Hôn Nội Mưu Ái

Chương 95: Đã đến lúc nên rời đi




Mạc Tâm Nhan đi thẳng đến cửa phòng của Tiểu Bối như thể cô không nhìn thấy người đàn ông đang đứng đó, rồi mở cửa đi vào.

Tuy nhiên, khi cô vừa nắm tay nắm cửa, Dịch Dương đột nhiên nắm lấy tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Em vào đó làm gì?"

Mạc Tâm Nhan sửng sốt một hồi, sau đó lạnh giọng nói: "Tôi vào ngủ cùng con cũngphải báo cáo với anh sao?"

Dịch Dương rũ mắt xuống, trầm giọng nói: "Tần Hiên đang ở bên trong."

“Ha!” Mạc Tâm Nhan đột nhiên bật  cười, “Tần Hiên là chồng tôi, còn Tiểu Bối là con gái của tôi và anh ấy. Ba người chúng ta ngủ chung giường thì có vấn đề gì vậy?

"Nhan Nhan..." Dịch Dương nắm chặt tay cô, ánh mắt đầy u buồn.

Mạc Tâm Nhan lạnh lùng liếc anh một cái, sau đó gạt tay anh sang một bên, đẩy cửa bước vào.

Dịch Dương lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng khó chịu như bị dao cứa vài nhát.

Khi Tiểu Bối thức dậy vào sáng hôm sau, con bé nhìn thấy ba và mẹ đang ngủ bên cạnh mình, trong lòng cô bé rất vui.

"Mẹ... Mẹ... Ba…ba..." Cô bé đánh thức hai người lớn còn đang say ngủ, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu Bối đói bụng."

Mạc Tâm Nhan dụi mắt nhìn đứa con gái dần có sức sống trở lại, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Cô ôm con gái vào lòng và hạnh phúc nói: "Tiểu Bối, con cuối cùng cũng khỏe rồi, con làm mẹ sợ chết khiếp, con biết không? Sau này con không được phép ăn cua, con biết không."

“Ừm.” Tiểu Bối gật đầu, sau đó lao vào vòng tay của Tần Hiên, cứ làm nũng, “Ba ơi, cuối cùng thì ba cũng về rồi, Tiểu Bối rất nhớ ba đó.” Con bé lao ngay vào trong lòng Tần Hiên, Tiểu Bối đè anh xuống hôn vài lần.

Tần Hiên xoa đầu sờ mặt của cô bé, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa. Mạc Tâm Nhan biết rằng ai đang đứng ở bên ngoài, vì vậy cô không trả lời. Nhìn thấy vậy, Tần Hiên lập tức trả lời: "Anh Dịch, anh có thể vào."

Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, Dịch Dương nhìn cảnh tượng ấm áp trên giường, trong lòng lại bắt đầu khó chịu.

Anh ta nhìn ba người trên giường, trầm giọng nói: “Tôi đã làm bữa sáng rồi, mọi người xuống ăn cơm đi.” Nói xong liền lẳng lặng quay người, bóng lưng cô đơn đến đáng thương.

"Chú..."

Đột nhiên, có một giọng nói dịu dàng phía sau anh. Dịch Dương bước chân có chút giật mình, nhưng cũng không quay đầu lại cũng không nói gì, chỉ dừng một chút, sau đó tiếp tục đi ra ngoài cửa.

Tiểu Bối nhìn Mạc Tâm Nhan ngơ ngác hỏi: "Mẹ ơi, chú bị sao vậy, sao lại không để ý đến con? Chú ấy không phải là người yêu Tiểu Bối nhất sao?"

“Chú ấy tâm trạng không tốt, con cứ mặc kệ chú ấy, đến đây, để mẹ thay quần áo cho con.” Mạc Tâm Nhan nhẹ giọng nói, thản nhiên liếc nhìn bóng dáng cô độc ngoài cửa, trong mắt thoáng qua một tia kích động. Cô không thích nhìn thấy người đàn ông đau khổ và cô đơn, như thể mọi người trên thế giới đều tiếc thương anh ta, điều đó khiến cô cảm thấy kỳ lạ và luôn cảm thấy tội lỗi.

Khi vừa bước xuống cầu thang, Tiểu Bối đã phấn khích lao về phía người đàn ông đó, Mạc Tâm Nhan không thể ngăn cản được.

