Hôn Quân Chỉ Nam

Chương 31




Chờ đợi, chờ đợi, chiến báo đã tới, Tây Bắc cuối cùng cũng đánh nhau.

Lần này đánh đặc biệt hung tàn. Toàn bộ các bộ lạc lớn còn sót lại của dân tộc Hung Nô liên hợp lại, nhiều tiểu quốc ở Tây Vực cũng đồng thời không an phận mà cấu kết. Ai, Con Đường Tơ Lụa xem như chặt đứt. Trẫm yên lặng tính toán tổn thất, tất cả đều tính vào dân tộc Hung Nô.

Trẫm không phải thực lo lắng. Chiến tranh lần này được chuẩn bị chu đáo, lương thực quân giới dược phẩm tất cả đều đủ hết, con tin theo Tiết Minh Anh khởi hành đi Tây Bắc có cả một đoàn người, bàn đạp chông sắt đã sớm được lén chuyển qua, thậm chí y vụ binh bị trục xuất cũng được cả nhà thái y lệnh đào tạo ra số lượng lớn. Hơn nữa, trẫm cho người tiến hành thử gieo trồng cây bông quy mô lớn trong hoàng trang cũng gặt hái tốt đẹp, áo bông mùa đông này không phải lo nữa.

Một cơ hội tốt như vậy, trẫm có thể nào không ngự giá thân chinh! Chết được là tốt nhất, có thể về nhà trong hạnh phúc. Không chết, đó chính là một công trạng cực kì lớn. Cho nên Thừa tướng, ngươi cũng đừng quỳ có được không, để trẫm đi đi, nhìn ngươi quỳ như vậy trẫm đau lòng nha!

Thừa tướng rất cố chấp, vì muốn khuyên can đã quỳ hơn một giờ.

Trái tim bé nhỏ của trẫm đập mạnh, lại đập mạnh. Nhìn một mỹ nhân đẹp như thế quỳ gối không dậy nổi thì đúng là rất thử thách khả năng tiếp nhận của ta!

Thừa tướng đã quỳ được nửa ngày, cơm trưa cũng không ăn.

Trẫm cũng có chút không thể đưa đũa gắp, liền ăn ít đi nửa bát.

Thừa tướng đã quỳ một ngày rồi, thân thể bắt đầu lắc lắc lắc lắc.

Trẫm chịu không nổi, ngồi xuống trước mặt Thừa tướng bắt đầu rơi nước mắt lã chã. Không chừng đây là cơ hội trở về cuối cùng của trẫm, nếu từ bỏ sẽ không còn được về nhà nữa. Trẫm đã đến đây hơn hai năm, thằng cháu khẳng định cũng cao hơn không ít, ba mẹ nhất định cũng già hơn rồi, còn có chị dâu tuổi cũng đã lớn…

Thừa tướng duỗi ngón tay xinh đẹp giúp trẫm lau nước mắt, lại sống chết không đồng ý cho trẫm thân chinh.

Trẫm kéo tay Thừa tướng ra. Nếu Tiểu Tam ở đây mới không nỡ nhìn trẫm khóc! Lưng của Liêu Tiểu Tam rất rộng, rất ấm, rất chắc chắn, giống hệt anh trai, rất có cảm giác an toàn.

Thừa tướng không quỳ nữa, trẫm cũng không làm ầm ĩ.

Trẫm quyết định, chiến tranh lạnh với Thừa tướng!

Trẫm cứng rắn chịu đựng ba ngày không đi Trọng Hoa cung, cũng không cho Thừa tướng đến tẩm cung của trẫm yết kiến.

Ba ngày sau, Thừa tướng ngã bệnh, sốt cao không hạ.

Trẫm sai thái y của mình qua, chính mình cũng rất sợ. Trong chỉ nam, Thừa tướng không bị hôn quân giết chết, trẫm tới đây cũng không hề xuống tay với người ta, làm sao lại có thể một lần bệnh thì không dậy nổi, vạn lần nguy hiểm như vậy! Nếu Thừa tướng cứ như vậy mà chết, nội dung vở kịch kia sẽ biến thành cái dạng gì a, trẫm sẽ khóc chết đó!

Trẫm rất hổ thẹn. Biết rõ Thừa tướng tốt với trẫm, giống như nuôi dưỡng con trai nâng niu cẩn trọng, cũng biết rõ thân thể Thừa tướng không tốt, vì sao lại làm mình làm mẩy với người ta chứ! Bình thường Thừa tướng ăn ít một phần cơm trẫm đã đau lòng lắm rồi, vì sao lần này lại ác độc như vậy, cho nên nói trẫm đối với Thừa tướng quả thực không phải là tình yêu đích thực sao? Trẫm rõ ràng rất thích Thừa tướng, rất thích rất thích đó!

