Hôn Nội Mưu Ái

Chương 62: Bí Ẩn Thân Thế




Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Dương Bình đột nhiên biến sắc, trên mặt Mạc Quốc Hùng cũng hiện lên vẻ phức tạp và ảm đạm, nhưng không có chút tức giận nào.

"Mẹ biết..." Dương Bình cười tuyệt vọng, thấp giọng nói, "Mẹ biết bí mật này một ngày nào đó sẽ bị công khai, chỉ không ngờ lại dưới tình huống này."

“Nói như vậy, thì mọi chuyện đều là thật." Mạc Tâm Nhan giọng run rẩy nói, nghĩ đến mối quan hệ của cô và Dịch Dương, cuối cùng không kìm được mà che miệng bật khóc, “Con thật sự là con gái của Dịch Hướng Đông? Tại sao lại như vậy, vì sao mẹ không nói cho con biết sớm hơn? Thì ra con không phải con cháu nhà họ Mạc, thì ra con không phải con của cha."

Mạc Quốc Hùng nhìn thấy bộ dạng cô suy sụp khóc thút thít nỉ non, bỗng nhiên nở nụ cười bi thương: "Lúc con còn nhỏ, thấy Dịch Hướng Đông đối tốt với con như vậy, cha cũng có chút nghi hoặc, sau này cha thường nghĩ, có lẽ là bởi vì con là con của Tiểu Bình, bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, cho nên ông ấy đối tốt với con như vậy, dù sao Tiểu Bình cũng là người phụ nữ ông ấy đã từng yêu.”

Khi Mạc Quốc Hùng nói tới đây, Mạc Tâm Nhan lại kinh hoàng đến không nói nên lời. Thì ra, mẹ cô thế mà đã từng là người phụ nữ Dịch Hướng Đông yêu.

Mạc Tâm Nhan nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh hoàng của cô, cùng vẻ mặt phức tạp của Dương Bình, rồi nói tiếp: “Cha vẫn luôn cho rằng Dịch Hướng Đông bởi vì Tiểu Bình mới đối tốt với con như vậy, nhưng cho đến khi con bị tai nạn xe cách đây không lâu, thấy sự lo lắng khác thường trong mắt ông ấy, cha mới lờ mờ phát hiện ra chút manh mối, thật ra, cha đã sớm đoán được con có thể không phải là con của cha, nhưng cha vẫn luôn không có dũng khí đi nghiệm chứng, cha sợ suy đoán của cha là sự thật. Nhưng thì ra, con thật sự không phải là con của cha..."

"Thật xin lỗi... Quốc Hùng, lẽ ra tôi nên thẳng thắn với ông sớm hơn, bây giờ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, thật xin lỗi..." Dương Bình nghe ông kể ra đầy thê lương, đột nhiên khóc bi thương, "Thật xin lỗi Quốc Hùng, tôi không phải cố ý muốn phản bội ông, năm đó tôi bởi vì cãi nhau với ông mà đến quán bar uống rượu, lúc đó Hướng Đông vẫn luôn ở bên cạnh tôi, sau đó tôi uống say, rồi chúng ta liền..."

"Tiểu Bình, tôi không trách bà, người bà yêu lúc đó là Hướng Đông, Hướng Đông cũng yêu bà, nhưng giữa hai người có quá nhiều hiểu lầm. Tôi là anh em của Hướng Đông, chỉ có thể âm thầm thích bà, sau này bà vì hờn dỗi mà gả cho tôi, lúc đó tôi mừng rỡ như điên, cho tới bây giờ cũng không dám đòi hỏi xa vời quá nhiều. Vì vậy, Tiểu Bình, tôi cảm ơn bà đã ở bên tôi nhiều năm như vậy, thật sự..."

Mạc Quốc Hùng nói rất chân thành, nhưng ông càng nói như vậy, trong lòng Dương Bình lại càng cảm thấy có lỗi.

Mạc Tâm Nhan nghe đến đây, cô gần như đã hiểu được những mối ân ân oán oán trong quá khứ của họ. Mà cô là con gái của Dịch Hướng Đông cũng đã là một sự thật không thể chối cãi. Nhưng vừa nghĩ tới mối quan hệ đó của cô và Dịch Dương, cô liền không khỏi đau lòng. Giữa cô và Dịch Dương trở nên không thể chịu đựng nổi như vậy, giờ còn tăng thêm cái tội loạn luân, có lẽ ông trời cũng cảm thấy hai người bọn họ ở bên nhau là một sai lầm, một sai lầm lớn.