"Chú..." Tiểu Bối lao vào vòng tay của người đàn ông ấy và hỏi một cách bực bội, "Tại sao chú lúc nãy lại không để ý đến Tiểu Bối."

Đôi mắt Dịch Dương tối sầm lại, anh nhìn lên Tần Hiên đang cười, sau đó nhìn Tiểu Bối và nhẹ nhàng nói: “Bây giờ ba của Tiểu Bối đã về, đã đến lúc chú phải trả Tiểu Bối lại cho ba. "

“Chú không ở cùng Tiểu Bối nữa sao?” Tiểu Bối cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên có chút không vui hỏi.

Dịch Dương lắc đầu, sờ sờ đầu cô nói: "Đương nhiên là chú rất yêu thương Tiểu Bối. Nhưng bây giờ ba con đã quay về, con có cả ba và mẹ thuong yêu, nên có lẽ không cần chú nữa."

“Tiểu Bối thích chú, và Tiểu Bối muốn cũng muốn được chú yêu thương.” Cô bé nghe lời anh, nép vào vòng tay anh và tiếp tục làm nũng.

Vẻ mặt Mạc Tâm Nhan trầm xuống, trực tiếp bế Tiểu Bối từ trong vòng tay của Dịch Dương, sau đó đặt cô lên ghế nói: "Mau ăn sáng đi, con không đói sao?"

“Ồ.” Tiểu Bối cong môi, sau đó liếc nhìn Dịch Dương, cúi đầu ngoan ngoãn ăn sáng.

Một lúc sau, Tần Hiên và Dịch Dương ngồi ở hai bên cạnh Tiểu Bối, Mạc Tâm Nhan ngồi bên cạnh Tần Hiên, Tiểu Bảo ngồi bên cạnh Mạc Tâm Nhan.

Mọi người đang yên lặng ăn sáng thì bất ngờ, Tiểu Bối lấy một quả trứng tráng và nói trong tiềm thức: "Ba ơi, ba ăn trứng cho con nhé".

Ngay khi cô ấy thốt ra những lời này, Dịch Dương và Tần Hiên đều vươn bát trước mặt cô bé.

Một khoảnh khắc khó xử xuất hiện, Tiểu Bối đang cầm miếng trứng, không biết nên đưa nó cho ai. Mạc Tâm Nhan nâng mắt liếc, nhàn nhạt nói: "Tiểu Bối không phải vừa nói ăn cho ba sao?"

“Nhưng chú có vẻ cũng muốn ăn quả trứng này.” Tiểu Bối bối rối nói.

Mạc Tâm Nhan đột nhiên cau mày nói: "Con đừng quên, chú ấy cũng không ăn trứng, con mau đưa cho ba."

“Ồ.” Nhớ tới quả thực chú thật sự không ăn được trứng, cô gái nhỏ liền không bối rôi nữa, thả quả trứng rán vào bát Tần Hiên.

Dịch Dương mất mát thu bát lại. Dù rất ghét ăn trứng nhưng anh chắc chắn sẽ ăn quả trứng mà Tiểu Bối đưa cho. Ý của cô nói anh không ăn trứng hoàn toàn là một cái cớ, cô chỉ muốn con gái mình đưa trứng cho Tần Hiên. Dịch Dương trong lòng thầm nghĩ,  càng ngày càng cảm thấy đau khổ.

Sau bữa sáng, cả gia đình bốn người đang chơi trong sân, Dịch Dương ngồi trên ghế sô pha một mình. Nghe thấy tiếng cười nói ngoài sân, lòng anh khó chịu vô cùng. Lúc này, họ là một gia đình bốn người hạnh phúc, còn anh chỉ là người thừa.

Chưa bao giờ cảm giác khó chịu và thất vọng như lúc này. Anh nghĩ liệu dùng một tháng để bù đắp, chỉ cần anh đối xử tốt với cô và các con, cố gắng lấy lòng họ thì cô sẽ thay đổi thái độ với anh, cho dù cô không tha thứ nhưng sẽ hận anh như thuở ban đầu. Nhưng hóa ra anh quá ngây thơ. Trái tim cô thật cứng nhắcc, cho dù anh có cố làm hài lòng họ như thế nào đi chăng nữa, thì thoạt đầu cô vẫn tỏ ra ghét anh, hơn nữa những gì anh làm đều là sai trái và không đúng.

