Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên

Chương 31




Edit by An Nhiên

Đường hồi kinh bôn ba mệt nhọc, Lạc Khiêm cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Hạ Diễn, bồi y cười đùa tán chuyện phiếm. Ban đêm đợi binh sĩ dựng xong quân trướng, Lạc Khiêm múc nước, chuẩn bị quần áo, chỉnh đốn giường sàng, hầu hạ chải đầu rửa mặt, hết thảy đều chiếu cố ổn thỏa.

Trước mặt người ngoài chủ tớ khác biệt, hai người ngay cả chạm tay cũng phải cẩn thận dè chừng, chỉ sợ bị người phát hiện. Lạc Khiêm không dám ngủ ở bên người Hạ Diễn, trải đệm như cũ nằm dưới mặt đất lạnh như băng.

Nhịn hơn mười ngày, Hạ Diễn rốt cuộc có điểm không chịu nổi.

Tối hôm đó ở trong trướng, Lạc Khiêm hầu hạ y rửa mặt xong, Hạ Diễn khẽ nói: “Nghe nói ở hướng nam cách nơi này nửa dặm có một dòng suối nhỏ, nước rất sạch.”

“Thật sao?”

Lạc Khiêm đã nửa tháng không được tắm rửa thoải mái, hầu hạ Hạ Diễn nằm xuống ngủ, thừa dịp lúc đêm khuya thanh vắng cưỡi ngựa đi đến chỗ dòng suối kia.

Đêm hôm đó vừa rơi xuống một trận mưa phùn mờ mịt, trăng soi dòng nước, ánh trăng nhu hòa trôi nổi lững lờ.

Lạc Khiêm thống khoái tắm được một nửa, sau lưng chợt có tiếng bước chân truyền đến, âm thanh vi vu. Hắn khẩn trương rút kiếm: “Ai?”

Nhìn lại, thế nhưng lại là Hạ Diễn dưới ánh trăng khẽ mỉm cười nhìn hắn, một thân quang hoa, tú mục ẩn tình. (toàn thân sáng rỡ, trong ánh mắt ẩn chứa nhu tình)

Hạ Diễn nói khẽ: “Cảnh đẹp như vậy, có thể làm một bài thơ.”

Nói xong dẫm lên dòng nước chậm rãi đi tới, ngâm nói: “Nguyệt tẩm vũ tùng thanh.” (trăng thấm mưa, cây tùng xanh)

Câu thứ nhất niệm xong, sắc mặt Lạc Khiêm đỏ hồng, trên người không mảnh vải, sợi tóc nhỏ nước.

Hạ Diễn lại thì thầm: “Khê trầm hàn ngọc ninh.” (ngọc trong khe nước, suối sâu lặng yên bất động)

Lạc Khiêm hiển nhiên không rõ lắm y nói vậy là có ý tứ gì, nhưng đoán được Hạ Diễn đang đùa giỡn hắn, đỏ mặt nói: “Ý của tướng quân là sao?”

Lúc này Hạ Diễn đã đi tới bên cạnh hắn: “Đãn khả noãn khanh mộng, hà oán hóa xuân phong?”

(Nhưng có thể sưởi ấm ước mộng, nào còn oán trách gió xuân?)

Chuôi kiếm lạnh lẽo trong tay trượt trên đùi hắn, khẽ nói: “Ý là muốn ngủ với ngươi.”

Nói xong, chuôi kiếm lành lạnh dính lô hội trị thương trơn trượt, chậm rãi đưa vào giữa hai đùi hắn.

Lạc Khiêm sợ run không thôi, khớp xương ngón tay trắng nhợt, chống lên thân cây nhẹ giọng thở dốc. Hạ Diễn giờ phút này thế nhưng chính là thưởng thức bộ dáng không nơi bám víu này của hắn, chuôi kiếm chậm rãi trừu động, chín nông một sâu, đụng vào điểm cực lạc trong cơ thể Lạc Khiêm: “Ngươi hai mươi tuổi, ta cho ngươi *thủ tự Thanh Ninh, thế nào?”

Lạc Khiêm không mở miệng, đột nhiên chuôi kiếm rút ra, có thứ gì đó cứng rắn nóng bỏng tiến vào. Trong cơ thể khoái cảm cuồn cuộn không ngừng, Lạc Khiêm cúi đầu cắn môi, ngậm miệng.

Cả ngày trôi nổi giữa hai thế giới hoàn toàn bất đồng, giới hạn giữa chân thực và hư ảo đã dần mơ hồ.

Giấc mộng xuân sắc vô biên này mơ được một nửa, Mạc Thanh đang mồ hôi đầy người thấp giọng thở dốc rên rỉ, thân thể lại đột nhiên không có báo động thẳng tắp rơi xuống, hung hăng ngã xuống người nam nhân đang ngủ say. Hạ Diễn đột nhiên bừng tỉnh, trở tay ném hắn lên giường. Mạc Thanh đau đến xương cốt ê ẩm, ủy khuất tức giận nói: “Ta, là ta!”

Đối với Lạc Khiêm là ngâm thơ, là vuốt ve, đối với hắn rồi lại kêu đánh kêu giết, có thể đừng đãi ngộ khác xa nhau như vậy không hả!

Hết chương 31

——

Tui thỉnh giáo 1 bạn trên fb và được bạn ấy chỉ nghĩa đoạn thơ anh công nói là như vầy, đều là miêu tả thụ hết á:

1/ Nguyệt tẩm vũ tùng thanh: tóc thụ đang nhỏ nước.

2/ Khê trầm hàn ngọc ninh: chỗ ‘ngọc’ này chắc là chỉ trứng hoặc là cái ấy của thụ:v, chìm trong nước =))))) ninh này không biết có phải là trong tên tự “Thanh Ninh” của thụ không??

3/ Đãn khả noãn khanh mộng, hà oán hóa xuân phong?: Xuân phong được ví von với ơn trạch, bầu không khí dung hòa…, còn mùa xuân là mùa lạc thú… khanh mộng ở đây chắc là mong muốn í í với thụ…

=> Tui đoán 2 câu trên miêu tả khung cảnh xung quanh giúp công thực hiện được mong muốn của mình =))) vừa là miêu tả thụ luôn. Tui cũng không ngờ là nó sâu xa như zị:v may mà được bạn kia chỉ cho //v//

Thủ tự: lấy tên tự. Tên tự là khi đủ 20 tuổi, được coi là trưởng thành, có thể tự thân lập nghiệp sẽ do ông bà, cha mẹ hoặc tự mình đặt. Tên tự được sử dụng song song với tên huý. Ý nghĩa của việc đặt tên tự là quan niệm người đã trưởng thành, có thể thành gia lập thất, có con cái, nên không thể dùng tên huý để gọi nữa mà phải dùng tên tự, biểu thị sự kính nể. Tên tự thường có ý nghĩa liên quan đến tên huý để bổ nghĩa. Tên húy là tên do cha mẹ ông bà đặt.