Hôn Sai 55 Lần

Chương 132: Tâm tư mang thai (6)




Đường Thời nhớ lại Cố Khuynh Thành đã xoa bóp rất lâu, cổ tay nhất định mỏi, vì thế liền thẳng đứng lên nói: “Không có việc gì, hiện tại tốt hơn nhiều.”

Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm dung nhan hoàn mỹ đến không thể soi mói của Đường Thời, đảo tròn mắt, tiếp tục lấy cớ: “ Vậy anh muốn uống cà phê hay không?”

Mới vừa ăn cơm xong, làm sao có khẩu vị uống cà phê?

Đường Thời lắc đầu: “ Tôi còn có chút văn kiện muốn xử lý, cô không phải cũng có công việc chưa xử lý xong sao?”

Cứ như vậy trực tiếp tuyên bố đêm nay cô làm toàn bộ đều làm không công?

Cô cũng không nghĩ một đêm có thể mang thai.

Nhưng mà cô rốt cuộc phải làm như thế nào a?

Cố Khuynh Thành càng sốt ruột, trong đầu càng loạn, lời nói cũng có chút hỗn loạn: “Đã trễ thế này, lát nữa về nhà như thế nào? Anh muốn về nhà hay không?”

Đường Thời chỉ cho rằng Cố Khuynh Thành nhìn bầu trời trễ như vậy không dám lái xe trở về một mình, mở miệng nói: “Tôi xử lý văn kiện ngày mai cần dùng gấp xong không lâu, lát nữa lái xe chở cô về.”

Anh đưa cô về nhà?

Về đến nhà chẳng phải là đại biểu cho bọn họ mỗi người trở về mỗi nhà sao?

Mỗi người về mỗi nhà làm sao tiếp tục làm những chuyện này?

” Em, đêm nay em không trở về nhà!” Dưới tình thế cấp bách Cố Khuynh Thành liền thốt ra.

Đường Thời nhíu mi, nghiêng đầu nhìn Cố Khuynh Thành: “ Em không trở về nhà còn chuẩn bị đi nơi nào?”

Cố Khuynh Thành bị Đường Thời hỏi những lời này, lập tức nghẹn lời.

Cô cũng không thể trực tiếp nói cho anh, đêm nay cô muốn cùng anh cùng một chỗ đi!

Trên trán Cố Khuynh Thành che kín một tầng mồ hôi, cô đã sắp đi đến trước bàn làm việc Đường Thời, lập tức cũng không biết lấy dũng khí ở chỗ nào, cả người lại đột nhiên chạy tới, sau đó vươn tay nắm tay Đường Thời.

Đường Thời bị Cố Khuynh Thành nắm liền sửng sốt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía ánh mắt Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay Đường Thời mang theo cuồn cuộn nhiệt, cô nhìn chằm chằm ánh mắt Đường Thời, há to mồm, như thế nào cũng không nói nên lời đêm nay mình muốn cùng với anh.

Mặt Cố Khuynh Thành hơi có chút biến hồng, cô nuốt nuốt nước miếng, tay cầm lấy tay Đường Thời nhịn không được manh một chút, sau đó ấp úng hai chữ: “ Em, nay...”

Lập tức mặt đỏ giống như có thể nhỏ ra máu.

Cánh môi của cô run nhè nhẹ, giống như đóa hoa tung bay.

Hai chữ kia Cố Khuynh Thành nói mơ mơ hồ hồ, Đường Thời căn bản không biết cô biểu đạt cái gì, chỉ cảm thấy mặt cô lúc này đỏ mất tự nhiên, chân thật động lòng người, so với bộ dáng cẩn thận nhu thuận bình thường kia không biết mê người hơn bao nhiêu lần.

Trong khoảng thời gian ngắn Đường Thời nhìn có chút mê mẩn.

Anh cảm giác được cô nắm tay mình, mềm mại mà lại nhẵn nhụi, mang theo run rẩy.

Một cỗ khô nóng nói không nên lời nhanh chóng ở toàn thân anh bắt đầu quay cuồng.

Cố Khuynh Thành cắn chặt răng, đang chuẩn bị chủ động đi hôn môi Đường Thời, kết quả người đàn ông lại đột nhiên vươn tay nhanh hơn cô, trực tiếp ôm eo của cô, hung hăng ngăn chặn môi của cô.