Cô khó chịu nhìn Dương Bình, bi thương hỏi: "Mẹ, mẹ biết con là con gái của Dịch Hướng Đông, vì sao lúc trước mẹ không ngăn cản con gả cho Dịch Dương, mẹ không biết đây là loạn luân sao? Mẹ bảo con sau này phải đối mặt với Dịch Dương thế nào đây? Đối với những người khác, con thế mà lại kết hôn cùng anh trai ruột, còn đã từng có con, ngẫm lại con cảm thấy vô cùng hổ thẹn..."

"Nó không phải là anh trai ruột của con.” Dương Bình bỗng nhiên lên tiếng, như bình địa kinh lôi, Mạc Tâm Nhan cùng Mạc Quốc Hùng đều kinh ngạc không nói nên lời.

"Mẹ, lời này của mẹ có ý gì? Con không phải con gái của Dịch Hướng Đông sao? Mà Dịch Dương không phải con của Dịch Hướng Đông ư? Anh ấy không phải anh trai cùng cha khác mẹ của con thì là gì?" Mạc Tâm Nhan vội vàng hỏi, Khi được hỏi, trong lòng dấy lên một tia hy vọng. Chỉ cần cô và Dịch Dương không phải là anh em thì mọi chuyện đều dễ nói, ít nhất, cô không cần gánh trên lưng tội danh loạn luân. Nếu không thì đời này cô sẽ sống trong bóng ma loạn luân này suốt đời.

"Nó không phải con ruột của Dịch Hướng Đông.” Dương Bình thấp giọng nói, “Lúc đầu, Hướng Đông ông ấy rất muốn con gọi ông ấy một tiếng cha, nhưng con cũng biết đấy, tình huống này là không thể nào, dù sao lúc đó con là con cháu nhà họ Mạc, là con gái của Quốc Hùng. Sau này, chờ con và Dịch Dương trưởng thành, ông ấy liền dự định để con làm con dâu ông ấy, chỉ là muốn con danh chính ngôn thuận gọi ông ấy một tiếng cha. Lúc đầu mẹ cũng không đồng ý, vì khi đó mẹ tưởng Dịch Dương là con ruột của ông ấy, nếu đồng ý, con và Dịch Dương sẽ là loạn luân. Ông ấy thấy mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này, chỉ vì con và Dịch Dương kết hôn nhân là loạn luân, nên ông ấy liền nói với mẹ thân thế của Dịch Dương."

Nghe mẹ nói về chuyện quá khứ, Mạc Tâm Nhan sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, trầm giọng hỏi:"Vậy Dịch Dương là con của ai?"

"Tiêu Vân và Dịch Hướng Đông là người yêu thanh mai trúc mã, nhưng sau này Hướng Đông lại thích mẹ, lúc đó Tiêu Vân còn chưa biết đến sự tồn tại của mẹ. Vào một buổi tối ngày nọ, bà ấy hẹn gặp Hướng Đông, nhưng đêm hôm đó Hướng Đông vì chăm sóc mẹ bị ốm mà lỡ hẹn với bà ấy, những cũng vào đêm hôm đó bà ấy bị một người nào đó làm nhục, sau đó thì mang thai Dịch Dương. Hướng Đông thấy thẹn với bà ấy, liền chủ động thừa nhận với tất cả mọi người đứa bé kia là ông ấy, lúc đó mẹ tưởng đứa con trong bụng Tiêu Vân thật sự là của ông ấy, nên trong lúc tức giận đã gả cho Quốc Hùng. Mãi đến khi ông ấy khẩn cầu mẹ gả con cho Dịch Dương, mẹ mới biết Dịch Dương không phải con ruột của ông ấy. Thì ra năm đó, là mẹ trách lầm ông ấy." Dương Bình nói xong, áy náy nhìn Mạc Quốc Hùng, thấp giọng nói, "Cũng may, mấy năm nay ông vẫn luôn bao dung cho tôi cất giấu người đàn ông khác trong lòng, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, tình yêu say đắm thời còn trẻ đó đã sớm không còn quan trọng nữa, bây giờ, tôi chỉ muốn cùng ông, Nhan Nhan và Thiếu Khuynh ở bên nhau mãi mãi. Tình yêu dù đã từng điên cuồng thế nào cũng không bằng bây giờ, tình cảm tương cứu trong lúc hoạn nạn này."

Mạc Quốc Hùng nghe được câu nói phía sau của bà, khoé môi chậm rãi mỉm cười mãn nguyện.

Còn Mạc Tâm Nhan thì từ lời nói trước của bà mà sau một hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, thì ra thân thế của Dịch Dương lại là như vậy, nếu anh biết mẹ mình bị người lạ làm nhục mà có thai thì anh sẽ như thế nào.

Chẳng hiểu sao, trái tim này đã bị anh làm tan nát mà vẫn lo lắng và đau lòng cho anh.

