Phiên ngoại vô trách nhiệm vô logic, chuyện vụn vặt hằng ngày.
Tuyên Minh nói hắn có biện pháp khiến cho Mạc Thanh đi vào trong mộng mẫu thượng của mình báo bình an, giải thích một chút chuyện đứa con bất hiếu cần nam nhân không cần mẹ này. Chỉ có điều biện pháp này không chắc chắn thành công, phải thử nghiệm nhiều lần mới có hiệu quả.
Mạc Thanh: “Đây là báo mộng?”
Tuyên Minh: “So với báo mộng mạnh hơn một chút, ít nhất mẫu thượng của ngươi có thể đánh ngươi một trận cho hả giận.”
Không ngờ báo mộng còn có thể bị đánh, Mạc Thanh vội vàng đáp ứng.
Tay Tuyên Minh lấy ra một tấm phù, lưu loát tiêu sái vẽ một bức tranh không biết là cái gì ở phía trên, dán lên trán Mạc Thanh: “Dán cái này đi ngủ, đừng gỡ xuống.”
Ban đêm chuyện gì cũng không phát sinh.
Tuyên Minh lại vẽ phù lần nữa, vẫn không thể thành công, liên tiếp thử bảy tám chục lần, hôm nay ban đêm vừa mới ngủ, trong nháy mắt Mạc Thanh đi tới trước giường mẫu thượng.
Mẫu thượng đang đọc sách.
Mạc Thanh kêu một tiếng: “Mẹ.”
Mẫu thượng ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Nam nhân của con đâu?”
Mạc Thanh: “…”
Mạc Thanh từ nhỏ đã cảm thấy mẫu thượng không phải là nhân vật đơn giản, hiện tại xem ra quả thật giống như Giản Bình tái thế. Nghĩ tới đây trong nội tâm không khỏi lộp bộp một cái, hẳn không phải là chứ.
Mạc Thanh: “Hắn không đi theo cùng ạ.”
Mẫu thượng buông sách xuống: “Chuyện của con mẹ đã biết. Đại sư nói kiếp trước con bị người hãm hại, mỗi kiếp đều sống không quá mười lăm, ở kiếp này đã đến bước đường cùng nên mới kéo dài sống thêm được năm năm. Nếu không trở về kiếp trước báo thù, con cũng sẽ không sống quá năm nay, sớm muộn cũng sẽ chết. Nhưng mà cho dù coi như là con phải đi, thế nào cũng nên nói với mẹ một tiếng, có phải không?”
Mạc Thanh khó mà đáp lại: “Mẹ, là con thiếu nợ mẹ.”
Mẫu thượng nghiêm mặt: “Mẹ với cha con bây giờ cũng không mong chờ gì, chỉ muốn gặp cái người kiếp trước kia. Nó tên gì, bao nhiêu tuổi, làm cái gì?”
Mạc Thanh vội vàng đem gia thế, niên kỉ, chức nghiệp, sở thích, năng khiếu, thói quen sinh hoạt mọi thứ về Hạ Diễn đều báo cáo qua một lần, không dám khoa trương cũng không dám giảm bớt, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nói đúng bản chất sự việc.
Mẫu thượng im lặng hơn nửa ngày, lại cau mày nói: “Mẹ nuôi con hai mươi năm, làm sao lại không phát hiện con là đồng tính luyến ái nhỉ?”
Mạc Thanh ủy khuất. Hắn cũng không có biết thì ra mình là đồng tính luyến ái đâu.
Mẫu thượng bình thường chính là rất người quyết đoán, phân phó hắn nói: “Mang nó đến gặp chúng ta một lần, hảo hảo tâm sự, nếu không con cũng không cần trở về nữa.”
Sau lần đó tỉnh lại, Mạc Thanh nói chuyện này với Tuyên Minh. Tuyên Minh là một thần toán a, dáng vẻ nhàn nhã nói: “Chuyện đó thì tính là gì, đừng nói là Hạ tướng quân, mẫu thượng của ngươi muốn gặp ta cũng không thành vấn đề.”
Mạc Thanh vội vàng xua tay: “Mẫu thượng của ta chưa nói muốn gặp ngươi.”
