Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi!

Chương 38: Chỉ là một tai nạn, em đã tuyệt vọng rồi.




Editor: Aubrey.

Lý Sơ Hạ vội vàng chạy lên lầu, chạy đến trước ký túc xá của Tần Tư Mộc, gõ cửa hai cái, bên trong vang lên tiếng bước chân.

Người mở cửa là Lâm Vô Kỵ với mái tóc màu nâu quen thuộc, thấy là Lý Sơ Hạ, anh hỏi: "Xin lỗi, anh tìm ai?"

"Tần Tư Mộc." Lý Sơ Hạ trả lời xong, lại bổ sung: "Cậu ấy có về ký túc xá không?"

Lâm Vô Kỵ: "Cậu ấy mới vừa về, bây giờ vẫn còn đang ngủ nướng, anh là bạn của cậu ấy hả? Hay là đợi lát nữa rồi quay lại tìm cậu ấy?"

Lý Sơ Hạ không giống Lâm Vô Kỵ, đối với anh, ký ức về đêm hôm qua vẫn còn mới. Anh không tin bây giờ Tần Tư Mộc đang yên ổn ngủ ngon.

"Có thể cho tôi vào gặp cậu ấy không?"

Lâm Vô Kỵ nhíu mày, anh cảm thấy Lý Sơ Hạ thật bất lịch sự. Nhưng dù sao người ta cũng tìm Tần Tư Mộc, anh không tiện phàn nàn, chỉ có thể để cho Lý Sơ Hạ vào trong.

Lý Sơ Hạ sải bước đi tới trước giường Tần Tư Mộc, vén màn giường lên, quả nhiên nhìn thấy cậu đang cuộn người nằm trên giường. Nếu nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện bây giờ mặt của cậu đang ửng đỏ, trên trán thì đổ mồ hôi lạnh.

Lý Sơ Hạ sửng sốt, nhanh chóng vươn tay kiểm tra cái trán của Tần Tư Mộc, rất nóng, quả nhiên phát sốt rồi!

"Tư Mộc, tỉnh lại đi." Anh nhẹ nhàng đẩy vai Tần Tư Mộc, cậu bị làm phiền đến nỗi phải miễn cưỡng mở mắt, nhưng không có phản ứng gì với anh.

Lý Sơ Hạ sốt ruột, sợ cậu bị nóng hỏng đầu, anh nhìn qua Lâm Vô Kỵ đang ở bên cạnh, nói: "Cậu ấy bị sốt rồi, cậu có thể phụ tôi đỡ cậu ấy lên không? Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện."

Sở dĩ không đến phòng y tế, là vì Lý Sơ Hạ biết Tần Tư Mộc bị thương ở chỗ nào, nơi tư mật đó phải đưa đến bệnh viện mới có thể đảm bảo không có bị người ngoài phát hiện.

Lâm Vô Kỵ la lên một tiếng, vội vàng đến gần xem tình trạng của Tần Tư Mộc, sau đó đáp: "Được!"

Nói xong, anh lập tức phụ Lý Sơ Hạ đặt Tần Tư Mộc lên lưng.

Tần Tư Mộc rất gầy, nhưng dù gầy đến đâu, cậu cũng cao gần 1m8. Lý Sơ Hạ cõng cậu không dễ dàng chút nào, nhưng bước đi vẫn rất nhanh, điều này cho thấy anh lo lắng đến nhường nào.

Lâm Vô Kỵ và Lý Sơ Hạ phải mất nửa tiếng mới đưa được Tần Tư Mộc đến bệnh viện tư nhân gần nhất. Tuy bệnh viện này không lớn nhưng nhân viên y tế rất có trách nhiệm, bọn họ lập tức tiếp nhận Tần Tư Mộc.

Tình hình của Tần Tư Mộc không quá nghiêm trọng, giống như Lý Sơ Hạ nghĩ, vết thương bị viêm nhiễm do không được chữa trị kịp thời. Khi bác sỹ nói điều này, ánh mắt cứ liên tục quét qua Lý Sơ Hạ và Lâm Vô Kỵ, Lâm Vô Kỵ không hiểu gì, chỉ có thể ngây ra.

Cũng may, bác sỹ không có nói thẳng ra, chừa lại một chút thể diện cho Lý Sơ Hạ và Lâm Vô Kỵ. Tần Tư Mộc ở lại bệnh viện truyền nước biển, tạm thời sẽ không tỉnh lại, Lý Sơ Hạ túc trực ở giường bệnh của cậu, ban đầu Lâm Vô Kỵ cũng ở lại đợi, sau đó cảm thấy không có gì nghiêm trọng nên anh về trường trước.

Đến xế chiều, cuối cùng Tần Tư Mộc cũng tỉnh lại, đập vào mắt là tường trắng gạch trắng làm cho cậu ngẩn người, sau đó nhìn thấy Lý Sơ Hạ ngủ gật ở bên cạnh giường bệnh. Đầu óc của cậu vốn đang không tỉnh táo, thiếu chút nữa ngất xỉu trở lại.

Tần Tư Mộc cử động, muốn ngồi dậy, cậu hơi ngạc nhiên khi phát hiện trên tay mình có cắm kim tiêm. Lúc cậu nhúc nhích khiến cho Lý Sơ Hạ cũng tỉnh lại, Lý Sơ Hạ quay đầu qua, ánh mắt của hai người giao nhau, bầu không khí đột nhiên ngưng tụ trong chốc lát.

Nên nói gì đây? Nói là đêm qua chỉ là một tai nạn, hay cậu đã quên rồi?

