*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by An Nhiên
Mạc Thanh không ra khỏi cửa, Hạ Diễn cũng liền không ra khỏi cửa bồi hắn, gần đây hai người ở nhà không có việc gì, lại là củi khô lửa bốc, quả thực trải qua một đoạn thời gian hoang dâm vô độ. Cho tới bây giờ Mạc Thanh cũng không biết mình vậy mà chẳng biết xấu hổ như thế, lúc bắt đầu vẫn còn hơi rụt rè, về sau dần dần chủ động đùa giỡn Hạ Diễn, khiến cho Hạ Diễn mặt không thay đổi đem hắn làm khóc không ra nước mắt mấy lần.
Không thể không nói, có chút hối hận, rồi lại cũng thật thích.
Kiếp trước tuyệt đối không dám dựt lông trên đầu hổ, đời này ngược lại có thể sống không cần cố kỵ, Lạc Khiêm không sợ đắc tội y, cũng không cần phải tiếp tục lo lắng không thể yêu nhau đến chết cũng không xa rời, mọi thứ vậy mà đều đơn giản.
Tình cảm của Hạ Diễn là rượu mạnh ủ nhiều năm, hương rượu thơm thuần, nồng đậm, rồi lại ủ kín cực kỳ chặt chẽ, bao năm qua ẩn nhẫn không phát, giờ phút này một khi mở ra, chính là bất luận như thế nào cũng không thể che giấu, mãnh liệt nóng bỏng. Mạc Thanh lại như leo nơi dốc núi, cho dù nỗ lực leo lên, trong lòng rồi lại run sợ, không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan.
Đêm nay Mạc Thanh thừa dịp say thoát quần áo Hạ Diễn, lớn gan nói: “Tự mình làm cho ta xem.”
Hạ Diễn trở mình ngủ không để ý tới hắn, Mạc Thanh áp y trên giường, không nói lời nào cúi đầu giúp y mút mát vật kia. Kỹ xảo của hắn thật sự không tốt lắm, nhưng vẫn hút Hạ Diễn tới cứng rắn, đâm thật sâu đến yết hầu lại rút ra: “Tự mình làm cho ta xem.”
Hắn lôi kéo tay Hạ Diễn nắm chặt vật cứng kia, lại giúp y sờ sờ vài cái, quỳ trước mặt y chờ, vẻ mặt muôn phần mong đợi. Không bao lâu, Hạ Diễn thật sự bắt đầu tự mình an ủi, Mạc Thanh thấy được miệng có chút khô, khàn khàn sai khiến Hạ Diễn sờ như thế nào, xoa như thế nào, hệt như hắn là một chuyên gia. Thời điểm Hạ Diễn bắn ra, một nháy mắt rên rỉ cùng thất thần đó khiến toàn bộ khuôn mặt Mạc Thanh đỏ bừng lên, cúi đầu xuống hôn Hạ Diễn, so với chính mình bắn ra còn kích thích hơn.
Hạ Diễn cũng dùng tay giúp hắn làm một lần, Mạc Thanh thoải mái ngất trời, ôm y rên rỉ không thôi, cuối cùng hai người nằm xuống.
Tay Mạc Thanh sờ lên vết sẹo nhỏ trên thắt lưng Hạ Diễn, đó là vết thương khi Hạ Diễn còn bé lưu lại, kiếp trước Mạc Thanh sờ từ nhỏ đến lớn, ngay cả đường vân rất mảnh cũng đều rõ ràng.
Tính cách Hạ Diễn so sánh với năm đó thay đổi không nhỏ, tựa hồ càng thêm kiệm lời ít nói, Mạc Thanh nhẹ nhàng ôm lấy eo y không nói lời nào, chỉ là ở trên người y cọ xát. Hai người không tiếng động dựa vào nhau, Mạc Thanh hôn lồng ngực y, nói: “Tướng quân, ta thích ngươi.”
Hạ Diễn “Ừ” một tiếng.
“Ta thích ngươi.”
Hạ Diễn cúi đầu không nói.
“Ta thích ngươi.”
Hạ Diễn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Ta thích ngươi.”
Hạ Diễn xoa đầu Mạc Thanh, cúi đầu xuống hôn hắn: “Ta biết.”
Thiên Phượng năm thứ sáu, đêm Lạc Khiêm tự sát, nơi cách Bồ Tân quan năm mươi dặm.
Cảnh đêm tối trầm, Hạ Diễn dẫn theo năm nghìn binh sĩ thắng trận trở về, hạ lệnh cho quân lính hạ trại ở đây, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục lên đường. Buổi tối ở trong doanh trướng đọc *sách giản, chợt có thân tín đến báo: “Tướng quân, Hạ Tướng quân từ Bồ Tân quan cho người truyền thư tới, nói hôm nay có một sự việc, thỉnh tướng quân ngày mai quay về doanh nhất định phải *tâm bình khí hòa.”
(sách giản: sách làm từ thẻ tre
tâm bình khí hòa: bình tĩnh, kìm chế cảm xúc)
Sắc mặt Hạ Diễn không hề gợn sóng, chỉ chậm rãi lật qua lật lại sách: “Chuyện gì?”
Thân tín đi tới bên người Hạ Diễn, đè thấp thanh âm xuống nói: “Hoàng thượng phái người đuổi bắt Lưu Huyền, Lạc thị vệ bởi vì chân bị tổn thương nghiêm trọng, tự nguyện thế chỗ Lưu Huyền, hôm nay đã *tự vận chết, xin tướng quân ngày mai vạn lần không thể lộ ra sơ hở.”
