Hôn Sai 55 Lần

Chương 187: Ấm áp gặp gỡ (1)




Editor: Quỳnh Nguyễn

Đường Thời nhìn dung nhan Cố Khuynh Thành hoa lê đẫm mưa, đáy lòng bắt đầu khởi động một cỗ đau lòng, lại cùng với một loại vui sướng nói không nên lời.

Đúng vậy, nước mắt cô làm cho anh vui sướng trước nay chưa có.

Đáy lòng cô đúng là vẫn còn cấp cho anh cảm xúc chân thực nhất.

Cho dù là khóc, là lệ rơi không ngừng.

Mặc dù anh đau lòng nhưng lại càng vui mừng.

Bởi vì, anh đối mặt không lại là một cái tượng gỗ Cố Khuynh Thành.

Đường Thời từ đầu đến cuối không có hé răng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành khóc.

Anh cũng không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ có mấy phút, nhưng mà lại như là qua một thế kỷ, Đường Thời nhìn thấy cô gái trên giường còn đang nức nở chảy nước mắt.

Đáy lòng nảy sinh vui sướng kia dần dần bị đau lòng toàn bộ giữ lấy, anh nuốt nước miếng, mở miệng nói không giống như mệnh lệnh vừa rồi: “Đừng khóc nữa.”

Giọng của anh trầm thấp êm tai lại mang theo một tia cứng ngắc.

Cố Khuynh Thành giống như không có nghe thấy, nhắm mắt lại như cũ, tùy ý chảy nước mắt.

Tay Đường Thời nắm thành quả đấm, anh muốn mở miệng dỗ người, nhưng mà anh chưa bao giờ dỗ người, mà lại không biết nói lên từ đâu, anh có chút không được tự nhiên nhìn xung quanh một chút, cuối cùng quay đầu nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, mấp máy mở miệng nói có chút nghiêm khắc: “ Tôi nói, đừng khóc nữa.”

Cố Khuynh Thành vẫn khóc.

Đường Thời có chút bất đắc dĩ vòng quanh gian phòng, tới tới lui lui đi tới hai vòng, sau đó quay đầu nhìn thấy tóc Cố Khuynh Thành bị nước mắt làm ướt, hơi chút có vẻ có chút bó tay, cuối cùng đành phải hung dữ lại thốt ra: “ Cô rốt cuộc có yên hay không! Tôi nói, không cho phép khóc!”

Những lời này càng như là lời nói buồn bực, nhưng mà thời điểm anh nói ra miệng lại không có một chút ý buồn bực, chỉ là ngữ khí hơi có chút nặng, thân thể Cố Khuynh Thành kinh hãi run rẩy động một phát, nâng mí mắt ướt chèm nhẹp lên nhìn thoáng qua Đường Thời, ánh mắt ủy khuất vô cùng, cánh môi nhẹ nhàng mà mấp máy, khóc càng nhiều hơn so với vừa rồi.

Thậm chí khóc đến cuối cùng, cô bắt đầu lại nấc.

Đường Thời nghe tiếng Cố Khuynh Thành nấc cục thường xuyên không gián đoạn, cả người càng thêm buồn bực, anh dùng lực hít sâu một hơi, đi về phía trước một bước, hướng về phía Cố Khuynh Thành hơi hơi duỗi tay một chút, cuối cùng lại rụt trở về, sau đó lại duỗi người một chút, cuối cùng siết thành quả đấm, hung hăng vung cánh tay một chút, liền xoay người hướng về phía cửa phòng ngủ đi đến.