Hôn Quân Chỉ Nam

Chương 4




Ngồi dậy, xem qua thời gian, đại khái cũng khoảng tám giờ, trẫm quyết định lâm triều. Ngày hôm qua đập phá Phi Hạc lâu, ông già họ Trương kia kiểu gì cũng phải có phản ứng chứ nhỉ!

Lâm triều là một việc rất vất vả. Ở đây thời gian lâm triều là vào khoảng bảy giờ sáng, trẫm thật thông cảm cho các thần tử mỗi ngày đều phải chạy vào triều thế này. Bảy giờ là thời gian hoàng đế vào điện, quan lại kiểu gì cũng phải đến sớm hơn hoàng đế rồi ngồi chờ, hơn nữa còn phải tính cả thời gian đi đường, coi như mất một giờ, dù sao thời này giao thông công cộng không có, tàu điện ngầm cũng không có, khi tới cửa cung, võ tướng thì xuống ngựa quan văn thì xuống kiệu, đi đến đại điện cũng phải nửa giờ, ai da, nói chung mấy bác này chắc khoảng năm giờ đã phải rời giường nhỉ! Trẫm liền hưng phấn. Ta năm đó học cấp ba lúc ra khỏi giường cũng là năm giờ đó nha nha nha!

Chín giờ, trẫm ngồi trên long ỷ, nhìn lướt qua đám quần thần đang quỳ lạy ở dưới, nhịn không được thở dài. Hôn quân chưa nói miễn, những người đó phải thành thật chờ ở ngoài điện, mùa đông chờ tam cửu mùa hè chờ tam phục(*), ai, tiền lương hoàng gia thật không dễ nhận mà!

(* tam cửu: tháng lạnh nhất trong mùa đông, tam phục: tháng nóng nhất trong mùa hè)

Nói thật, trẫm đối với cái long ỷ (ghế của vua) dưới mông này rất bất mãn nha. Quá lớn, ngồi lên thực không thoải mái. Ngả lưng về phía sau dựa không tới lưng ghế, hai tay duỗi ra cũng với không tới tay vịn trái phải, mông còn bị mất thăng bằng, so với ghế da mềm mại ở văn phòng của ta vào đời trước còn kém xa.

Còn có lễ phục này nữa, vừa thô ráp vừa đen thui, không khác gì lễ phục của triều Hán, đều là áo dài rộng tay to. Trẫm thích áo quần màu vàng sáng, lấp lánh chói mắt cơ. Còn cả quốc hiệu nữa, Đại Tần, luôn khiến trẫm nghĩ đến cái triều đại mới qua hai đời đã tàn kia, may mắn trẫm là hoàng đế đời thứ sáu, hơn nữa trẫm mang họ Tiêu nha! Hư cấu, hư cấu vẫn là tốt hơn!

Trẫm nửa nằm trên bàn, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn về phía Thừa tướng đang đứng đầu hàng quan văn ở phía dưới, càng xem càng thích. Mỹ nhân yêu kiều như vậy, vừa nghe lời vừa có năng lực, vừa nhìn vừa ăn cơm, thật là nhân tài hiếm có nha!

Có lẽ là do trẫm lâu rồi không lên triều, các quan thần hình thành thói quen chờ đợi, lúc này phía dưới rất yên tĩnh, liền có chút chán ngắt. Sau đó, một ông lão râu tóc bạc trắng đứng dậy: “Bệ hạ, thần có bản tấu.”

Trẫm gật đầu: “Tấu đi!”

Ông cụ thật có tài ăn nói, xem ra văn chương cũng tốt lắm, dáng vẻ nho nhã tấu hẳn một quyển lớn. Trẫm nghe xong không hiểu lắm, vì thế trẫm nói: “Ái khanh, tấu lại một lần nữa!”

Ông lão ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt trẫm, rồi lại cúi đầu, tấu lại lần nữa một cách nhanh chóng và rõ ràng.

Trẫm vẫn nghe chả hiểu gì, vì thế lại mỉm cười yêu cầu: “Tấu một lần nữa!”

Ông cụ chân mềm nhũn ra vội quỳ xuống, lắp ba lắp bắp tấu thêm một lần.

Sau ba lần nghe, trẫm vẫn không tóm tắt được nội dung chính cùng trọng tâm—— mợ nó không nói bằng cổ văn thì sẽ chết à sẽ chết à sẽ chết à! Cẩn thận quan sát ông lão này, trẫm vui vẻ, đây không phải là lão Trương bị trẫm ra lệnh đập phá quán rượu sao! Vì thế, trẫm liền lập tức ‘lĩnh hội’ được ý tứ của lão Trương—— ông già này muốn trẫm bồi thường tổn thất đây mà!

Trẫm liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ái khanh à, nghe nói Phi Hạc lâu là sản nghiệp nhà ngươi? Đường đường là một mệnh quan triều đình thế nhưng lại đi làm một tên thương nhân hèn mọn, là vàng bạc bổng lộc không đủ nuôi gia đình sao? Hay là Hộ bộ đã cắt xén bớt bổng lộc của ái khanh?”

Lão Trương mới đứng lên lại quỳ xuống.

Tên Hộ bộ Thượng thư mới nhậm chức cũng quỳ xuống.