(tự vận: tự cắt cổ)
Lông mi Hạ Diễn khẽ run lên một cái, động tác trên tay cũng dừng lại, không nói lời nào, cứ như vậy bất động không nhúc nhích. Thân tín không dám nhiều lời, từ từ lui ở một bên, đứng đấy không dám lên tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, gió lạnh thổi vào, ngoài trướng sắc trời hơi sáng, Hạ Diễn ngẩng đầu mà trông: “Trời đã sáng?”
Ánh nến trên bàn đã sớm tắt, trong trướng lạnh như băng.
Thân tín kia đã sớm có chút đứng không vững, sắc mặt cũng trắng bệch: “Vâng, tướng quân.”
Bản thân thế nhưng đã ngồi như vậy một đêm.
Hạ Diễn ngồi rất lâu, chậm rãi buông sách xuống, khẽ nói: “Đã chết bao lâu?”
“Chết sáng hôm qua, đã gần một ngày.”
Hạ Diễn cúi đầu xuống: “Vì sao thương thế lại đột nhiên nghiêm trọng?”
“Thuộc hạ không rõ.” Thân tín vội vàng nói, “Sau khi quay về quân doanh, thuộc hạ sẽ kêu quân y đi gặp tướng quân.”
Hạ Diễn chậm rãi từ trước bàn sách đứng lên, yên tĩnh đứng lặng hồi lâu: “Đi thôi, khải trình.”
Ngày hôm ấy Hạ Diễn thật sự gặp thi thể Lạc Khiêm, chân trái bị cắt, toàn thân lạnh như băng cứng đờ nằm trên mặt đất. Y lạnh lùng đứng đó nhìn rất lâu, không có biểu tình gì, cũng không lộ ra nửa điểm bi thương, chỉ là mặt không thay đổi cúi đầu nhìn. Hạ Diễn sau khi gặp Hạ Chương xong liền ở lại quân doanh, tìm đại phu và người chăm sóc Lạc Khiêm trong quân, hỏi một câu một.
Bắt đầu từ ngày đó, quan hệ giữa Hạ Diễn và Hạ Chương cũng bắt đầu có điểm lãnh đạm. Lạc Khiêm ao ước thân phận quỷ thê kia, thế nhưng Hạ Diễn nửa phần cũng không để vào mắt, người đã không còn, thành thân thì có thể làm gì? Hạ Chương minh bạch hai cha con từ nay về sau có hiềm khích, cũng không nói thêm điều gì, chỉ đem thư của Lạc Khiêm trước khi chết giao cho y, sau lưng thầm bỏ tên Lạc Khiêm vào trong gia phả.
Vì cái danh phận rách nát kia liền cam tâm chịu chết, chỉ có kẻ ngốc Lạc Khiêm này mới có thể mắc lừa.
Trước kia Lạc Khiêm là một tiểu ăn mày, được thu vào trong phủ tướng quân, ngay cả tính mạng cũng đều là của phủ tướng quân đấy. Hạ Diễn thích hắn, liền an tâm mà chiếm hắn làm của riêng.
Sau khi lưỡng tình tương duyệt, hôn sự liên tiếp kéo đến, Lạc Khiêm ngoài mặt không nói gì, thế nhưng trong lòng cũng khó chịu. Khi đó Lạc Khiêm thật sự từng nghĩ tới rời khỏi y, thậm chí còn mở miệng muốn đi quân doanh, tâm trạng Hạ Diễn bất an hồi lâu, ngay cả ý niệm ỷ thế hiếp người cũng có.
Hôn sự không còn, vốn tưởng rằng thương thế tốt rồi liền có thể sớm chiều bên nhau, kết quả chưa đợi y trở về, Lạc Khiêm rồi lại tự mình cắt cổ.
Lạc Khiêm cho tới bây giờ vẫn luôn không hạnh phúc, cho đến chết vẫn luôn không hạnh phúc.
Hạ Chương muốn ở lại quân doanh xử lý công việc, Hạ Diễn liền dâng tấu nói phụ thân thân thể không tốt, tự tay chặt đầu Lạc Khiêm dẫn theo Phong Dương vào kinh, ở trên đại điện thấy Vương Mãng. Vương Mãng cười nói Hạ Chương Hạ Diễn trung thành, Hạ Diễn quỳ cảm tạ Thánh ân.
Khi đó trong lòng y chỉ còn lại một chuyện: Giết Vương Mãng, giết Lưu Huyền. Kẻ hại Lạc Khiêm, một người cũng không thể sống.
Năm tháng xoay vần, cuối cùng y đã giết cả hai.
Hạ Diễn ôm người trong lòng đã chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của hắn, đột nhiên y lại nhớ đến mảnh thư Thanh Ninh viết cho mình.
Kiếp sau Thanh Ninh bất luận biến thành bộ dáng gì, tính tình gì, vẫn như trước là Thanh Ninh của tướng quân, chỉ cần tướng quân triệu hoán, Thanh Ninh vẫn sẽ đi theo tùy lệnh mà đến.
Hạ Diễn cúi đầu nhìn hắn, trong lòng chua xót.
Hắn cũng đã thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa.
Bây giờ hắn đã trở lại trong lòng mình, vĩnh viễn sẽ không rời đi nữa, hết thảy ác mộng, cuối cùng cũng đã kết thúc.