Hôn Sai 55 Lần

Chương 673: Khuynh Khuynh, anh thích em (3)




Không biết Đường Thời dùng bao nhiêu lực khí, sắc mặt hai cô gái kia đều đi trắng theo, Lục Nhiên hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ, liền nhào tới, cứ thế mà giật tay Đường Thời xuống, đẩy anh về sau....

Đường Thời tức giận giơ tay lên, chỉ hai cô gái kia, ngữ điệu âm trầm mở miệng: "Các cô vừa mới nói gì, lặp lại lần nữa!"

Nói xong, cả người Đường Thời liền dùng hết toàn lực muốn hướng xông về phía hai cô gái kia lần nữa.

Lục Nhiên ôm eo Đường Thời, liều mạng kéo anh về sau.

Mặc dù Đường Thời uống nhiều rượu như vậy, khí lực anh bộc phát ra, vẫn có chút kinh người như cũ, suýt nữa để Lục Nhiên ngăn cản không được.

Lục Nhiên một bên dùng lực giữ Đường Thời, một bên nổi giận gầm lên một tiếng với hai cô gái đang bị dọa sợ: "Các cô còn ngây ngốc ở chỗ này làm gì, đi nhanh lên!"

Hai cô gái kia run rẩy lấy lại tinh thần, vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Lục Nhiên lo lắng tiếp tục rống một câu: "Đi!"

Hai cô gái kia mới mãnh liệt gật đầu, trốn tránh Đường Thời càng xa, nhanh chóng một trước một sau chạy khỏi nhà vệ sinh.

Đường Thời bỗng nhiên dùng lực một cái, tránh thoát Lục Nhiên, đuổi theo hai cô gái kia.

Bộ dáng kia, giương nanh múa vuốt, phẫn nộ vô cùng, giống như là muốn đem ngũ mã phanh thây họ, nghiền xương thành tro vậy!

Lục Nhiên vội vàng vươn tay lần nữa, trực tiếp bắt lấy cánh tay Đường Thời.

Đường Thời bị nhiều lần ngăn cản, lửa giận trong lồng ngực, trong nháy mắt bộc phát, bỗng nhiên quay đầu, hung hăng vung mạnh đấm vào mặt Lục Nhiên: "Cậu thả tôi ra, cậu không nghe thấy, bọn họ mắng Cố Khuynh Thành sao!"

Lục Nhiên bị đánh lệch mặt, sức lực anh nắm lấy cổ tay Đường Thời, không có giảm bớt, ngược lại gia tăng.

"Tôi bảo cậu buông ra! Cậu có nghe hay không!" Đường Thời tức giận tiếp tục hô một câu, lần này trực tiếp giơ chân đá vào đùi Lục Nhiên.

Lục Nhiên suýt nữa bị đạp quỳ rạp xuống đất, hai tay nắm lấy Đường Thời, vẫn không có nửa điểm muốn buông ra.

"Mẹ nó, bọn họ mắng Cố Khuynh Thành, mắng Cố Khuynh Thành!" Đường Thời rống lớn hai câu, vẫn là không tránh thoát Lục Nhiên, lần nữa giơ chân lên, đá về phía chân Lục Nhiên.

Lục Nhiên liên tục bị Đường Thời đánh và đạp hai lần, đột nhiên lên tiếng, rống một câu: "Đường Thời, đủ rồi!"

Sau đó dùng hết toàn lực đẩy Đường Thời lên vách tường, nhìn vào mắt anh, nói ra từng câu từng chữ: "Bọn họ mắng Cố Khuynh Thành, là người nào ban tặng, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ ràng nhất sao?"

Đường Thời nhìn qua Lục Nhiên, phẫn nộ chưa tiêu, ngực phập phồng, thở hổn hển. 

"Bọn họ vì sao mắng Cố Khuynh Thành? Chẳng lẽ anh không biết?" Lục Nhiên hung hăng nuốt một ngụm nước bọt: "Trong lòng anh rõ, bời vì anh biết, cô ấy bị chửi, là anh ban tặng!"

"Cậu nói láo! Lục Nhiên, cậu nói láo!"

"Tôi có nói láo hay không, trong lòng anh rõ ràng nhất!" Lục Nhiên nhìn chằm chằm Đường Thời, nói ra từng chữ, nói không lưu tình chút nào: "Lúc trước Cố Khuynh Thành và anh hủy hôn, có đứa bé của Trần Mặc Thâm, anh không bỏ cô ấy được, một lần một lần tới gần cô ấy, anh nên sớm nghĩ đến, sẽ có một ngày như thế! Cho nên, tôi nói cho anh, vừarồi hai cô gái kia nói Cố Khuynh Thành, liền xem như bọn họ có lỗi, cái sai này cũng là anh gây ra!"

"Bọn họ nói, anh đụng phải, vậy còn có bao nhiêu ngươi không đang nghị luận anh không thấy, có lẽ những người kia nói chuyện, so với hai cô gái này còn quá phận khó nghe hơn!"

...