Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Mạc Tâm Nhan, Dịch Dương vội vàng từ trên mặt đất đứng dậy, trên mặt tràn đầy hối hận nói: "Thật xin lỗi Nhan Nhan, anh đã làm em sợ rồi."
“Anh biết nếu anh vẫn còn ở đây, điều đó làm tôi sợ?” Mạc Tâm Nhan mạnh mẽ nói to một câu. Cô không bao giờ nghĩ rằng người đàn ông này sẽ ở bên ngoài theo dõi nhà cô suốt đêm, như vậy làm sao cô có thể đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy anh, tâm trạng của cô đặc biệt không tốt, lúc này không âm thầm mắng chửi Tần Hiên, lặng lẽ để mẹ con bọn họ ở lại đây, còn để người đàn ông cô ghét nhất đến đây chăm sóc họ, như vậy không phải càng khiến cô tức giận sao.
"Chú ơi..." Tiểu Bối nhìn Dịch Dương một cái, nhẹ giọng nói: "Trán của chú còn đang chảy máu..."
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tiểu Bối, trái tim Dịch Dương ít nhiều trở nên ấm áp, tuy Tiểu Bối là con của người phụ nữ anh yêu và một người đàn ông khác nhưng trong lòng anh rất yêu cô gái nhỏ này. Đôi khi anh tự hỏi sẽ tốt như thế nào nếu cô gái nhỏ này là con gái của anh và Mạc Tâm Nhan.
Nhìn thấy Tiểu Bối đang nói chuyện với Dịch Dương, vẻ mặt của Mạc Tâm Nhan lập tức không vui, cô giật mạnh cánh tay con bé, nghiêm nghị nói: "Đừng nói chuyện với người lạ, con đã quên lời mẹ dặn rồi sao?"
"Mẹ..." Tiểu Bối lộ vẻ xót xa nhìn mẹ, đôi mắt to trong veo của cô bé lại bắt đầu nhòe đi.
“Đừng khóc!” Mạc Tâm Nhan la lên một tiếng khi thấy con bé sắp bắt đầu khóc. Tiếng la của cô trực tiếp khiến hai hàng lệ của cô bé lăn dài, nhưng cô bé vẫn sợ vẻ mặt của mẹ lúc này, vì vậy cô bé liền nhìn mẹ với cái miệng ủ rũ đầy nước mắt, nhưng vẫn không dám khóc.
Dịch Dương nhìn vẻ mặt đau khổ của Tiểu Bối mà trong lòng cảm thấy nhói đau, anh vội vàng bế Tiểu Bối lên, nhẹ nhàng dỗ dành, "Này, cháu đừng khóc nữa, Tiểu Bối đừng khóc..."
Tuy nhiên, Dịch Dương chỉ ôm cô bé và dỗ dành hai lần, thế nhưng Tiểu Bối khóc nất lên, cô bé càng khóc càng lớn, càng buồn, càng khóc, càng khóc, càng đau khổ... Nhìn Mạc Tâm Nhan.
Nhìn thấy Dịch Dương đang ôm Tiểu Bối, Mạc Tâm Nhan tâm trạng càng lo lắng hơn, mạnh mẽ giật Tiểu Bối ra khỏi vòng tay của anh, chán ghét mắng anh: “Anh mau cút đi, đừng đụng vào con gái tôi, nếu không tôi sẽ... "
Tiểu Bối ngay lập tức sợ hãi vì tiếng hét của mẹ, và nhìn cô với vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của con gái, Mạc Tâm Nhan lại cảm thấy bất an. Tất cả là do người đàn ông này, người đàn này đã khiến cô mất lý trí và trở nên hung dữ trước mặt các con của mình. Mạc Tâm Nhan tức giận nghĩ, sự oán hận và ghét bỏ trong lòng cô đối với người đàn ông này lại càng thêm sâu đậm.
"Nhan Nhan, đừng có lớn tiếng nữa, điều này sẽ khiến Tiểu Bối..." Dịch Dương cau mày nói, định vươn tay ra ôm Tiểu Bối vào lòng.
Tuy nhiên, Mạc Tâm Nhan ngay lập tức xoay người sang một bên, tránh khỏi bàn tay mà anh đang duỗi ra, phẫn nộ hét lên: "Con bé là con gái tôi, đừng có đụng vào, anh cút đi, nhanh lên..."
Lúc này, góc quần áo của cô đột nhiên bị một đôi tay nhỏ núm chặt, chính là Tiểu Bảo đứng bên cạnh. Tiểu Bảo sững sờ nhìn cô, có chút sợ hãi nói: "Mẹ ơi, mẹ đã làm em gái con sợ hãi..."