Nghe xong mấy câu thề trung thành, trẫm miễn cho hai vị đại nhân khỏi quỳ nữa, vẫn là thực lo lắng: “Trương ái khanh, bổng lộc không đủ thì cứ tìm trẫm mà nói, trẫm sẽ bảo Thừa tướng tăng lương cho ngươi.” Sau đó chuyển đề tài: “Ngày hôm qua trẫm tìm trong Phi Hạc lâu mãi mà vẫn không tìm được một cọng lông hạc nào, trẫm cảm thấy mình như bị lừa gạt vậy.”

Lão Trương lại run run quỳ xuống.

Tội khi quân, có thể nhận sao!

Trẫm thở dài một tiếng, bãi triều.

Trở lại Trọng Hoa cung, Thừa tướng đang phê sổ nhỏ, trẫm lại vẽ tranh mỹ nhân. Vẽ xong một bức tranh Thừa tướng đang ngủ đầy quyến rũ, trẫm vừa lo vừa ấm ức. Đời trước làm công dân lương thiện quen rồi, giờ phải thay đổi thành làm hôn quân, không đúng chuyên môn, quá khó khăn! Người ta không thù không oán, trẫm chỉ cần một câu thôi cũng có thể diệt cả nhà người ta, này không phải là PK trong game, mà rõ ràng là mạng người nha! Mạng người đó!

Ví dụ như lão Trương kia, dựa theo con đường làm hôn quân, chắc chắn là phải tịch thu tài sản rồi chém đầu, tuy vậy ông lão đó so với cha ta tuổi còn lớn hơn, lại run run rẩy rẩy quỳ ở trên sàn nhà dập đầu, trẫm là thật lòng hold không được a! (chịu không nổi)

Còn có Thừa tướng mỹ nhân Tiết Cảnh Hoa này nữa, là một người tốt, có tài, có năng lực làm việc, lại là một tên dù chết cũng vẫn trung thành, một người khiến cho ngàn vạn kẻ phải kính trọng lẫn ngưỡng mộ, lại bị hủy diệt trên tay trẫm, ai, đây cũng không phải là photoshop, photoshop sai còn có thể sửa lại, ai, ai, ai!

Nếu muốn làm một tên hôn quân thật đạt, phải thân thiết với tiểu nhân lánh xa hiền thần. Thế nhưng bên người trẫm văn có Thừa tướng võ có Tiểu Tam, hai nhà Tiết Liêu này là do ông cha tên hôn quân trước khi chết sắp đặt, vừa trung thành vừa có năng lực. Nhất là ông cụ Tiết gia, ba đời là thầy giáo của hoàng đế, trong tay còn có cây roi vàng vua đời trước ban thưởng cho, nghe nói có thể trên đánh hôn quân dưới đánh nịnh thần. Trẫm cũng không muốn bị đập —— quá khó nhìn! Đời trước ta cũng chỉ khi trốn học mới bị anh trai dùng chổi lông gà quất, mà còn được cha mẹ thì che chở chị dâu thì ngăn cản…

Đời trước của ta là một cuộc sống yên ổn ngọt ngào nha! Cha mẹ trẫm lớn tuổi mới sinh được trẫm, yêu thương trẫm như đôi mắt của chính họ. Anh và chị kết hôn nhiều năm rồi vẫn không có con, thế nên càng xem ta như con nhỏ mà chăm sóc. Ngoại trừ anh trai ta tính tình hay nóng nảy lại có hơi hướng bạo lực gia đình, còn lại ba người kia có ai là không thuộc dạng cưng chiều ta đến không có nguyên tắc đâu! Với kiểu nuông chiều như vậy, ta không muốn hư cũng khó! Đương nhiên, nếu không nhờ có cháu trai ta ra đời chiếm lấy sự quan tâm của họ, ta chắc hẳn là hư hỏng mất rồi.

Nhớ tới cuộc sống vô tư hạnh phúc trước đây, trẫm phiền não thở dài. Ai, lần trước nhờ người mua xe xong còn chưa chở cháu trai đi đâu chơi, chú ruột chết, thằng bé hẳn là đã khóc đến thành cái dạng gì luôn rồi!

Thừa tướng vẫn còn cần cù phê tấu chương. Trẫm sáp lại tóm lấy một tay mỹ nhân cố gắng sờ soạng cả hai mặt. Mỹ nhân ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, thay đổi tư thế tiếp tục phê tấu chương bằng một tay. Sờ tay Thừa tướng xong, sờ sờ tay của mình, trẫm lại muốn khóc —— trẫm thật sự không muốn uống dược đâu! Về sau sẽ bị ám ảnh đó!

Ai! Cường thượng Thừa tướng thì sẽ bị ám ảnh, giết hại mấy tên trung thần thì có chướng ngại, trẫm muốn òa khóc. Thôi, hay là trẫm nên thường xuyên đi ra ngoài, biết đâu trong cái xó xỉnh nào đó gặp được thích khách, đến lúc đó trẫm phối hợp thật tốt rồi chết luôn, tranh thủ lấy lý do hi sinh vì việc công, chết khi đang làm nhiệm vụ, có lẽ phán quan sẽ mủi lòng mà đồng ý cho ta trở về. Nghĩ đến đống sách vở đầy phim ảnh, tài khoản game mới mở được thần khí, em gái phòng đọc sách mới kết nghĩa, còn có mấy cái hố đã vào là không dứt ra được, lâu như vậy rồi cũng nên có thêm gì mới rồi chứ…