Hôn Sai 55 Lần

Chương 550: Không quấy rầy, là tôi dịu dàng (4)




Bữa tiệc đến hai giờ rưỡi giải tán. ∑..

Trình Tả Ý uống có chút say, thế nhưng lúc đi ra phòng bao, vẫn nhìn qua Đường Thời, hỏi một câu: "Đường tổng, không biết có thể mời ngài uống ly cà phê không, thuận tiện nói một chút chi tiết hai công ty chúng ta hợp tác."

Sắc mặt Đường Thời lạnh nhạt: "Không có vấn đề."

"Vậy gặp ở hội sở?" Trình Tả Ý đề nghị.

Đường Thời gật đầu, không nói gì.

Trình Tả Ý đề nghị với Đường Thời ở hội sở, là một hội sở cấp cao.

Làm thư ký nhiều năm cho Đường Thời như vậy, Trình Tả Ý có chút thói quen, ngược lại không có thay đổi, giống như thư ký Đường Thời như cũ, đi lên phía trước, giúp anh dẫn đường, đẩy cửa cho anh, ấn thang máy, qua lầu hai.

Đại sảnh hội sở lầu hai, dưới đất là gạch pha lê, chính giữa là một khung đàn dương cầm, đều sẽ có người chuyên nghiệp tới nơi này đánh đàn.

Đi ra khỏi thang máy, còn chưa đi tiến vào hội sở, bên trong liền có tiếng đàn dương cầm du dương êm tai truyền tới.

Trình Tả Ý gần nhất vì đề bạt mình, vừa lúc học một lớp đàn dương cầm, nghe được tiếng đàn này, cô ta vừa lúc biểu hiện trước mặt Đường Thời mình học đa tài, cho nên cười nói mở miệng: "Người đàn nay thật chuyên nghiệp."

Trình Tả Ý vừa mới nói xong, bên trong tiếng đàn dương cầm, có một âm điệu, so với âm điệu bản nhạc, có nốt cao nhất, Đường Thời dừng bước, bỗng nhiên ngừng lại tại chỗ, không để ý đến lời Trình Tả Ý, chỉ là chuyên chú lắng nghe.

Tiếng đàn dương cầm truyền đến mây bay nước chảy, cũng như trước đó, cuối cùng có một nốt cao hơn.

Trình Tả Ý vốn chỉ học được da lông, hiểu được không nhiều, có chút buồn bực nghiêng đầu, nhìn về phía Đường Thời.

Tay của Đường Thời nắm chặt thành đấm, cái phong cách đánh đàn này... Sao lại giống cô như vậy... Lúc trước anh nghe cô đánh ca khúc này, vẫn luôn chỉ ra khuyết điểm, kết quả cô lại cưỡng từ đoạt lý nói, một âm tiết cao như vậy, sẽ êm tai.

"Đường tổng? Làm sao vậy?" Trình Tả Ý nhìn Đường Thời nửa ngày không động, liền lên tiếng nhắc nhở lần nữa.

Đường Thời hoàn hồn, mím môi, âm điệu lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi, tôi nhớ tới buổi chiều tôi còn có chút việc, đổi hẹn khác đi?

Nói xong, cũng không đợi Trình Tả Ý phản ứng, anh liền trực tiếp quay người, đi về phía thang máy, sau đó xuống lầu, lưu lại Trình Tả Ý đứng tại chỗ một mình, vừa nghi hoặc lại mất mát, thẳng đến khi nhân viên hội sở, hỏi thăm cô ta"Có cần gì không?", cô ta mới hoàn hồn, lắc đầu, cũng quay người rời đi.

Trình Tả Ý đi ra tòa nhà, đã không thấy bóng dáng Đường Thời, cô ta đứng ở ven đường hồi lâu, mới cản một chiếc xe taxi rời đi.

Qua ước chừng năm phút đồng hồ, xe Đường Thời, từ góc rẽ của bãi đỗ xe lái ra, sau đó đứng ở dưới lầu hội sở, bất động.

Cả một buổi chiều, điện thoại di động của Đường Thời vẫn luôn không ngừng vang lên, từ đầu đến cuối anh lại không có để ý, chẳng qua là cảm thấy trái tim, đập lên vô cùng mạnh.

Mặt trời chuyển động đến phía tây, hạ xuống, trời chuyển tối, đèn nê ông ánh thắp sáng, xe cộ trên đường phố ít đi, mãi cho đến ước chừng chín giờ, bên trong cửa xoay cao ốc, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Tóc cô không biết đã cắt lúc nào, chỉ tới bên tai, lúc đi ra cửa xoay, vừa có một cơn gió thổi đến, đem tóc cô thổi tán loạn, nhưng mà, anh vẫn tinh tường thấy được ngũ quan của cô như cũ, giống như đúc tỏng trí nhớ của anh.

Hô hấp Đường Thời, bỗng nhiên ngừng lại, trong nháy mắt, cảm thấy trờ đất xoay chuyển