Hôn Sai 55 Lần

Chương 546: Coi như cô chết (16)




Anh cả đời này, muốn có được, chưa bao giờ nghĩ tới từ bỏ, thế nhưng, anh lại một lần một lần vì cô mà phá lệ. ∷..

Cho tới giờ phút này, anh mới biết được, thì ra không chiếm được không khó khăn nhất, buộc chính mình buông tay mới là tàn nhẫn nhất.

Cứ việc ở trong căn hộ hơn 300 m2, chỉ có một mình Đường Thời, thế nhưng anh vẫn lấy tay che mặt của mình như cũ, mới dám để cho mình khóc ra thành tiếng.

Khóc thật lâu, Đường Thời mới an tĩnh lại, anh chậm rãi nắm lấy lan can, đứngdậy, sau đó đạp bước, chậm rãi đi vòa phòng ngủ chính.

Trong phòng ngủ, trưng bày hai người mẫu giả, một nam một nữ, là lễ phục đính hôn của anh và Cố Khuynh Thành, trên kệ áo bên cạnh, còn treo thêm ba bốn bộ lễ phục.

Đây là lễ phục cô tự tay chọn, là lễ phục hôm nay anh và cô sẽ mặc.

Đường Thời nhìn chằm chằm những lễ phục đó hồi lâu, sau đó qua phòng tắm, anh rất nghiêm rửa mặt, cạo râu trên mặt, còn chải đầu tóc chỉnh tề, thậm chí còn vuốt lớp sáp tóc, để kiểu tóc nhìn càng hoàn mỹ hơn.

Anh từ trong phòng tắm đi ra, đi đến trước mặt người mẫu nam, đem cởi âu phục đen trên người nó ra, mặc từng cái từng cái lên người mình, sau đó anh từ trên tủ đầu giường, cầm lấy hộp gấm bằng nhung xinh đẹp, mở ra, bên trong đặt một đôi nhẫn kim cương, anh cầm lấy chiếc của nữ, quỳ ở trước mặt người mẫu nữ, thấp giọng nói: "Khuynh Khuynh, em đồng ý dưới sự trứng kiến của nhiều người, là vị hôn thê của anh chứ?"

Đáp lại anh là một phòng trầm mặc, Đường Thời lại ở trong sự ảo tưởng của mình, giống như nghe thấy Cố Khuynh Thành cười nói tự nhiên với anh: "Em đồng ý."

Sau đó anh liền cầm lấy chiếc nhẫn kia, đeo vào tay người mẫu nữ.

Một phòng vẫn yên tĩnh như cũ, thế nhưng lại Đường Thời ngẩn đầu, giống như nghe được Cố Khuynh Thành nói với anh: "Thời, anh đồng ý ở dưới sự trứng kiến của nhiều người, là vị hôn phu của em chứ?"

Vẻ mặt anh, đều trở nên dịu dàng, anh gật gật đầu, nói: "Anh đồng ý."

Sau đó anh cầm lấy chiếc nhẫn của nam, đeo lên ngón áp út của mình.

Khóe mắt Đường Thời lại trở nên có chút ướt át, anh chậm rãi xoay người, đi đến bên giường, sau đó nằm ở phía trên, nhìn chằm chằm trần nhà, mặc cho nước mắt, từ khóe mắt chảy ra, lăn vào trong lỗ tai.

Thật lâu, anh giơ cái tay đeo nhẫn lên trước mặt mình, sau đó chăm chú nhìn rất lâu, mới thấp giọng mở miệng nói: "Khuynh Khuynh, cuối cùng chúng ta có thể ở cùng một chỗ cả đời."

Anh nhếch môi cười yếu ớt, thế nhưng nụ cười này, nhìn lại làm cho người ta đau lòng khổ sở như vậy, giống như gánh chịu toàn bộ bi thương trên thế giới.

Đường Thời nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, tiếp tục nhìn hồi lâu, nhìn tới khi mắt anh chua xót, hiện đau, anh mới nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó đem chiếc nhẫn kia, đặt bên môi mình, nhẹ nhàng hôn một chút, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Khuynh Khuynh, cuối cùng chúng ta có thể lấy quan hệ người xa lạ, ở cùng một chỗ, cả một đời."

Hôm qua thấy lão tổng kia, từ bỏ người mình yêu, còn có thể lấy người khác làm vợ, mà anh thì sao?

Anh nghĩ, cả đời này anh sẽ không cưới.

Đường Thời nghĩ tới đây, chậm rãi nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới, hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ có tiếng gió rít gào của mùa đông, những âm thanh đó, làm sao nghe mà bi thương.