Mạc Tâm Nhan giật mình vội vàng nhìn cô con gái nhỏ trong vòng tay, quả nhiên Tiểu Bối đã không khóc nữa, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt và tràn đầy sợ hãi, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, ánh mắt không tập trung nhìn vào nơi khác.
Mạc Tâm Nhan hốt hoảng ôm Tiểu Bối lao vào nhà. Con trai và con gái chỉ mới hơn bốn tuổi, chúng còn nhỏ mà cô lại tỏ ra hung dữ trước mặt bọn trẻ, tuy không quá gay gắt với chúng nhưng những cuộc cãi vã của người lớn cũng sẽ để lại chút bóng ma tâm lý trong tâm hồn non nớt của bọn trẻ.
Dịch Dương cũng vội vàng đi vào, lúc này Mạc Tâm Nhan không có thời gian quan tâm đến anh, cô vội vàng ôm lấy Tiểu Bối ngồi trên ghế sô pha, dùng tay chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của con bé, khẽ giọng kêu: "Tiểu Bối, Tiểu Bối... Mẹ ở đây, con đừng sợ, mẹ không có la mắng, hung dữ với con... "
Khi mang thai hai đứa trẻ, sức khỏe của cô luôn không tốt, đặc biệt là vào đêm cách đây 5 năm, cô gần như sắp bị xâm phạm, cô đã rất sợ hãi, thậm chí đã suýt sảy thai cặp sinh đôi long phụng này, tâm trạng của cô luôn buồn phiền, dinh dưỡng không đủ nên khi mới sinh ra chúng còn nhỏ hơn những đứa trẻ khác một chút, sức khỏe của Tiểu Bảo tốt hơn so với sức khỏe của Tiểu Bối, sức khỏe Tiểu Bối vốn rất kém. Cô khi ấy đã cô cùng sợ hãi đến mức ban đêm không thể chợp mắt được.
"Tiểu Bối..." Dịch Dương cũng đưa tay sờ mặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bối, Mạc Tâm Nhan muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng cô không nói gì, mà chỉ nhìn anh với một chút oán hận. Cô không thể phản đối mạnh mẽ như lúc nãy trước mặt Tiểu Bối vào lúc này, nếu không sẽ có một bóng ma tâm lý xuất hiện trong tim con bé.
"Tiểu Bối, ngoan, chú ôm, chú và mẹ sẽ không cãi nhau, đừng sợ, ngoan..." Nhìn thấy Mạc Tâm Nhan không ngăn cản mình đến gần Tiểu Bối nữa, anh ngay lập tức vươn tay ôm lấy Tiểu Bối, Mạc Tâm Nhan cũng vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng không thể ngăn cản nên chỉ có thể nhìn anh đầy phẫn uất đang ôm con gái vào lòng.
"Này, Tiểu Bối, chú và mẹ là bạn rất tốt, đừng sợ, được rồi..." Dịch Dương nói nhỏ trong khi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé.
Ánh mắt trong trẻo của Tiểu Bối cuối cùng cũng từ từ tiêu điểm, cuối cùng rơi vào trên mặt Dịch Dương, cô bé đưa tay vuốt ve cái trán nhuốm máu của anh, sững sờ hỏi: “Chú, chú có đau không? "
"Không đau, chú cháu không đau chút nào..." Nhìn thấy Tiểu Bối quan tâm đến mình, Dịch Dương vui mừng khôn xiết, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, nhẹ nhàng nói: "Không đau đâu, Tiểu Bối ngoan quá, chú thích Tiểu Bối nhất... “Đang nói, anh liền hôn lên mặt Tiểu Bối.
Mạc Tâm Nhan có chút tức giận nhìn cảnh thân mật của bọn họ, trong lòng chợt nghĩ ra một câu, con gái quả thật là người tình kiếp trước của ba.
"Mẹ ơi, em gái không sao đâu..." Tiểu Bảo vui vẻ nói, nhảy vào vòng tay của Mạc Tâm Nhan.
Mạc Tâm Nhan nhìn Tiểu Bối một lúc, cuối cùng không kìm được mà chạm vào Tiểu Bối với vẻ mặt đau lòng: "Xin lỗi Tiểu Bối, mẹ chỉ làm con sợ hãi thôi."
"Mẹ ơi, sau này mẹ đừng hung dữ như vậy, mẹ hung dữ như vậy rất đáng sợ, Tiểu Bối sợ lắm..." Tiểu Bối nằm trong vòng tay của Dịch Dương buồn rầu nói.
