thấy, cuối cùng vẫn là trợ lý khách khí lễ phép nói tạm biệt với Tứ Nguyệt cùng Tô Niên Hoa: "Tô tổng, Tứ tiểu thư, hẹn gặp lại."
Tô Niên Hoa thu hồi vẻ mặt gật đầu, không nói gì.
Tứ Nguyệt lại mỉm cười mở miệng nói một câu "Hẹn gặp lại", sau đó nhìn xe Trương Tổng dần dần rời đi, mới quay đầu, phát hiện Tô Niên Hoa vốn đứng cạnh mình đã không thấy tăm hơi.
Tứ Nguyệt nhíu lông mày, khoảng chừng nhìn quanh, thì thấy Tô Niên Hoa đang dựa vào cây đại thụ cách đó không xa nôn mửa.
Tứ Nguyệt mím môi, đứng một lúc, không thể khống chế quay người, đi về phía tiệm thuốc gần đấy.
Chờ đến khi Tứ Nguyệt mua thuốc giải rượu từ bên trong ra, Tô Niên Hoa đã nôn hết, người đứng ở ven đường, đang nhìn chung quanh giống như tìm gì, thẳng đến khi thấy được cô, người mới bình tĩnh trở lại.
Cách một khoảng cách, Tứ Nguyệt không nhìn thấy sắc mặt Tô Niên Hoa chậm rãi buông lỏng.
Tứ Nguyệt đi đến trước mặt Tô Niên Hoa, đưa thuốc giải rượu cho Tô Niên Hoa, sau đó lấy chai nước khoáng từ cốp xe Tô Niên Hoa, vặn ra, đưa tới.
Thì ra cô vừa biến mất không thấy, là đi mua thuốc cho anh.
Tô Niên Hoa vươn tay, tiếp nhận thuốc giải rượu và nước, đầu ngón tay nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, trong đầu nghĩ đến, ba năm rưỡi trước, chính mình gặp được Tôn Dĩnh, về đến nhà, đối với Tứ Nguyệt hỏi ý kiến mình có muốn ăn hay không, tùy ý nói lý do dạ dày không thoải mái, sau đó Tứ Nguyệt liền đi ra cửa mua thuốc giúp anh.
...