Đường Thời không trả lời, chỉ chậm rãi nhìn qua đưa đám người một lần, cuối cùng rơi ở trên người mẹ mình.
Lúc mẹ mình nhìn về phía mình, Đường Thời nhanh chóng đem ánh mắt chuyển qua trên người Tôn Lệ Nhã.
Song trực giác tự nói với mình, lúc này mẹ anh đang nhìn anh
chằm chằm, Vì vậy, anh liền vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm
Tôn Lệ Nhã.
Qua ước chừng một phút, Đường Thời giả bộ nhận thấy được có
người xem nhìn mình, ánh mắt hơi động động, thấy mẹ mình đang nhìn mình
chằm chằm, liền đem ánh mắt nhanh chóng từ trên người Tôn Lệ Nhã lấy ra, sau đó nghiêng đầu, đối với Lục Nhiên ở bên cạnh mình, trả lời vấn đề
anh vừa mới hỏi thăm: “Không có gì.”
Thời điểm Đường Thời nói câu nói này, dư quang nơi khóe mắt vẫn lưu ý mẹ mình.
Mẹ tựa hồ nhận thấy được, rời mắt khỏi người anh, nhưng thỉnh thoảng lại lưu ý về phía anh.
Đường Thời biết mẹ mình lúc này chú ý anh như vậy, là muốn từ trên con mắt anh, quan sát ra anh lưu ý người phụ nữ nào.
Anh lưu ý nhất, liền cơ bản có thể kết luận là cô gái trên đài ngắm cảnh kia.
Nếu như đổi lại bình thường, ánh mắt Đường Thời luôn luôn hữu ý vô ý rơi vào trên người Cố Khuynh Thành, thế nhưng nay, anh hết lần này tới lần khác lại là phải đem ánh mắt hướng trên người Tôn Lệ Nhã như có như không.
Hơn nữa mỗi một lần, đều vừa may là ở lúc mẹ nhìn về phía mình
thời điểm nhìn Tôn Lệ Nhã, còn rất vô sỉ giả trang ra một bộ bị Tôn
Lệ Nhã hấp dẫn, ánh mắt lộ ra vài phần xuất thần.
Như vậy tới lui nhiều lần, Đường Thời phát hiện được mẹ của
mình, cũng bắt đầu hướng Tôn Lệ Nhã đứng nhìn lại, anh biết, mưu kế của
anh đã đạt thành sơ bộ.
Mẹ đã thoáng nghi ngờ người phụ nữ ở đài ngắm cảnh là Tôn Lệ
Nhã.
Sau đó, anh phải làm, chính là khiến mẹ đem lực chú ý cùng hoài nghi, hoàn toàn đặt ở trên người Tôn Lệ Nhã.
Đường Thời nghĩ tới đây, giơ ly rượu lên, đem rượu trong ly
uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn chằm chằm Tôn Lệ Nhã một hồi, thời
điểm nhận thấy được mẹ nhìn mình chằm chằm thật lâu, lúc này Đường Thời
mới làm bộ không phát hiện, hơi nghiêng đầu, hướng về phía bên tai Lục
Nhiên thấp giọng nói: “Cậu giúp anh đem cái cô tên Tôn gì..”
Đường Thời vừa mới căn bản sẽ không lưu ý Lục Nhiên nói cái tên đó, chỉ là mơ hồ nhớ kỹ họ Tôn, Vì vậy dừng một cái, nói: “Vừa mới anh
hỏi cậu cô ta gái kia, gọi vào cửa sau đại sảnh tiệc rượu.”
Lục Nhiên nhìn chằm chằm Đường Thời, vẻ mặt kinh ngạc, anh ta
giơ tay lên, hung hăng bóp một bên bắp đùi của mình, cảm giác được đau
đớn, lúc này anh ta mới xác định đây không phải là đang nằm mơ.
Từ trước đến nay Đường Thời không gần nữ sắc, nay vì cái gì, lại chủ động hẹn một người phụ nữ?