Dịch Dương xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, cười nói: "Thật ra mẹ con không hề hung dữ gì cả, chính chú đã làm những điều con có lỗi với mẹ. Đó là lý do mẹ đối xử với chú như vậy, như vậy là nhẹ nhàng lắm rồi con biết không? "
“Vậy chú làm gì để xin lỗi mẹ đi?” Tiểu Bối nhìn anh với một đôi mắt lấp lánh, giọng điệu hờn dỗi hỏi anh.
Đôi mắt Dịch Dương tối sầm lại, trong lòng thoáng qua một tia phiền muộn, anh ngước mắt lên nhìn Mạc Tâm Nhan, phát hiện Mạc Tâm Nhan chỉ hờ hững nhìn anh, sự thờ ơ khiến anh cảm thấy lạnh lẽo. Anh nhớ mình đã từng đối xử với cô với một vẻ mặt lãnh đạm như vậy, bây giờ nghĩ lại, trước đây anh thật sự đối với cô rất tàn nhẫn, quá tàn nhẫn...
Thấy Dịch Dương không nói, Tiểu Bối nắm lấy cánh tay anh, ngây thơ nói: "Mẹ của Tiểu Bối rất tốt, nếu chú làm sai việc gì, thì cứ để mẹ mắng một lúc là xong rồi. Trước đây Tiểu Bối đã làm sai rất nhiều điều, mẹ mắng Tiểu Bối thôi chứ không sao đâu. "
Nghe những lời nói ngây thơ của Tiểu Bối, Dịch Dương chỉ hơi cảm thấy buồn một lúc, nếu như theo lời Tiểu Bối nói, chỉ cần Mạc Tâm Nhan bằng lòng tha thứ cho anh, thì anh sẽ chấp nhận bị Mạc Tâm Nhan mắng cả đời. Thật đáng tiếc là thế giới trẻ con luôn ngây thơ như vậy, anh và Mạc Tâm Nhan sẽ không bao giờ giống như thế giới của những đứa trẻ, rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng cách chửi bới.
"Thật đáng tiếc là mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho chú." Dịch Dương ôm lấy Tiểu Bối và buồn bã nói. "Chú có thể ở lại đây vài ngày được không? Chú phải dùng hành động để cầu xin mẹ tha thứ."
"Không thể." Tiểu Bối chưa kịp lên tiếng, Mạc Tâm Nhan đột nhiên trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng quát: "Đây là nhà của chúng tôi cùng Tần Hiên, anh không đủ tư cách ở lại đây, lát nữa chúng tôi sẽ lập tức rời đi."
“Nhan Nhan!” Dịch Dương bất lực nhìn cô, “Tần Hiên đã cho anh cơ hội này để bù đắp cho em, sao em lại cứ cố chấp không chịu.”
“Bởi vì tôi không muốn gặp anh, khi nhìn thấy anh tâm trạng tôi liền trở nên tồi tệ.” Mạc Tâm Nhan chán ghét nói, “Nếu có thể, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh cả đời này.
Nhìn thấy ánh mắt chán ghét lạnh lẽo của cô, Dịch Dương bả vai rũ xuống, buồn bã nói: "Nhan Nhan, anh chỉ xin em cho anh một cơ hội để cùng em chung sống một khoảng thời gian. Nếu sau khi thời gian này trôi qua, em vẫn còn hận anh nhiều như vậy, anh nhất định sẽ buông tay, không bao giờ đến quấy rầy cuộc sống của em nữa, sẽ không bao giờ gặp lại. "
Khi anh nói điều này, trái tim anh như đang rỉ máu rất đau đớn, mặc dù anh không có một chút cơ sở nào để đảm bảo rằng anh có thể nhận được sự tha thứ của cô, nhưng đó ít nhất cũng là một cơ hội, phải không? Có cơ hội này thực sự rất tốt còn hơn là sống như chết biết đi trong năm năm.
Mạc Tâm Nhan nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, thờ ơ nói: "Anh cho rằng cố gắng trong khoảng thời gian này liệu có thể thay đổi được gì không? Dịch Dương, anh đừng quên, Tần Hiên và tôi có hai đứa con, chúng tôi có một gia đình hạnh phúc. Tôi và anh không còn gì, ngoài cuộc hôn nhân vô nghĩa và những tổn thương không thể chịu đựng trong quá khứ, giữa chúng ta còn có điều gì nữa? "
Đúng vậy, cô đã lập gia đình với người đàn ông khác, lại còn có hai đứa con đáng yêu như vậy, đây dường như là nỗi đau, sự mất mát khó chịu nhất trong lòng anh, anh đã cố tình bỏ qua sự thật tàn khốc này và cố chấp muốn ở bên cô, muốn anh và cô sống cùng nhau một thời gian, anh chỉ muốn tìm ra một lý do để buông tay, để anh thật sự buông bỏ, anh thật sự không chịu nổi cuộc sống của mình thiếu vắng cô...