Tuyên Minh: “Ta đây cũng không khăng khăng làm gì, mẫu thượng của ngươi muốn gặp ta lúc nào cũng được, ta sẽ tùy theo mà đến. Trước tiên ta làm cho Hạ tướng quân cũng đi qua đó cùng người đã.”
Chuyện bốn linh hồn gặp nhau trong mộng hình như không dễ làm cho lắm, Tuyên Minh loay hoay rất nhiều ngày, rốt cuộc nói với Mạc Thanh: “Đêm nay ta ở trong nhà làm pháp, bốn người các ngươi có có thể gặp nhau trong thời gian ngắn, chỉ có điều việc này không đơn giản, từ đầu đến cuối các ngươi chỉ có thời gian nửa canh giờ, không chênh lệch lắm.”
Đến đêm Mạc Thanh nằm ở trên giường, Hạ Diễn ở phòng sát vách chậm chạp không trở về phòng, không biết đang làm chuyện gì. Trong lòng Mạc Thanh sinh nghi, lúc đi đến căn phòng cách vách đã thấy Hạ Diễn mặc một thân y phục màu trắng ba lớp, chân mang giày gấm, tóc buộc lên, khí chất bất phàm, so với bình thường lôi thôi lếch thếch quả thật như hai người khác nhau.
Y bình thường cũng đã tuấn dật tiêu sái rồi, sẽ không giống hiện tại thế này… tiểu bạch kiểm. =)))
Mạc Thanh im lặng: “Tướng quân đây là muốn đi dự tiệc?”
Hạ Diễn sắc mặt lạnh lùng: “…”
Mạc Thanh: “Ta mặc một thân quần áo thường ngày, tướng quân đây là muốn khiến ta nhìn giống hạ nhân?”
Hạ Diễn lạnh lùng liếc hắn một cái, cởi y phục trên người ra, thay áo ngoài màu trắng thuần thường mặc ở nhà. Hai người nằm xuống giường, Mạc Thanh dán linh phù Tuyên Minh cho lên trán, nắm chặt tay Hạ Diễn.
Qua một hồi lâu, Hạ Diễn lật lật người không ngủ được. Mạc Thanh nói thầm trong lòng, tại sao y còn chưa ngủ, không phải là căng thẳng chứ?
“Tướng quân đang lo lắng gì thế?”
Ngữ khí Hạ Diễn rất tỉnh táo: “Không lo lắng gì cả.”
Nói bậy, bình thường cùng hắn ngủ chung đều là tóc chạm gối là có thể lập tức ngủ nha.
Hai người trò chuyện một lát, Hạ Diễn rốt cuộc ngủ.
Mạc Thanh cũng nghiêng đầu thiếp đi.
Trong nháy mắt hai người xuất hiện trong phòng khách nhà Mạc Thanh.
Mẫu thượng cùng phụ thượng đều ngồi ở trên sô pha, thấy bọn họ đều ngẩn người, lập tức trận địa sẵn sàng nghênh đón địch. Mạc Thanh với Hạ Diễn không dám hỏi nhiều, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Hạ Diễn rõ ràng hít sâu một hơi.
Bầu không khí có chút ngưng trọng.
Phụ thượng ho một tiếng, hất mặt nói: “Đây là Hạ Diễn?”
Mạc Thanh cảm thấy cha mình quả thật giống như đang hát hí khúc, thanh âm trầm bổng du dương, căn bản không phải bộ dáng mọi khi nói chuyện.
Hạ Diễn rất cung kính nói: “Bác trai, bác gái.”
Mạc Thanh đã sớm nói cho y biết gặp mặt phải xưng hô như thế nào, bất luận nhìn thấy đồ vật kỳ lạ gì cũng không được ngạc nhiên. Vẻ mặt Hạ Diễn vốn đã như quan tài, trái lại tâm tình gì cũng nhìn không ra.
Phụ thượng thích y trước: “Nghe nói cậu là tướng quân?”
Hạ Diễn nói: “Vâng.”
Phụ thượng trước kia đã từng đi lính, đối với loại chức nghiệp tướng quân này vốn rất có hảo cảm, nhìn khí chất Hạ Diễn tựa như từng trải qua nhiều chuyện đại sự, tướng mạo lại rất không tồi, khẩu khí bất tri bất giác thả lỏng chút ít: “Từng cầm bao nhiêu binh?”
