Hôn Sai 55 Lần

Chương 697: Gà bay chó chạy sinh em bé (17)




Người nào thô lỗ như thế?

Đường Thời nhíu chặt mày lại, lòng bốc lên chút không vui, dùng lực mở cửa ra, liền người bên ngoài là ai cũng không thấy rõ, ngữ khí không tốt ném ra một câu: "Có bệnh liền đi uống thuốc, tới nhà người ta nháo cái gì?" -

Cố Khuynh Thành bụng hơi lớn, đạp cửa quả thực đã cố hết sức, tuy nhiên cô giận đến cực hạn, vẫn không đến mức đánh mất lý trí, vì Thủy Quả Đường trong bụng, Cố Khuynh Thành vẫn lựa chọn từ bỏ dùng chân đạp, xoa xoa tay nhỏ của mình, đang chuẩn bị đưa tay, tiếp tục gõ, cửa bị người lập tức kéo ra, còn kèm theo một câu ác độc quen thuộcnói: "Có bệnh liền đi uống thuốc, tới nhà người ta nháo cái gì?"

Đối với phụ nữ ngang ngạnh mà nói, đàn ông nói cô ở tình huống nào cũng không quan trọng, quan trọng là lời không hay trong miệng anh là nói cô, cho nên nguyên Cố Khuynh Thành vốn rất phẫn nộ, trong nháy mắt cũng bởi vì câu nói này của Đường Thời mà xù lông...?.

Có bệnh? Đường Thời mắng cô có bệnh?

Cố Khuynh Thành trừng mắt, nghĩ cũng không nghĩ liền cầm điện thoại di động của mình lên đánh vào Đường Thời: "Đường Thời, anh khốn kiếp!"

Sau khi Đường Thời nói xong câu nói kia, liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy dưới ánh đen vàng ngoài hành lang, Cố Khuynh Thành đứng đấy, cả người anh giống như bị điểm huyệt, trong nháy mắt ngẩn ngơ tại chỗ, đến mức Cố Khuynh Thành dùng điện thoại di động hung hăng đập tới anh, anh căn bản không có phản ứng, trực tiếp tùy ý cho điện thoại di động đập vào lồng ngực của mình, sau đó nặng nề rơi xuống rơi xuống, công rơi cả vào chân anh.

Liên tục hai nơi bị đau, để Đường Thời bỗng nhiên lấy lại tinh thần, anh nhìn lên mặt Cố Khuynh Thành, động môi: "Khuynh Khuynh, sao em lại tới đây?"

Đây là ngữ khí gì?

Hỏa khí trong lòng Cố Khuynh Thành, trong nháy mắt thiêu đốt đến cao nhất, cô tiện tay xách túi của mình, nện lên trên đầu Đường Thời"Đường Thời, anh là tên tên khốn kiếp, tại sao em lại không thể tới? Có phải anh ngóng trông em đừng tới hay không?"

Đường Thời bị Cố Khuynh Thành tức giận, mắng cho xối xả, anh hoàn toàn không để ý tới chính mình bị đau, vội vàng lắc đầu với Cố Khuynh Thành, vội vàng giải thích: "Khuynh Khuynh, anh không phải ý này, anh..."

Đường Thời còn chưa nói xong, Cố Khuynh Thành lại liên tiếp giận mắng: "Anh không có ý này, là có ý nào! Còn có, Đường Thời, anh vừa mới mắng người nào có bệnh? Anh mới có bệnh! Cả nhà anh đều có bệnh! Em ở trước cửa anh nháo thì đã sao? Em cứ nháo! Anh có thể làm gì em, anh báo cảnh sát đi, anh báo cảnh sát đi!"

Cố Khuynh Thành nói xong liền giơ tay lên, liên tiếp đập mấy cái vào cửa Đường Thời mấy lần.

Anh không trở lời điện thoại cô coi như xong, anh còn qua xem mắt, hiện tại lại mắng cô có bệnh...

Cố Khuynh Thành vô ý thức giơ tay lên, còn muốn nện vào Đường Thời, lại phát hiện hai tay mình đều trống trơn, thế là liền vươn tay, đoạt lấy di động trong tay Đường Thời, cô đập về phía anh, nghĩ đến vừa rồi liên tục hai lần anh đều không có trốn tránh, thế là khi điện thoại di động bị ném qua, cổ tay cô hơi cong, nện điện thoại lên trên vách tường.

"Khuynh Khuynh, là anh không đúng, là anh có bệnh, em đừng nóng giận, đừng nóng giận..." Đường Thời cũng không liếc mắt nhìn điện thoại bị ném bay mất, chỉ là dốc hết toàn lực, nói lời dễ nghe, an ủi Cố Khuynh Thành trước mặt.