Hồn Pháp Vô Song

Chương 16: Xuất sơn




Sáng hôm nay theo lời hứa Đan lão sẽ đi trị bệnh cho sư phụ của cô gái kia. Đan lão cũng muốn cả Phong Khải đi nữa nên từ sáng sớm Phong Khải đã phải dậy.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi thì ba người lên đường. Cô gái huýt sáo một tiếng rồi bầu trời khẽ rung động. Một cự ưng (đại bàng lớn) xuất hiện với bộ lông màu trắng toát không nhiễm chút bụi nào. Đôi cánh nó dương rộng đến một thước, mỗi chỏm lông cánh sắc bén trông như vô vàn lưỡi dao chỉ chực xé toang mọi thứ nó chạm phải, trên chỏm lông đỉnh đầu cự ưng có ba điểm xuyến màu bạc, nom rất đẹp mắt.

Cự ưng đáp xuống mặt đất, nó để cho ba người ngồi trên lưng nó, một lát sau, song vũ khẽ phẩy nhẹ ra phía sau rồi cất cánh bay. Cự ưng lao đi vun vút trong gió với tốc độ cực kì cao. Dẫu đây không phải lần đầu tiên Phong Khải trải nghiệm một chuyến bay nhưng kiểu bay thế này lắm hắn suýt chút nữa lồng tim nhảy bổ ra ngoài, con cự ưng này bay còn nhanh hơn cả máy bay của thế giới kiếp trước của hắn. Vậy mà không hiểu sao một phàm nhân như Đan lão lại có thể ngồi một cách điềm nhiên ở phía sau cô gái kia được.

"Con cự ưng này có tên gọi là Vân Tuyết Phi Ưng, là một yêu thú tam giai sơ kỳ, huyết mạch cũng được tính là tương đối cao. Đây là một linh thú song hệ gồm Thủy hệ và Phong hệ."

Thông tin về con cự ưng được truyền vào đầu Phong Khải.

Quả nhiên là yêu thú có huyết mạch cực cao, đây là yêu thú có huyết mạch khá gần với huyết mạch thuần khiết của Yêu hoàng, chưa kể lại còn là yêu thú song hệ thì quả thực là hiếm. Không hiểu cô gái này có lai lịch như thế nào mà có thể có được một tọa kị như vậy.

Khẽ liếc qua cô gái kia, Phong Khải chợt giật mình khi thông tin mà hệ thống cung cấp cho hắn. Thì ra cô gái này chính là con gái của Định Bắc Vương - Trấn Khả của Mạc Vũ Quốc.

"Vậy cũng chả trách nàng ta có tọa kị phi phàm thế, thì ra là một vị quận chúa"

Định Bắc Vương là anh trai của hoàng đế đương triều, cũng được coi là một cường giả khi chưa tới bốn mươi tuổi mà tu vi đã đạt tới Hoàng Kim cảnh. Hơn nữa Định Bắc Vương còn là người có kinh nghiệm nhiều năm trên chiến trường giữa ba đế quốc từ trước khi Tuyên Tông Môn Quật khởi, là một kẻ quyết đoán và tâm tư sâu khó dò, điều này khiến hoàng đế càng trọng vọng nhiều hơn vào y.

Ba đế quốc nằm thành hình tam giác ngược với nhau. Các đế quốc về mặt ngoài là hòa bình nhưng thực ra đang chiến tranh ngầm ở khu vực biên giới. Với một kẻ như Bắc Bình Vương, điều đấy quá dễ hiểu khi vương phủ của y nằm ở phương bắc, vừa tiện cho củng cố quốc phòng biên giới, hơn nữa lại là quân bài chủ chốt của quốc gia. Giả sử, hai đế quốc kia có động binh, tất nhiên khu vực mà Mạc Vũ Quốc bị tấn công trước chắc chắn sẽ là phương bắc, tây bắc và đông bắc, đây là vương phủ của y, há y lại không dẹp loạn? Chưa kể, nếu không dẹp loạn sẽ phạm tội phản quốc, vậy chẳng phải là tiến không được mà lùi cũng không xong sao. Xem ra hoàng đế cũng là tính toán kĩ lưỡng. Đó là lý do bao nhiêu năm nay Định Bắc Vương không thể nào dám phản động triều đình. Những điều ấy đủ để nói về xuất thân không thầm thường của vị quận chúa đang ngồi trước mặt Phong Khải.

"Xem ra vị quận chúa này cũng là một kẻ không hề đơn giản."

- ---------===----------

Vân Tuyết Phi Ưng cứ bay như thế mãi hai ngày một đêm, rốt cuộc cũng tới nơi. Từ trên cao nhìn xuống, đây hẳn là một tông môn nào đó, tông môn này có tới sáu ngọn núi cao chót vót. Phi ưng chả thèm hạ xuống sơn môn để xuất trình mà bay thẳng một mạch tới ngọn núi khá cao mà đáp xuống.

Hai ngày một đêm ở trên lưng con cự thú này, mặc dù không có phiền toái gì nhưng dù sao Phong Khải vẫn cảm thấy đi bộ dưới mặt đất tốt hơn là ngồi trên lưng con Phi Ưng kia.

Cô gái kia, không, phải gọi là vị quận chúa kia nói gì đó với Đan lão mà Đan lão quay sang bảo Phong Khải chờ ở bên ngoài này một lát. Hai người Đan lão đi bước vài bước tới một cây cầu, sau đó vào một gian nhà lớn với kiểu kiến trúc mái uốn cong, ngói xanh ngọc lợp bên trên. Hai cây cột trụ trước cửa to lớn dễ chu vi đến vài trượng, xem ra đây chắc là chính điện.

Phong Khải cũng không biết nên thế nào nữa, hắn nhìn mọi thứ có vẻ choáng ngợp. Vì đây là lần đầu tiên hắn tới một nơi như vậy, trước đây hắn chỉ nhìn thấy những nơi này qua phim ảnh chứ chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ đặt chân đến nơi như này....

Một lát sau Đan lão đi ra, quận chúa kia cũng bước ra.

"Chư vị xin hãy nghỉ lại ở đây đêm nay, phòng của hai người đã được chuẩn bị. Sáng sớm mai, vãn bối sẽ dẫn Đan tiền bối đi thăm bệnh cho sư phụ."

Quận chúa kia hướng hai người Đan lão và Phong Khải nói.

"Cô nương vất vả"

Đan lão hơi cười hướng lại quận chúa đáp lễ.

Sau đó một thanh niên mặc y phục màu trắng, trên y phục có xanh, xem ra đây là một đệ tử của môn phái tới chào Đan lão và Phong Khải sau đó đưa hai người ra hậu viện đằng sau để nghỉ ngơi.