Hôm nay đem thư phòng biến thành một đống hỗn loạn, khắp nơi đều là dấu vết hoan ái lưu lại, cũng không thể kêu hạ nhân thu dọn, Lạc Khiêm đành phải dọn dẹp thư phòng một lần trước khi trời sáng. Hạ Diễn đứng ở bên cạnh giống như tiên nữ, cũng không phụ giúp, chỉ là mười ngón không dính xuân thủy nhìn hắn.
Sinh hoạt khôi phục như cũ, cũng không biết Lưu Huyền thế nào lại quyết tâm muốn học võ, thế nhưng gã không quen Hạ Diễn, bèn thỉnh thoảng đến quấy rầy Lạc Khiêm. Lạc Khiêm là ân nhân cứu mạng của gã, hai người vốn có chút cảm tình cơ sở, nói chuyện lại rất hợp ý, bởi vậy quan hệ so với bình thường lại thân thêm chút ít.
Hạ Diễn ở trong quân nghị sự ngày càng nhiều lần, gặp mặt càng ngày càng ít, liền dứt khoát để cho Lạc Khiêm đi theo mình ở lại trong quân doanh. Hạ Diễn lúc này *cánh chim không gió, thế nhưng cũng bắt đầu mơ hồ chán ghét loại tình cảnh không thể quang minh chính đại này. Ý muốn thiên trường địa cửu bên nhau bất tri bất giác mọc rễ, người đã có nỗi lòng, không khỏi sinh ra chút sợ hãi đối với tương lai, vì vậy đem Lạc Khiêm tùy thân mang theo bên người.
(cánh chim không gió: ý nói sức mạnh chưa đủ lớn)
Thoáng một cái đã mấy tháng trôi qua.
Trong lúc này xảy ra một sự kiện.
Phía nam Bồ Tân quan có một nhóm lưu dân dần dần nổi lên, chẳng những tập kích thương gia và người qua đường vãng lai, ngay cả người dân xung quanh phủ quan cũng dám ức hiếp. Gần đây thị trấn bị bọn chúng quấy nhiễu mệt mỏi không chịu nổi, lại không có binh lực gì, đành bất đắc dĩ cầu cứu Hạ Chương ở Bồ Tân quan. Thanh trừ giặc cỏ vốn là việc thuộc bổn phận của Hạ Chương, thế nhưng nhóm thế lực này cũng thật sự không tính là gì, vì vậy ông hạ lệnh, phái Hạ Diễn chỉ huy ba nghìn binh mã đi trấn áp.
Đây là lần đầu tiên Hạ Diễn một mình cầm binh, Hạ Chương không dám chủ quan, đi theo chẳng những có Lạc Khiêm thân tín các loại, còn phái một lão tướng giàu kinh nghiệm sa trường đi theo.
Trận chiến đánh rất thuận lợi, lần này xuất hành căn bản chẳng thể gặp chuyện không may, chỉ là không nghĩ tới cuối cùng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Hóa ra, trong đám giặc cỏ này có kẻ tiễn pháp không tệ, lúc đánh trận nhìn ra chuẩn xác Hạ Diễn là chủ tướng, hấp hối giãy dụa, âm thầm hướng về phía Hạ Diễn bắn một mũi tên độc. Cái gọi là minh thương dễ cản, ám tiễn khó phòng, Hạ Diễn không phải là thần tiên hạ phàm, nhất thời không quan sát kỹ, suýt nữa trúng tên. Ngay lúc nguy cấp, Lạc Khiêm ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ, thay y cản một mũi tên này.
Cũng bởi vì đùi trúng tên độc, Lạc Khiêm hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, quân y cũng đành chịu bó tay. Lúc ấy Hạ Diễn không nói câu nào, sắc mặt tái nhợt, các tướng sĩ câm như hến, ai cũng không dám nhiều lời. Có một tướng sĩ đầu óc linh lợi, vội vàng bẩm báo nói vùng phụ cận có một đại phu, y thuật như thần, nói không chừng thể cứu hắn một mạng. Hạ Diễn nghe vậy lập tức ôm Lạc Khiêm lên ngựa, tự mình mang theo hắn chạy hết tốc lực đến nhà đại phu.
Gió đêm phần phật, thổi đến lòng người khó an.
Có lẽ là trời cao phù hộ hắn, đại phu này quả thật có chút y thuật. Lão nhân hơn nửa đêm bị Hạ Diễn rầm rầm đánh thức, suốt đêm cứu chữa, vốn là thập tử nhất sinh, *hồi thiên vô lực, may mà Lạc Khiêm thể trạng tốt, hôn mê ba ngày hai đêm, bấy giờ cuối cùng cũng tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
(hồi thiên vô lực: không có khả năng xoay chuyển trời đất)
Hạ Diễn ôm hắn lên xe ngựa, bái tạ lão đại phu, tự mình che chở đưa Lạc Khiêm trở về.
Nhưng mà cho dù hắn coi như là nhặt được cái mạng này trở về, song nguyên khí cũng tổn thương nặng nề, đặc biệt là vết thương trên đùi rất nghiêm trọng, cần an dưỡng trên giường ba bốn tháng. Hạ Diễn mất mà có lại, làm sao cam lòng tách ra rời khỏi hắn? Liền cả ngày bồi ở bên cạnh hắn. Nhưng trong quân sự vụ bề bộn, hắn là một Thiên tướng quân, cũng không thể chỉ bận rộn chiếu cố thị vệ của mình.
Lạc Khiêm rất lo lắng, sốt ruột cam đoan với Hạ Diễn bản thân không việc gì, nói hết lời, lúc này Hạ Diễn mới trở lại quân doanh làm việc.
Bồ Tân quan chỉ có một người nhàn rỗi, người nọ chính là Lưu Huyền.
Vì vậy Lưu Huyền việc đáng làm thì làm, mỗi ngày phụng bồi Lạc Khiêm tán gẫu nói chuyện phiếm, uống thuốc dưỡng thân, xuống giường đi lại, đã thành hộ sĩ của hắn. Lạc Khiêm biết rõ gã rảnh rỗi không có việc gì, cũng không thấy ngại, nói: “Đợi ngày nào đó ngươi xảy ra chuyện, sống dở chết dở đấy, ta lại chiếu cố ngươi.”
Lưu Huyền mặt dày mày dạn nói: “Ngươi cái miệng mỏ quạ đen không che đậy này quả thực đúng là chân truyền của ta, nếu chúng ta không phải thân huynh đệ thì cũng chẳng thể nào nói nổi.”
Đùa giỡn cười nói, Lạc Khiêm nằm trên giường hơn một tháng, rốt cuộc có thể cà nhắc dùng chân ra ngoài sân đi một chút.
Cảnh trong mộng dừng ở đây, Mạc Thanh ôm đầu từ trên giường ngồi dậy.
Toàn bộ sự tình điểm đáng ngờ không ít, Lưu Huyền với tình cảm của gã đích xác rất không tồi, hơn nữa cũng không giống giả dối có tâm cơ tiếp cận, ngược lại là tính cách hợp nhau mà thu hút nhau, về sau làm sao lại hại chết hắn? Còn có, mỗi lần hắn trở về đều là rơi xuống giường Hạ Diễn, khi Lưu Huyền tới nơi này thì lúc nào cũng là xuất hiện trong con hẻm nhỏ âm u vắng vẻ kia, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Mạc Thanh ngẩng đầu nhìn lịch, nhịn không được có chút nôn nóng không yên, cách lần trước hắn nhìn thấy Hạ Diễn, đã qua mười tám ngày.