Hôn Sai 55 Lần

Chương 477: Tôi đối với em mà nói là gì? (7)




Đến cuối cùng, cả trong phòng, chỉ vang vọng tiếng Tứ Nguyệt khóc.

Cố Khuynh Thành không có quấy rầy Tứ Nguyệt, chỉ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh cô.

Tứ Nguyệt khóc thật lâu, giống như muốn đem khổ sở và ủy khuất trong lòng mình đều khóc khô mới dừng lại, sau đó đem đầu, từ giữa hai tay ngẩng lên.

Cố Khuynh Thành vươn tay, rút khăn giất, đưa cho Tứ Nguyệt.

Tứ Nguyệt lau khô nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn Cố Khuynh Thành, đến lúc này, cô mở miệng nói, vẫn mang theo chế giễu: "Kỳ thực, Khuynh Khuynh, mình cũng không nên khổ sở, đúng hay không? Tối thiểu mình gả cho Lão Ngũ, Lão Ngũ cả đời này là của mình, mình đã kiếm được mối lớn, đúng hay không?"

Cố Khuynh Thành không có lên tiếng, cô cũng không biết lên tiếng như thế nào.

Cô chỉ biết, có một lúc, đạt được so với mất đi, càng khó chịu hơn, càng dày vò hơn.

Tứ Nguyệt cong môi cười, chỉnh sửa quần áo mình một chút, bưng ly nước trên bàn lên, cô uống một mạch, sau đó mới quay đầu nhìn Cố Khuynh Thành, hỏi: " Đúng rồi, cậu gọi điện thoại tìm mình, nói có chuyện quan trọng, chuyện gì?"

Lúc này Cố Khuynh Thành mới nhớ tới mục đích của mình, nét mặt của cô ngưng trệ một cái, một lúc lâu, mới mở miệng, nói: "Tiểu Nguyệt, mình tới tìm cậu, là vì vay tiền."

Tứ Nguyệt cũng không hỏi Cố Khuynh Thành làm cái gì, chỉ mở miệng nói một câu: "Bao nhiêu?"

Cố Khuynh Thành dùng sức mím môi, nói: "Ba trăm ngàn."

Dừng một chút, Cố Khuynh Thành còn nói: "Tiểu Nguyệt, số tiền này không phải số lượng nhỏ, mình có thể thật lâu mới có thể trả lại cho cậu."

Tứ Nguyệt căn bản không nghe rốt cuộc phía sau Cố Khuynh Thành nói cái gì, chỉ là khi cô báo ra mức đó, liền đứng dậy, đi vào phòng ngủ, một lúc sau, cầm một tờ chi phiếu đi ra, đưa cho Cố Khuynh Thành, nói: "Cậu cầm dùng đi, lúc nào có, lúc đó hãy trả."

Cố Khuynh Thành gật đầu, nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó nhận tri phiếu từ trong tay Tứ Nguyệt.

Trương Tiểu Tả cùng Đường Thời đi tham gia bữa cơm với Lý tổng, đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ không cẩn thận, đụng vào ngòi nổ Đường Thời, chọc cho anh giận dữ, vạ lây đến bản thân.

Nhưng mà, khiến Trương Tiểu Tả kinh ngạc là, Đường Thời từ khi ra khỏi Xí Nghiệp Thịnh Đường, lên xe, đến tham gia bữa cơm, người giống như trước đây, tính tình nội liễm, nói năng thận trọng, mười phần lạnh lẽo cô quạnh xa cách, giống như vừa ở trong công ty, vừa tức vừa giận đập toàn bộ phòng làm việc, căn bản không phải anh.

Bữa tiệc vẫn ăn được ba giờ mới tan cuộc, Đường Thời uống một ít rượu, nhưng cũng không nhiều, thế nhưng có vẻ hơi mệt mỏi rã rời.

Trên đường trở về công ty, là Trương Tiểu Tả lái xe, Đường Thời ngồi ở phía sau cô, cô vừa lái xe, vừa không ngừng nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn Đường Thời ngồi phía sau.

Lúc sắp đến công ty, Đường Thời mới bất chợt lên tiếng nói: "Hẳn là phòng làm việc vẫn chưa thu dọn xong."

Đã đập bể thành như vậy, làm sao có thể thu dọn xong trong phút chốc? Trương Trương Tiểu Tả thầm oán trong lòng, nét mặt vẫn một mực cung kính gật đầu nói: "Vâng."

"Buổi chiều trong công ty không có chuyện quan trọng chứ?"

"Có một hội nghị, là cùng Lâm tổng, Lục Tổng, Tô tổng, và Tứ tiểu thư, chẳng qua hôm nay Tô tổng và Tứ tiểu thư chưa tới công ty, cho nên chỉ còn lại có Lâm tổng và Lục Tổng..." Trương Tiểu Tả liếc mắt Đường Thời một cái nói: "Có muôn thay đổi hội nghị không ạ?"