Hôn Sai 55 Lần

Chương 499: Thì ra anh đều biết (9)




Sau khi Cố phu nhân, nghe Đường Thời nói câu này, hết sức hài lòng mở miệng nói: "Giao Khuynh Khuynh cho con, ta với bác Cố rất yên tâm, tin tưởng tương lai các con sẽ tốt.

Cố Khuynh Thành bất động thanh sắc tắt máy nước mở nước, xoay người, vừa lúc nhìn qua Đường Thời nghe được câu này của mẹ, phối hợp gật đầu, trên mặt tinh xảo của anh, treo thêm vài phần bình tĩnh, xem ra giống như thật tâm thật ý muốn cưới cô, quay về phía mẹ cô đảm bảo.

Cố Khuynh Thành chẳng qua là cảm thấy Đường Thời như vậy, có chút chói mắt, đáy lòng của cô, không phải cảm động, mà là châm chọc mãnh liệt, thế cho nên khi cô đưa cốc nước đưa cho Đường Thời, đầu ngón tay còn không kìm được run rẩy.

Đường Thời rõ ràng thoáng nhìnvết đỏ trêm mu bàn tay Cố Khuynh Thành, anh nhíu mày, theo bản năng muốn đưa tay ra nắm lấy tay cô nhìn, thế nhưng ngón tay vừa mới vươn lên phân nửa, cô gái liền rụt tay về, ngồi ở ghế sa lon ở cách xa anh.

Đường Thời lại hạ tay xuống, như trước cùng Cố phu nhân trò chuyện, chỉ là ánh mắt, thỉnh thoảng nhìn tay của Cố Khuynh Thành đặt trên đầu gối.

Nói không quan tâm tới cô, thế nhưng khi nhìn thấy cô bị thương, trong lòng không khắc chế không nổi níu chặt.

Mặc dù chỉ là vết thương nóng nhỏ, anh lại cảm thấy giống như tim mình bị nóng đau sót.

Biết rõ, cô có thể không cần anh như vậy, thế nhưng lại hận không thể lập tức đem cô vào trong bàn tay che trở.

Cố Chính Nam đến khi Đường Thời đến hai mươi phút mới tỉnh lại, thấy Đường Thời, Cố Chính Nam lập tức cho người đỡ mình dậy.

Cố Chính Nam như trước hỏi Đường Thời một ít chuyện buôn bán, Đường Thời cũng không kiêng dè chút nào, có nghi vấn ắt sẽ trả lời.

Trò chuyện một hồi, Cố Chính Nam cũng hiểu được chênh lệch thời gian, liền nói: "Làm khó A Thời phải tới bệnh viện thăm ta một chuyến, công ty Thịnh Đường lớn như vậy, khẳng định rất nhiều chuyện bận rộn, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian."

Cố phu nhân lập tức phụ họa mở miệng nói: "Đã đến hơn một giờ rồi, Khuynh Khuynh, con đi tiễn A Thời đi."

Đường Thời từ trước đến nay tôn trọng Cố Chính Nam, đứng lên, trước khi đi, còn khách khí nói: "Bác Cố, bác nghỉ ngơi thật tốt, con sẽ trở lại thăm bác."

Nói xong, Đường Thời còn nói với Cố phu nhân ra tiễn mình: "Bác gái, tạm biệt."

"A Thời, đi thong thả."

Cố phu nhân đứng ở cửa, nhìn Đường Thời và Cố Khuynh Thành rời đi, mới đóng cửa.

Từ phòng bệnh đi tới cầu thang, từ trên lầu đi tới chỗ Đường Thời đậu xe, một đoạn đường dài như vậy, cùng trước đó giống nhau, hai người một đường trầm mặc không nói gì.

Tâm tình Cố Khuynh Thành phức tạp đi ở phía sau Đường Thời, ngẩng đầu một cái, là có thể nhìn thấy bóng lưng Đường Thời, thon dài cao lớn, thấy thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui, tuy nhiên lại khiến tỏng lòng Cố Khuynh Thành bốc lên từng trận lãnh ý.

Đi tới trước xe Đường Thời, Đường Thời móc chìa khóa xe ra, mở khóa xe, nhưng không có trực tiếp lên xe rời đi, mà là đưa lưng về phía Cố Khuynh Thành một lúc, quay đầu, liếc mắt nhìn cô, lập tức ánh mắt rơi vào tay cô giấu ở trong ống tay áo, cánh môi khẽ động, chung quy lại cũng không nói gì, liền xoay người, mở cửa xe, ngồi vào.

Đường Thời cho xe chạy đi, xuyên qua kính chiếu hậu lại liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, sau đó nuốt nước miếng, mới nhấn ga, đánh tay lái, rời đi.