Nhưng dù cô đã dành cho anh tất cả những lời giễu cợt trong thời gian qua. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc, vì dù sao thì anh cũng ở bên được ở bên cô. Bây giờ, Tần Hiên đã trở lại, có lẽ anh nên buông tay.

“Chú… chú…” Vừa lúc anh đang buồn, Tiểu Bối lao vào ôm chầm lấy anh, ngước nhìn anh rồi lanh lảnh nói: “Chú ơi, ra ngoài chơi với con đi. Ba, mẹ và anh trai đang chơi dưới sân rất vui, chú cùng cháu chơi với nhau…” Tiểu Bối nói, hai bàn tay mũm mĩm kéo bàn tay to lớn của anh ra ngoài.

Dịch Dương mỉm cười, dùng sức nhẹ ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô bé vào lòng, sau đó vuốt ve vuốt ve khuôn mặt cô bé, giọng điệu có chút buồn bã hỏi: "Tiểu Bối, nếu chú không ở đây nữa, concó nhớ không?"

“Chú muốn rời khỏi đây sao?” Tiểu Bối lập tức nghiêm túc nhìn anh, giọng điệu non nớt có chút áy náy, “Tại sao, tại sao chú lại rời bỏ con?

"Bởi vì... bởi vì... bởi vì ba của Tiểu Bối đã trở lại, con nên sống hạnh phúc với ba, mẹ và anh trai Tiểu Bảo, bốn người là một gia đình hạnh phúc, con biết không?"

Mạc Tâm Nhan đứng ở cửa lặng lẽ nghe những lời của người đàn ông, trái tim cứng rắn khẽ run lên.

Người đàn ông đó ngoan cố bám lấy cô, để lấy lòng cô, cô đương nhiên có thể chế nhạo anh ta. Nhưng khi người đàn ông nói với giọng buồn bã muốn buông tay và rời đi, cô không thể nói được gì. Một trái đau buồn không thể giải thích được.

“Tiểu Bối muốn chú ở lại, Tiểu Bối muốn chú ở lại, ba, mẹ,anh trai Tiểu Bảo, và Tiểu Bối muốn mọi người ở bên nhau.” Tiểu Bói ngước nhìn Dịch Dương và nói một cách ngây thơ.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô bé, Dịch Dương chỉ thấy đau lòng. Anh cũng là miễn cưỡng rời khỏi cô bé, miễn cưỡng rời khỏi Mạc Tâm Nhan, nhưng anh đã thấy rõ ràng chỉ có Tần Hiên mới có thể đem lại hạnh phúc cho ba người bọn họ, anh yên tâm rằng Tần Hiên sẽ chăm sóc thật tốt cho ba mẹ con họ. Anh vẫn luôn cảm thấy bản thân chỉ là một người thừa. Trong suốt cuộc đời cô đơn còn lại, thật tốt khi có được khoảng thời gian hạnh phúc này để anh có những kỷ niệm đẹp mỗi khi nhớ lại.

"Mẹ..." Tiểu Bối đột nhiên hét lớn về phía cửa, Dịch Dương run lên, vội vàng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Mạc Tâm Nhan đang lặng lẽ đứng ở cửa, trên mặt bình tĩnh không chút suy nghĩ.

Anh thu lại ánh mắt và cụp mắt xuống. Trong lòng hiện lên một tia buồn bã. Cô ấy đáng lẽ phải nghe những gì anh ấy nói với Tiểu Bối vừa rồi. Hiện tại cô nên cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì anh sắp rời đi, anh đã quyết định buông tay. Trước giờ anh không biết yêu ai, chỉ biết chiếm hữu và nghi ngờ. Bây giờ, anh đã học được rất nhiều điều từ Tần Hiên. Nếu đã yêu một người không yêu mình thì bạn nên buông tay và chu toàn hạnh phúc cho cô ấy.

"Mẹ ơi... Chú sắp đi rồi, Tiểu Bối không muốn chú đi..." Tiểu Bối kéo cánh tay của Dịch Dương, nhìn Mạc Tâm Nhan ở cửa lo lắng nói.

