*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by An Nhiên
Phụ thân Hạ Diễn, Hạ Chương là tướng quân chinh Tây của triều Tân, được Vương Mãng phái đi Bồ Tân quan, chỉ huy mười vạn đại quân trấn thủ nơi đây. Giai đoạn này cục diện chính trị rung chuyển, biên quan bất ổn, các cuộc khởi nghĩa nhỏ lẻ nổ ra liên tiếp không ngừng, rồi lại không có ai làm nên nghiệp lớn.
Lạc Khiêm đi theo Hạ Diễn ở Bồ Tân quan đã nhiều năm.
Lạc Khiêm thuở nhỏ hoạt bát hiếu động, lòng dạ thuần khiết thiện lương, cũng rất nỗ lực chăm chỉ, thế nhưng thực chất trong lòng dù sao vẫn có ý thức tầng lớp, cho rằng mình xuất thân không tốt, chính là nô tài. Hắn cảm kích Hạ Diễn đem mình từ trong vũng bùn đi ra, huống hồ Hạ Diễn làm người không tệ, dung mạo tốt lại thêm văn võ song toàn, nội tâm Lạc Khiêm tràn ngập sùng bái.
Hạ Diễn dường như không hề coi hắn là nô tài, có ý tứ đề bạt Lạc Khiêm, thậm chí thỉnh tiên sinh dạy hắn đọc sách.
Nhưng Lạc Khiêm vô luận là ở cổ đại hay hiện đại đều vẫn học tệ, hơn nữa tuổi lại nhỏ, lúc đi học căn bản không ngồi yên được, học một chút là bắt đầu sờ kiếm, ngay sau đó liền quăng sách, ở trong sân đùa nghịch múa đao luyện thương. Hắn luyện võ ít hơn Hạ Diễn hai năm, thế nhưng vẫn có thể ngăn cản được Hạ Diễn bảy tám chục chiêu kiếm pháp, nói cụ thể hơn, trình độ kiếm pháp so với Hạ Diễn ngang nhau, thậm chí thoáng vượt qua một chút.
Chỉ có điều tài bắn cung thì kém xa.
Ngô tiên sinh mỗi tháng dạy học Lạc Khiêm tám buổi, mỗi lần đến lúc đó Lạc Khiêm đều khổ không thể tả.
Hôm nay ban đêm Hạ Diễn vừa muốn đi ngủ, ngoài cửa sổ chợt truyền đến tiếng kêu to khúc khúc, một trận lại một trận.
Lúc này đã sắp đầu đông, lạnh đến run người, Hạ Diễn tức giận phì cười: “Tiến vào cho ta.”
Cửa sổ lập tức bị người đẩy ra, một bóng người lưu loát nhảy vào trong đóng cửa sổ lại, xông về phía giường Hạ Diễn: “Công tử, Ngô tiên sinh ngày mai sẽ đến dạy học, trong sách có đoạn ta không hiểu lắm.”
“Không hiểu hay là đã quên?”
Lạc Khiêm hết sức lo sợ: “Lúc đi học không thể nào nghe hiểu.”
Hạ Diễn nửa ngồi ở trên giường: “Lúc đó sao lại không hỏi?”
“Lão nhân không thích ta mở miệng hỏi.”
“Ta bình thường vẫn không thích ngươi hỏi này hỏi kia, sao ở trước mặt ta lại nhiều lời như vậy?”
Lạc Khiêm nói không lại nữa, không mặt không mũi xin khoan dung nói: “Công tử giúp ta một chút đi, bằng không ngày mai ta lại bị đánh mất.”
Hạ Diễn nhìn hắn không nói gì, Lạc Khiêm lại nhanh chóng kéo chăn của y: “Công tử giúp ta đi mà, Ngô tiên sinh đánh người thật không lưu tình, vết thương lần trước bây giờ vẫn còn chưa khỏi…” Nói xong tội nghiệp mà xòe lòng bàn tay trái ra cho y nhìn, quả nhiên vẫn chưa tróc vảy, còn chút sắc tím xanh.
Hạ Diễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn một lát, nhấc chăn lên nói: “Vào đi, không hiểu chỗ nào?”
Lạc Khiêm nhanh chóng chui vào, để sách dưới tầm mắt Hạ Diễn: “Đoạn văn này…”
“Đây là 《 Xuân Thu 》.” Hạ Diễn lật xem vài trang, trầm giọng nói, “Đoạn văn này nói đến việc giết vua, không thể cắt câu lấy nghĩa. Đoạn trước ngươi đã hiểu chưa?”
“Chưa hiểu.”
Hạ Diễn nhắm mắt lại, gân xanh hơi giật, lật đến đoạn văn đầu tiên, từng câu từng câu giải thích cho hắn nghe. Lạc Khiêm cúi đầu chuyên tâm nhìn, rồi lại bị tóc Hạ Diễn cọ ngứa, tùy ý duỗi tay để ra sau lưng y, đầu khẽ tựa vào vai y.
Hai người sinh hoạt cùng một chỗ vài năm, ngủ chung một chăn cũng đã nhiều lần, dựa vào đọc sách không tính là quá phép. Hạ Diễn giải thích gần nửa canh giờ, Lạc Khiêm nghe qua loa đại khái, cuối cùng gian nan học thuộc đến không sai lắm, ý tứ cũng vuốt thuận được tám chín phần.
Hạ Diễn tổng kết sơ lược: “… Theo ‘Thư táng’ mà nói, vua chết chưa chắc đã là giết vua, không thể thay cho ý nghĩa ‘giết’.” Nói xong quay đầu nói: “Có hiểu không?”
Chỉ thấy mí mắt Lạc Khiêm trên dưới đánh nhau, hơi tựa ở trên vai y dường như đã chìm vào giấc ngủ, rồi lại vẫn không quên nói khẽ: “Đã hiểu…”
Hiểu cái gì!
Hạ Diễn bị hắn làm cho tức giận đến muốn phát tác.
Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Khiêm trong chốc lát, rồi lại không biết nghĩ tới điều gì, cuối cùng chịu đựng không lên tiếng, chậm rãi đặt hắn xuống giường đắp kín chăn, bản thân cũng nằm xuống trở mình chìm vào giấc ngủ. Không qua bao lâu, sau lưng Hạ Diễn vươn đến hai cánh tay ôm lấy eo của y, thân thể còn vô thức dán chặt một chút, giống như ở trong ngày đông tìm kiếm nguồn nhiệt.
Hạ Diễn thở dài không để ý hắn.
Ngẫm nghĩ một chút, Lạc Khiêm thuở nhỏ chính là ngây thơ lòng dạ cái gì cũng không có. Chủ tử đối với hắn tốt, hắn chỉ cần làm nũng ra vẻ nghe lời, bồi luyện võ bồi đọc sách là có thể tồn tại.
Hắn thật sự lột xác, phát sinh vào một năm mười sáu tuổi kia.
——