Hôn Sai 55 Lần

Chương 130: Tâm tư mang thai (4)




Giọng nói của anh không chút tâm tình, thậm chí còn mang một tia lạnh nhạt, khiến Cố Khuynh Thành trở nên càng căng thẳng hơn: “Có chút công việc chưa có hoàn thành, cho nên tối nay.

Lần này Đường Thời cũng không có lên tiếng, thậm chí đầu cũng không có thèm ngẩng nhìn cô.

Anh lãnh đạm như vậy, khiến Cố Khuynh Thành chuẩn bị lí do thoái thác trước đó, lập tức không biết kể ra từ đâu.

Đường Thời lại có vẻ thong dong hơn cô nhiều, giống như cô là người không tồn tại, tự mình lật xem văn kiện trong tay.

Mãi cho đến khi Đường Thời xem văn kiện trong tay xong, anh mới liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành: “Có việc gì?”

Ngữ khí của anh, hơi có vẻ lấy lệ, giống như là bởi vì bị quấy rối công việc mà hơi có vẻ không vui.

Mà cô hết lần này tới lần khác muốn nói tới chuyện mình chưa có làm việc xong, nhưng Cố Khuynh Thành có chút không nắm chắc được là sau khi bản thân nói ra, có thể chọc cho Đường Thời mất hứng hay không, cô không nhịn được nhẹ nhàng mím môi.

Đường Thời khẽ nhíu mày: “Làm sao?”

Cố Khuynh Thành biết người đàn ông này, từ trước đến nay không thích người ta ấp a ấp úng, cô không thể làm gì khác hơn là kiên trì mở miệng, đem chuyện mình muốn mượn cớ nói ra: “Bởi vì tăng ca, đến tám giờ còn chưa có về nhà, cho nên, trong nhà cho người đưa đồ ăn khuya tới.”

”Em thấy vẫn còn đang bận rộn, cơm tối cũng không có ăn, em...” Nói đến đây, Cố Khuynh Thành có chút không dám nhìn Đường Thời, cúi đầu hỏi: “Anh có muốn ăn chút gì hay không?

Lúc này Đường Thời mới phát hiện ở trên bàn trà sau lưng của Cố Khuynh Thành, để một cái hộp đựng thức ăn, anh nhìn chằm chằm vào Cố Khuynh Thành, ánh mắt của hơi trở nên nhu hòa vài phần.

Cố Khuynh Thành cúi đầu, đợi nửa ngày, cũng không có thấy Đường Thời nói gì, cô cũng không để ý xem anh cao hứng hay là mất hứng, mở miệng lần nữa nói: “Tuy công việc quan trọng hơn, thế nhưng mỗi lẫn bận rộn mà không để ý ăn uống như vậy, đối với thân thể không tốt...”

Cố Khuynh Thành còn chưa nói hết, cô thấy ở trước mắt mình xuất hiện thêm một đôi giày da.

Lời Cố Khuynh Thành dừng lại, ngẩng đầu, nhìn Đường Thời đứng ở trước mặt mình, ánh mắt người đàn ông nhìn cô thật sâu.

Cô bị ánh mắt như vậy, ngắm mà trong lòng căng thẳng, nửa câu sau cũng không nói nên lời.

Đường Thời lại mở miệng nói: “Chỉ là ăn thôi chứ gì?”

Cố Khuynh Thành nghe được câu này, biết Đường Thời đồng ý ăn một bữa cơm, cô lập tức xoay người, đi tới bên bàn trà, mở hộp đựng thức ăn ra, lấy tất cả đồ ăn ra.

Cố Khuynh Thành xới cho Đường Thời một bát cơm, đặt ở trước mặt anh, sau đó đưa cho anh một đôi đũa.

Sắc mặt Đường Thời ôn hòa nhận lấy, cũng không nói gì trực tiếp ăn.

Hai người cũng không có giao lưu gì, trong đầu Cố Khuynh Thành đều là ăn cơm xong, rốt cuộc mình nên phát sinh quan hệ cùng với Đường Thời thế nào, cho nên thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Đường Thời.