Anh nhướng đôi mắt buồn bã nhìn cô: “Nhan Nhan, anh biết hiện tại em rất ghét anh, hơn nữa anh cũng biết em có một cuộc sống rất hạnh phúc bên Tần Hiên và bọn trẻ, nhưng em hãy cho anh một cơ hội. Sau này có từ bỏ cũng không sao, chỉ cần em để cho anh giữ lại cho em những kỉ niệm đẹp về anh, nếu cuối cùng em vẫn ghét gặp anh, thì từ nay anh sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của em nữa. "
“Dịch Dương, tại sao anh phải cố chấp như vậy, tôi nói cho anh biết, cả đời này anh sẽ không bao giờ thay đổi được suy nghĩ của tôi.” Giọng điệu của mạc Tâm Nhan vẫn là lãnh đạm vô cảm.
Dịch Dương cười khổ: "Nhan Nhan, em không hề lưu luyến những kỷ niệm trước kia sao? Em nên biết tại sao người ta lại kiên trì, không thể buông bỏ, đều tại vì không cam tâm."
Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nhìn anh, một hồi lâu, mới thờ ơ nói: "Hừ, vì anh đã cố chấp như vậy, tôi sẽ cho anh một cơ hội khiến anh chết tâm. Một tháng, nếu một tháng sau, tôi đối với anh thái độ vẫn không có gì thay đổi, Thì từ nay về sau, anh phải giữ lời hứa của mình và biến mất khỏi tầm mắt của tôi, trong suốt quãng thời gian còn lại của cuộc đời. "
Thấy cô cuối cùng cũng thỏa hiệp, Dịch Dương vui mừng khôn xiết, sau đó có chút buồn rầu nhìn cô: "Nhan Nhan một tháng có phải là quá nhanh không? Thời gian trôi nhanh lắm."
“Không đủ?” Mạc Tâm Nhan đột nhiên to tiếng và hét lên, “Nếu anh cảm thấy thời gian quá ngắn, vậy hãy lập tức rời khỏi đây.”
Dịch Dương vội vàng ôm lấy Tiểu Bối, lo lắng nói: “Không ngắn, cũng không quá dài… Em đừng nói to như vậy khiến cho Tiểu Bối sợ hãi.” Nói xong, anh ngước mắt lên nhìn cô thật kỹ, anh nên làm gì trước đây? Anh trước nay không nhận ra cô lại nóng tính như vậy. Có thể lý do bởi vì sau khi sinh con? Mỗi lần nghĩ rằng cô đã có hai đứa con với người đàn ông khác khiến anh ấy cảm thấy khó chịu, nhưng nếu cô sẵn sàng tha thứ và chấp nhận anh ấy lần nữa, vậy thì anh ấy không ngại coi hai đứa trẻ này như con ruột của mình.
Mạc Tâm Nhan trừng mắt nhìn anh ta một cách chán ghét, sau đó đưa tay đón lấy Tiểu Bối từ trong tay anh, lúc này, Tiểu Bảo vội kéo quần áo của cô và nói với giọng dịu dàng: "Mẹ, con đói."
"Tiểu Bối cũng đói."
Mạc Tâm Nhan đột nhiên nhớ tới hai đứa nhỏ còn chưa ăn sáng, vốn dĩ cô muốn đưa bọn trẻ đi càng sớm càng tốt, sau đó gần đến sân bay thì mua đồ ăn sáng cho chúng, nhưng sau khi cãi nhau một hồi lâu với Dịch Dương, cô đã quên làm bữa ăn sáng cho hai đứa nhỏ.
"Tôi đi..." Ngay khi Tiểu Bảo và Tiểu Bối nói rằng chúng đói, Dịch Dương đã ngay lập tức đứng dậy và đi vào nhà bếp.
Mạc Tâm Nhan nhìn chằm chằm bóng dáng anh đang đi về phía phòng bếp, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Khi anh bưng bữa sáng đã nấu xong lên bàn để hai đứa trẻ ăn sáng thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng phanh xe.
Mạc Tâm Nhan giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bối đã chạy khỏi lòng cô và lao ra khỏi cửa, kích động hét lên: "Ba ơi... Ba về rồi à..."