Mạc Tâm Nhan bước tới, ôm cô bé vào lòng, nói nhỏ: “Chú còn có gia đình, bạn bè của chú, Tiểu Bối ngoan lắm, chú cũng sớm muộn gì cũng phải rời đi, Tiểu Bối còn có ba, mẹ và anh trai bên cạnh. Tiểu Bối  không đơn độc... "

Dịch Dương cúi đầu, một tia đau đớn lặng lẽ xẹt qua trước mắt. Chắc chắn, cô thực sự không có ý giữ anh lại, cô thực sự muốn anh rời đi, để không làm xáo trộn cuộc sống hạnh phúc của gia đình bốn người họ.

"Nhưng Tiểu Bối muốn có chú..." Tiểu Bối ôm cổ Mạc Tâm Nhan buồn bã nói: "Mẹ ơi, Tiểu Bối yêu chú lắm nên con không nỡ để chú đi..."

Mạc Tâm Nhan sờ sờ đầu con gái nhỏ, sau đó nhìn Dịch Dương, nhẹ nói: "Thời hạn một tháng cũng chỉ còn lại tám chín ngày, anh hãy ở lại rồi hẳn rồi đi, nếu không anh sẽ hối hận vì những gì mình đã nói trước đó ". Nói xong, cô ôm Tiểu Bối ra ngoài sân. Tiểu Bối quay lại và nhìn Dịch Dương một cách buồn bã.

Dịch Dương yên lặng ngồi trên sô pha, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định tám chín ngày sau mới nhắc lại chuyện này. Mặc dù đối mặt với bức tranh cuộc sống hạnh phúc của gia đình bốn người mỗi ngày là một cực hình đối với anh, nhưng sự tra tấn này còn tốt hơn những ngày không có cô ở bên. Trong khoảng thời gian đó, khi nhớ lại một lần nữa, trái tim anh lại đau đớn. Ngay cả khi không có cô ấy bên cạnh anh trong tương lai, nhưng nếu biết rằng cô đang sống hạnh phúc cũng sẽ là niềm an ủi cho anh.

“Ba ơi, ba làm sao vậy?” Tiểu Bảo không khỏi bối rối nhìn hoa cỏ trong tay Tần Hiên.

Tần Hiên cười nhẹ nói: "Ba ba đan vòng hoa."

“Vòng hoa là như thế nào ạ, tại sao muốn kết thành một cái vòng hoa?” Tiểu Bối tiếp tục khó hiểu hỏi.

"Vòng hoa là dành cho một cô gái mà con thích. Nếu Tiểu Bảo tương lai thích một cô gái nào đó, con cũng có thể làm một vòng hoa cho cô ấy."

Tần Hiên nhẹ nhàng nói, cầm lên hai vòng hoa một lớn một nhỏ, đi về phía mẹ con Mạc Tâm Nhan. Lúc này, Tiểu Bối đang ở trong lòng Mạc Tâm Nhan cách đó không xa.

“Ba ơi, ba đang cầm gì trên tay vậy, đẹp quá.” Tiểu Bối ngạc nhiên hỏi khi lần đầu nhìn thấy chiếc vòng hoa trên tay.

Tần Hiên đi đến trước mặt cô bé, sờ lên cái đầu nhỏ của con gái, cười dịu dàng: "Đây là một vòng hoa. Ba đã làm cho mẹ và con mỗi người một cái. Để ba đeo cho Tiểu Bối."

Vừa nói, anh vừa đội chiếc vòng hoa nhỏ lên đầu cô bé. Tiểu Bối chạm vào vòng hoa trên đầu cô, gương mặt nhỏ đầy phấn khích và vui sướng.

Mạc Tâm Nhan sững sờ nhìn vòng hoa lớn trong tay, khi cô còn bé, Dịch Dương cũng thường làm vòng hoa cho cô chơi, nhưng chuyện đó đã lâu lắm rồi, rất lâu đến nỗi cô gần như đã quên mất.

“Nhan Nhan, đến đây, để anh đeo vào giúp em.” Sau khi đặt vòng hoa lên trán Tiểu Bối, Tần Hiên lại đặt vòng hoa lớn lên đầu Mạc Tâm Nhan, trong đôi mắt sâu thẳm có chút trìu mến nhìn hai mẹ con.

Tiêu Thần Phong vừa xuống xe nhìn thấy cảnh này, ánh mắt chợt trầm xuống, hai tay buông thõng bên cạnh thầm siết chặt.

"Oa... Đó là chồng của Nhan Nhan sao? Anh ấy nhìn rất yêu Nhan Nhan, ánh mắt tràn đầy yêu thương."