Trẫm nắm tay Thừa tướng một khắc cũng không dám buông ra. Hừ, trẫm nhìn thấy tiểu quỷ tới lấy hồn Thừa tướng nhà trẫm, có tin trẫm đi đánh phán quan nhà các ngươi không!

“Cảnh Hoa, Cảnh Hoa, Cảnh Hoa…” Trẫm kêu từng tiếng, nước mắt tuôn trào.

Rạng sáng, Thừa tướng hơi hơi mở mắt, lại dùng ngón tay giúp trẫm lau nước mắt, thanh âm khàn khàn trả lời một câu: “Bệ hạ, thần đây.”

Bệ hạ, thần đây.

Trẫm cảm thấy, trẫm như nghe được tiếng trời.

“Cảnh Hoa, trẫm không thân chinh nữa, ngươi đừng sinh bệnh.” Trẫm nắm tay Thừa tướng nói.

Ánh mắt Thừa tướng nhìn trẫm thật hiền lành thật ân cần, giống hệt như năm đó mỗi khi ông nội lén giấu món ngon cho cháu trai ăn. A, liên tưởng thật thần kỳ, trẫm nổi cả da gà…

Thừa tướng khỏe lại, lại bắt đầu cần cần cù cù làm việc. Vì sao trẫm cảm thấy Thừa tướng có chỗ nào không giống, rõ ràng vẫn rất tốt với trẫm, rốt cuộc là chỗ nào không giống chứ!

Trẫm nghĩ không ra, liền không nghĩ nữa.

Lần này dân tộc Hung Nô đặc biệt hung tàn, trẫm chưa thấy qua chiến trường thời đại vũ khí lạnh, tưởng tượng không ra có bao nhiêu thảm thiết, nhưng mà thanh âm trên triều đình lại làm cho người ta không thể không chú ý vài phần.

Có một nhánh kỵ binh của dân tộc Hung Nô chọn tuyến đường Sơn Tây đánh vào đây, trong vòng nửa tháng liên tiếp hạ được ba thành lũy, đe dọa Trường An.

Dưới lại có giọng nói đòi dời đô tránh nạn.

Chờ tin tức hàng loạt dân trong thành Thái Nguyên bị tàn sát truyền đến, nhiều gia tộc lớn đã bắt đầu thu dọn vàng bạc, thậm chí đã lén đưa con cháu trong nhà đi.

Âm thanh đòi dời đô tránh nạn phía dưới càng ngày càng cao.

Lâm triều, trẫm nghe bên dưới la hét ầm ĩ một chút, nhấc chân đạp đổ văn kiện: “Thiên tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc. Ai còn dám chít chít oai oai với trẫm, trẫm tru di cửu tộc!”

Trẫm phất tay áo bước đi. Mẹ kiếp, thành Thái Nguyên, thành Thái Nguyên đó, mười vạn oan hồn vậy là đủ rồi! Trẫm không biết vì sao Liêu Tiểu Tam trông coi chặt như vậy còn có thể có một nhánh kỵ binh lách qua được, cũng không biết bọn họ vì cái gì đã hạ được ba nội thành rồi còn muốn tàn sát Thái Nguyên, trẫm không thể không nghĩ nhiều. Thành Thái Nguyên, mười vạn oan hồn, có lẽ thật sự là bị trẫm liên lụy chết đi! Chính là lần trước Diêm vương và phán quan rõ ràng đã nói mặc kệ trẫm, chẳng phải là cũng đồng thời buông tha cho mười vạn oan hồn kia sao? Mười vạn oan hồn, chết vì chiến tranh quả thật thì thuận lợi hơn nhiều so với trông cậy vào trẫm!

Mới bước xuống bậc thềm, trẫm nôn ra một họng máu.

“Bệ hạ!” Quần thần phía dưới lo lắng.

Trẫm đẩy tiểu thái giám đến đỡ trẫm ra, dùng mu bàn tay lau vết máu nơi khóe miệng, nói: “Xâm phạm Đại Tần của ta, dù ở xa cũng phải giết! Truyền chỉ Quan Quân Hầu, thóc gạo Đại Tần ta, không dùng nuôi tù binh!”

Trở về tẩm cung, trẫm nằm vật xuống giường nhắm hai mắt lại.

Rốt cục cũng biết vì trong các triều đại trong lịch sử Trung Quốc luôn có chính sách nhu nhược với dân tộc Hung Nô rồi. Đói điên rồi, sẽ ăn thịt người đó.

Kinh nghiệm trong lịch sử cận đại cũng không thích hợp với triều đại này, bởi vì Đại Tần, không có thuyền kiên cố pháo súng sắc bén. Cùng là vũ khí lạnh, dân tộc trời sinh trên lưng ngựa hẳn là chiếm ưu thế.

Trẫm bức dân tộc Hung Nô đến phát điên. Dân tộc Hung Nô liền đi tàn sát thành Thái Nguyên.

Có thể nói, mười vạn dân chúng Thái Nguyên, tất cả đều chết vào tay trẫm.