“Mười vạn.”
Phụ thượng nghe vậy liền hưng phấn, lập tức muốn trò chuyện việc quân những năm cuối Tây Hán cùng y, đột nhiên nhớ tới hiện tại không phải lúc, nhìn sắc mặt mẫu thượng nháy mắt phanh miệng kịp. Mẫu thượng liếc ông một cái, thầm nghĩ trông chờ lão đầu này e là không được rồi, lên giọng hỏi: “Mạc Thanh nói trước kia nó là thị vệ của cậu?”
Hạ Diễn quay đầu nhìn Mạc Thanh: “Vâng.”
Trong lòng mẫu thượng có chút đau, thầm nghĩ địa vị hai người bọn họ cách xa nhau, Mạc Thanh ở bên cạnh y sẽ không thiệt thòi chứ?
Còn chưa nói gì, Hạ Diễn lại nói: “Ta yêu hắn.”
Mạc Thanh nghe vậy đột nhiên đỏ mặt.
Đây là lúc hắn lén lút bày tỏ tâm ý với Hạ Diễn đã từng nói qua đấy, nào ngờ y lại không nắm rõ tình hình, vậy mà chẳng phân nặng nhẹ nói ra ở đây!
Phụ thượng nghe xong mặt già đỏ lên, thầm nghĩ mình đúng là già rồi, người trẻ tuổi tư tưởng cởi mở, cũng không biết cái gì gọi là rụt rè thẹn thùng, show ân ái thật sự là làm cho người bất ngờ không kịp đề phòng, trốn cũng không kịp.
Sắc mặt mẫu thượng thoạt nhìn rồi lại có điểm tốt, hắng giọng giả bộ như không nghe thấy, nói sang chuyện khác, hỏi bọn hắn chuyện ăn ở, đi lại, cuộc sống hàng ngày. Hai người đều đáp lại từng việc một.
Hàn huyên hơn nửa canh giờ không chênh lệch lắm, mẫu thượng quay đầu về phía phụ thượng nhìn nhìn, ý là: Ông thấy sao? Hạ Diễn này thoạt nhìn thế nào?
Phụ thượng cho bà một cái mặt “Bà còn có thể thế nào, bà không cho phép bọn nó ở cùng nhau thì cũng làm gì có biện pháp”.
Bốn người đều là quỷ hồn, chung quy không đến mức hỏi nhà ở đâu, cũng không thể hỏi ở đơn vị công tác bận rộn hay không, càng không thể bưng trà rót nước ăn điểm tâm, trong lúc nhất thời tìm không ra đề tài. Hai năm trước Hạ Chương chết trận sa trường, mẫu thân theo đó cũng lâm bệnh mà chết, mẫu thượng cũng không thể hỏi sức khỏe cha mẹ của y ra sao, cuối cùng tính thời gian một chút nói: “Thời gian cũng khá lâu rồi, hôm nay đến đây đi, hai đứa cũng nên trở về làm chuyện của mình.”
Mạc Thanh đứng lên nói: “Mẹ, con sẽ nghĩ biện pháp đêm mai trở lại gặp mẹ.”
Mẫu thượng cúi đầu khoát tay áo: “Không cần, mẹ đang muốn ngủ ngon đây, buổi tối gặp con xong sẽ tỉnh, sau đó không ngủ được nữa. Mẹ biết con tới gặp mẹ cũng không dễ dàng gì, sau này có thể tới thì tới, không thể tới thì nghĩ biện pháp báo bình an cho mẹ.”
Phụ thượng hình như có lời muốn nói, mẫu thượng ngăn ông lại, nói: “Hai người chúng ta thân thể đều khỏe, con ở bên kia chiếu cố bản thân cho tốt, đừng để chúng ta lo lắng.”
Mạc Thanh gật đầu: “Vâng, mẹ.”
Từ đó trở đi, thỉnh thoảng Mạc Thanh lại nhập mộng tới thăm mẫu thượng, hỏi han ân cần, nghe bà nói chút ít chuyện vụn vặt trong nhà.