Anh tức giận nói
- anh hỏi em đang nói gì?
- thì cô ta có con với anh. Mặc dù em cũng rất đau lòng nhưng đó là con anh....
- đủ rồi...... Em im lặng đi!
Giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần lạnh băng làm mình nỗi hết da gà không còn dám hó hé nửa lời. Anh hằn giọng nói với Hani
- Hani mang ả ta đến đây
Lúc này cô ta đang quỳ chung với mấy nhưng kia thì bị Hani bước tói lôi lên phía trước, đồi diện mình và anh. Anh hỏi
- cô đã nói gì?
- em không có nói gì hết
- không phải là chính cô ta dã nói với em điều đó. Cô ta còn có hình của anh và cô ta....- mình không thể để anh hiểu lầm mình nên phải lên tiếng phân bua
- tôi không có nói với cô sao cô lại vu oan cho tôi?
- cô..... Cô. Hani xét người cô ta nhất định sẽ thấy hình
- vâng
Hani liền xét người cô ta quả nhiên thấy tấm hình đó, bây giờ nó đã bị bàn tay" rực lửa" của anh vò nát
- nói thứ này ở đâu ra
- em không biết. Là cô ta hãm hại em. Bối Nhi tôi cùng lắm chỉ là kêu người đưa cô đến đây tất cả là muốn cứu cô thôi, không phải tôi bắt cóc cô mà là người khác. Tôi đã cứu cô sao cô lại hãm hại tôi?
- cô im miệng!!!
Mình tức giận đứng lên rời khỏi vòng tay anh tiến lại gần cô ta
- cô giúp tôi? Đừng có nói dối. Nếu cô giúp tôi thì tại sao trên người tôi lại có đầy vết thương? Tại sao Hoàng Gia Khương cùng người của anh ấy lại thành ra nông nỗi này?
- tôi không biết
- cô.....cô
- thôi đủ rồi. Đưa bọn chúng vào hầm tối hôm sau ta lại đến tra hỏi. Còn bây giờ chúng ta đi
Anh từ lúc nào đã rời khỏi ghế bước đến gần mình, nói rồi vòng tay ôm lấy mình muốn rời khỏi đây
Nhưng cô gái kia nhanh chóng chồm lên ôm lấy chân anh bắt đầu hốt hoảng nói
- Phong anh đừng đưa em đến đó. Em không làm sai mà
- tránh ra! Cô có tư cách gì mà gọi tên tôi chứ
- em có. Đúng vậy. Em đã nói là em có thai với anh nhưng đó là sự thật
- cô đang nói cái gì!!!
- đó anh thấy chưa? Cô ta đã lộ rồi
- mày im đi đừng tỏ vẻ ta đây thánh thiện không thèm chấp nhất với chuyện tôi có con với Phong
- im miệng!!
Anh hằn giọng nói, anh buông mình ra cúi xuống gần cô ra nhanh tay bóp lấy cổ cô ta mặc kệ cô ta vùng vẩy muốn thoát ra
- ngươi nghĩ chỉ cần có thai là có thể đến đây nói đó là con của ta sao? Sai lầm!
- không phải. Nó thật sự là con anh
- không có gì chứng mình
- anh có nhớ một hôm cô ta về nhà mẹ không? Đêm hôm đó anh uống say về sau đó......
- đủ rồi không cần nói nữa
Mình tức giận hét lên không để cô ta nói hết, đau lòng lắm không ngờ anh đợi mình đi rồi cùng người khác có em bé. Không thể chấp nhận được nữa.
Mình quay lưng chạy đi khỏi đó, khung cảnh bên ngoài xa lạ hình như không phải thành phố mà ở khu ngoại ô nào đây, cây cối um tùm. Lúc đó mình chỉ muốn chạy đi thật xa mà không nghĩ đến việc sẽ bị lạc ra sao. Mình cứ chạy mặc kệ tiến kêu thất thanh ở sau lưng
- Bối Nhi!!!
- Phu nhân......
Mình cứ chạy, chạy mãi đến khi cả cơ thể mệt lã đi thì trời cũng tối, mình dững lại dươis một gốc cây lớn. Luc này mới nhận ra mình không còn biết mình đang đi đâu nữa, bụng thì đói, tròi thì tối còn lạnh, nhưng vết thuơng roi đánh lại càng đau hơn.
Mình càm thấy mệt mỏi quá, những suy nghĩ đau buồn về việc của anh làm mình càng thêm mệt mỏi, mình muốn ngủ.
Thế là mình dần thiếp đi trong cái đói lạnh
Hình như mình đã ngủ rất lâu, một giọng nó trầm ấm quen thuộc bên tai đã đánh thức mình. Mình phải mất một khoảng thời gian để thích nghi với ánh sáng của không gian xung quanh
Lại là một màu trắng
Bệnh viện
Ai đã đưa mình đến đây?
Sao mình có thể ra khỏi đó?
Mình cứ chìm vào suy nghĩ của bản thân rồi bị kéo về bởi giọng nói
- tỉnh rồi sao?
Là anh Triệu Gia Phong
Mình không buồn trả lời mà quay mặt đi không thèm nói chuyện với anh
- anh đang nói chuyện với em
Anh từ ghế sofa tiến lại cạnh giường nói
- nếu em đã khoẻ chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng tất cả về việc hôm qua kể cả những ngày anh không có ở đây
- em không có gì để nói
- không có gì? Vậy tại sao lại nhốt mình trong phòng không ăn uống đến nổi nhập viện? Tại sao lại muốn ra khỏi nhà? Tại sao lại không nói gì mà ra ngoài làm việc? Tại sao hôm qua lại chạy vào rừng? Em có biết nguy hiểm lắm không? Có biết anh lo sợ lắm không? Trươcs giờ anh chứ từng sợ bất cứ thứ gì, nhưng chúc mình em. Em đã thành công làm tôi lo lắng rồi đây
- anh tưởng tôi muốn vậy sao? Tất cả là do anh!!!
- do tôi? Hơn 1 tháng nay tôi không hề liên lã về thì có lý do gì tôi lại có thể là nguyên nhân đê em thành ra bộ dạng này chứ?
- anh nói là đi công tác nhưng thật ra là anh đi chơi bời không nghĩ đến cảm xúc của tôi
- em có bằng chứng gì mà nói như vậy?
- có người đã gửi cho tôi những bức hình anh ôm những cô gái khác vui vẻ....
- đưa ra đây
- anh tự về nhà lấy trong phòng tôi, ơr hộc tủ cạnh giường
- được
Anh rút điện thoại ra
- ông Lương vào phòng phu nhân lấy xấp hình trong hộc tủ cạnh giường đem đến đây ngay
Xong rồi lại nói với mình
- tôi không biết ai đã gửi cho em nhưng tôi không thẹn với lòng. Quả thực tôi có gửi cho em một lá thư nói rằng một tháng sắp tới tôi phải đến doanh trại ngầm đặc biệt không có sóng điện thoại sẽ không liên lạc với em được. Không biết tại sao lại thành như vậy
- anh cứ đợi xem bằng chứng chống lại anh
~~~~~~~~~<
Thành thật xin lỗi các bạn vì đến lúc này mới up truyện
Do nghỉ Tết mình không nhớ ngày để đăng truyện cho đúng nên mới như vậy các bạn thông cảm nha
Dù trễ nhưng cũng chúc các bạn năm mới vui vẻ hạnh phúc và thành công
~~~~~~<<<