Hôn Sai 55 Lần

Chương 422: Nói xong như người dưng (2)




Cả thế giới, ở trong nháy mắt này, giống như hình ảnh dừng lại, trở nên vắng vẻ không tiếng động, ngay cả tiếng ồn ào lớn tỏng đại sảnh bữa tiệc, đều biến mất theo.

Qua không biết bao lâu, một trận gió lạnh thổi đến, khiến toàn thân Cố Khuynh Thành thấy lạnh, lúc này mới hoàn hồn, sau đó mở mắt liếc nhìn Trần Mặc Thâm một cái, lập tức bình tĩnh cất bước, đi về phía đại sảnh bữa tiệc.

Trên ban công, rất yên tĩnh như trước, chỉ có tiếng giày cao gót của Cố Khuynh Thành, thanh thúy êm tai quanh quẩn.

Cố Khuynh Thành nhìn thẳng phía trước, từ đầu đến cuối không có liếc mắt nhìn Trần Mặc Thâm, thẳng đến khi cô sắp đi tới trước người Trần Mặc Thâm, người đàn ông bất chợt mở miệng, gọi tên của cô: "Khuynh Thành."

Thân thể Cố Khuynh Thành hơi cứng đờ, theo bản năng nhìn vào đại sảnh bữa tiệc, phát hiện không có người chú ý tới cô và Trần Mặc Thâm, lúc này mới an tâm bước nhanh.

Nhưng mà, ngay khi cô đi ra cửa ban công, người đàn ông bất chợt giơ tay lên, ngăn trở Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm cánh tay Trần Mặc Thâm ngăn ở trước mặt mình, hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu, nhìn Trần Mặc Thâm: "Trần tiên sinh, anh không quên chư, chúng ta đã nói xong, anh và tôi sẽ là người dưng."

Kèm theo lời Cố Khuynh Thành nói ra, sắc mặt cô trở nên có chút tái nhợt, như là nhắc tới cái gì để cho cô thấy cực kỳ chột dạ.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn một bộ không nhúc nhích, đáy lòng có chút lo lắng: "Đường Thời đang ở trong bữa tiệc, tôi không thể cho anh ấy biết, sự việc ba năm trước đây."

Cố Khuynh Thành nói đến lúc này, giọng nói có chút run, như là sợ, hoặc như là khẩn cầu.

Cô nhìn ánh mắt Trần Mặc Thâm, đều trở nên có chút hoảng loạn.

Trần Mặc Thâm không nói tiếng nào nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, dùng sức mím môi, cuối cùng lại là cũng không có nói gì, liền đưa cánh tay chậm rãi rũ xuống.

Cố Khuynh Thành không hề dừng lại một chút nào, cất bước đi qua người anh, mặc dù là bước đi, thế nhưng nhanh, càng giống như là chạy.

Chỉ là trong một nháy mắt, Cố Khuynh Thành đãbiến mất ở trong đám người bữa tiệc.

Mà Trần Mặc Thâm, vẫn duy trì tư thế Cố Khuynh Thành rời đi như trước, đứng ở lối vào ban công, một lúc lâu, anh mới hoàn hồn, cất bước, chậm rãi đi tới nơi Cố Khuynh Thành vừa đứng, nhìn phương hướng cô nhìn qua.

Đó là một dải đèn xinh đẹp.

Trần Mặc Thâm nhìn chăm chú hồi lâu, mới vươn tay, từ túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi hút.

Cố Khuynh Thành giống như là chạy trối chết vào trong đám người, cô nắm thật chặt nắm tay, hít sâu mấy hơi, mới để cho hơi thở mình bình tĩnh một chút, sau đó cất bước đi tới chỗ nhân viên phục vụ, từ trong khay tay anh ta, lấy một ly nước trái cây, mở miệng uống một mạch, lúc này mới cảm thấy tốc độ tim đập bình ổn xuống.

Cố Khuynh Thành đang chuẩn thả ly nước xuống, lại nghe thấy phía sau mình, truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Khuynh Thành."

Cố Khuynh Thành quay đầu, nhìn thấy Trình Tả Ý mặc váy đỏ, vẻ mặt dịu dàng mỉm cười đi về phía mình.

"Tả Ý." Cố Khuynh Thành hô tên Trình Tả Ý một tiếng, sau đó cầm một ly rượu, đụng ly với Trình Tả Ý, hai người uống một hơi với nhau, Cố Khuynh Thành mới mở miệng, hỏi: "Tả Ý, tôi nghe chị Trương nói, cô đã nghỉ việc ở Thịnh Đường rồi, vì sao?"

...