Yết hầu của Lý Sơ Hạ giật giật, anh há miệng, đang chuẩn bị nói thì Tần Tư Mộc đã nhanh hơn anh một bước: "Cảm ơn."

"Cảm ơn..." Những lời Lý Sơ Hạ muốn nói bị kẹt trong cổ họng: "Em cảm ơn cái gì? Em bị bệnh là do tối hôm qua anh..."

"Chuyện tối hôm qua, em đã quên rồi."

Lý Sơ Hạ giật mình, anh nhìn chằm chằm Tần Tư Mộc, chưa kịp nói lời xin lỗi, đã bị Tần Tư Mộc đánh phủ đầu khiến cho anh cứng họng.

Chẳng hiểu vì sao, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng khó thở. Lẽ ra anh nên mừng vì Tần Tư Mộc không có truy cứu chuyện đêm qua, nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Lý Sơ Hạ hít sâu một hơi, tiếp tục nói ra những lời anh định nói: "Chuyện tối hôm qua, anh thành thật xin lỗi."

Lông mi của Tần Tư Mộc hơi nhúc nhích, cậu không hiểu, rõ ràng cậu đã nói là cậu quên rồi. Cậu không muốn nhắc lại chuyện hôm qua, mà Lý Sơ Hạ cứ nhất quyết phải đào lại cho bằng được

Xin lỗi? Cậu vốn không hề muốn nghe anh xin lỗi, cậu chỉ muốn khoá lại tất cả những ký ức đêm qua rồi chậm rãi quên đi.

"Em hiểu, tối hôm qua chỉ là một tai nạn, em chấp nhận lời xin lỗi của anh. Cho nên, chuyện tối hôm qua, anh cũng quên đi."

Sự bình tĩnh của Tần Tư Mộc khiến cho Lý Sơ Hạ không biết nên phản ứng như thế nào, trong tiềm thức, anh cảm thấy lần này Tần Tư Mộc giận thật rồi.

Lý Sơ Hạ sốt sắng chà xát tay: "Tư Mộc, em giận anh rồi phải không?"

Tần Tư Mộc đột nhiên cười ra tiếng, nghiêng đầu nhìn Lý Sơ Hạ: "Đúng vậy, bây giờ em đang rất tức giận, nên xin anh đừng nhắc lại chuyện đêm qua được không? Em thật sự chẳng muốn nhớ lại một chút nào, bản thân trở thành thế thân của em trai, làm sao em..."

Tần Tư Mộc không nói tiếp, giọng của cậu nghẹn ngào, giống như đang đứng trên bờ vực cảm xúc bộc phát, nhưng cậu lại cố gắng đè nén lại.

Giờ khắc này, Lý Sơ Hạ cũng đã đơ hết cả người. Lần đầu tiên trong đời, anh mới thấy Tần Tư Mộc giận đến vậy, từng câu từng lời của cậu giống như có kim châm đâm thẳng vào tim anh.

"Xin lỗi..." Lý Sơ Hạ không biết nên làm gì, chỉ có thể tiếp tục xin lỗi, còn đột nhiên cảm thấy cho dù anh có xin lỗi bao nhiêu lần cũng vô ích.

Lý Sơ Hạ cảm thấy anh nên đưa ra một cái gì đó quan trọng để xin lỗi một cách chân thành, nhưng nên đưa cái gì đây? Trong khi Tần Tư Mộc không thiếu cái gì cả, khiến cho Lý Sơ Hạ lại càng thêm hụt hẫng.

Sau hai phút, Lý Sơ Hạ đột nhiên nói: "Anh, anh có thể chịu trách nhiệm!"

Câu nói này khiến cho Tần Tư Mộc cười nhạo: "Không cần."

"Người anh yêu là Niệm An, không phải em, không cần chỉ vì một tai nạn mà tự làm khổ cả đời mình."

"Chúng ta đều là đàn ông, không cần phải nói đến chuyện chịu trách nhiệm. Chuyện đêm qua, chúng ta coi như chưa từng xảy ra."

Tần Tư Mộc ngồi ở trên giường, nói ra từng câu từng chữ, chỉ có một mình cậu mới biết cậu đã tuyệt vọng rồi.

Từ khi Lý Sơ Hạ thì thầm vào tai cậu hai chữ Niệm An, cậu đã chính thức tuyệt vọng rồi.

Nếu đã tuyệt vọng rồi, cần gì phải vì một tai nạn mà trói chặt cuộc đời của Lý Sơ Hạ? Không phải cậu khoan dung, chẳng qua là chỉ muốn tốt cho cả cậu và Lý Sơ Hạ thôi.

"Em hơi mệt, em muốn ngủ một chút. Anh Sơ Hạ, anh không đến công ty sao? Đừng ở đây làm lãng phí thời gian nữa, em nghỉ ngơi xong sẽ tự về trường."

Tần Tư Mộc ngẩng mặt lên, nở một nụ cười ôn hoà. Đây là nụ cười thường ngày của Tần Tư Mộc, nhưng giờ khắc này, nụ cười ấy khiến cho Lý Sơ Hạ cảm thấy thật xa lạ.

Anh không biết cảm giác xa lạ này đến từ đâu, chỉ có thể đứng ngẩn người tại chỗ, sau đó mất mát nói: "Chuyện ở công ty không có gì gấp gáp, anh chờ em truyền nước biển xong, đưa em về trường đã rồi tính."

Tần Tư Mộc nhướng mày, không hạ lệnh đuổi khách nữa. Cậu lại nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại ngủ.