Sau khi hiểu rõ hết sự thật từ lời của mẹ, Mạc Tâm Nhan chuyển sang chú ý tới vụ án này, cô nhìn Dương Bình, trầm giọng hỏi lần nữa: “Mẹ, chuyện thân thế của con ngoài mẹ và…... và cha ruột của con biết thì còn ai biết."

“Không có, ngoại trừ chúng ta biết, không còn ai biết nữa, ngay cả Tiêu Vân cũng không biết.” Dương Bình cau mày nói, thật sự không đoán ra là ai gửi bức thư nặc danh kia. Nhưng bà biết tuyệt đối không phải là Dịch Hướng Đông gửi, Dịch Hướng Đông yêu thương Nhan Nhan như vậy, không thể nào làm chuyện tổn thương cô. Dù sao, nếu thân thế của Nhan Nhan bị phơi bày thì cũng không thể nào tự nhiên đối mặt với tất cả mọi người Dịch gia nữa.

"Vậy cuối cùng bức thư đó là ai gửi, manh mối quan trọng nhất bây giờ chỉ có bức thư nặc danh đó." Mạc Tâm Nhan vẻ mặt nặng nề nói.

"Mẹ cũng không biết, hơn nữa mẹ không biết mục đích và động cơ rốt cuộc là gì, là trả thù chúng ta hay là trả thù Hướng Đông.” Dương Bình trầm giọng nói, nhìn Mạc Quốc Hùng.

Mạc Quốc Hùng lắc đầu nói: "Trên thương trường, tôi và Hướng Đông vẫn luôn sòng phẳng, chưa từng đắc tội ai. Trong cuộc sống, chúng tôi cũng chưa từng gây ra chuyện gì, cho nên tôi cũng không nghĩ ra rốt cuộc ai có khả năng gửi bức thư này nhất."

Ánh mắt Mạc Tâm Nhan rũ xuống, kiên quyết nói: "Cha mẹ, hai người đừng có gấp, con nhất định sẽ nghĩ cách để hai người ra ngoài."

"Ừm, con và Thiếu Khuynh cũng đừng lo lắng cho cha mẹ, cha mẹ ở trong này sẽ tự lo liệu.” Dương Bình nói xong, sắc mặt trầm xuống, có chút khổ sở nói: “Nhan Nhan, trong tình huống hiện tại này, cô và Dịch Dương định làm thế nào?"

“Ngoại trừ ly hôn, con thật sự không nghĩ ra quyết định nào khác.” Trước khi chuyện này xảy ra, cô cũng không hạ quyết tâm muốn ly hôn với Dịch Dương, bây giờ Dịch Hướng Đông trở thành cha ruột của cô, Dịch Thanh trở thành em gái của cô, Tiêu Vân trở thành tình địch của mẹ cô, còn Dịch Dương... anh liền trở thành anh trai trên danh nghĩa của cô.

Dưới loại quan hệ này, cô không có cách nào thản nhiên đối mặt với Dịch gia, và chỉ có ly hôn mới có thể giải quyết được mọi chuyện.

Dương Bình khổ sở thở dài, cũng không nói gì nữa. Cuối cùng, bí mật này vẫn chôn vùi hạnh phúc cả đời của con gái bà.

Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, tâm trạng của Mạc Tâm Nhan dường như càng nặng nề hơn. Nhưng có một điều đáng mừng là cô và Dịch Dương không cần gánh trên lưng tội loạn luân, chỉ là anh, anh có biết không? Có lẽ Tiêu Vân không thể nào nói cho anh biết thân thế của anh, cho dù nói thân thế cho anh, anh cũng sẽ đau khổ.

Thoáng chớp mắt đã trôi qua hơn nửa tháng, vụ án kia vẫn không có tiến triển như cũ.

Trong nửa tháng qua, Dịch Dương cũng chưa từng tới tìm cô lần nào, có lẽ người đàn ông đó thật sự tưởng mình là anh trai ruột của cô nên không thể nào đối mặt với cô.

Nửa tháng qua, tập đoàn Mạc Thị không có ai quản lý đã trở nên hỗn loạn, cuối cùng Mạc Thiếu Khuynh thiếu kinh nghiệm, vừa quản lý công ty vừa muốn điều tra vụ án kia, cả người gầy đi không ít.

Để cứu cha mẹ mình ra tù và trong sạch của cha mẹ, Mạc Tâm Nhan cũng hối hả ngược xuôi mỗi ngày, thỉnh thoảng cũng đến bệnh viện thăm Dịch Hướng Đông, dù sao Dịch Hướng Đông cũng là cha ruột của cô.

Đôi khi cô đến bệnh viện sẽ gặp Dịch Thanh và Tiêu Vân. Ánh mắt Dịch Thanh vẫn chán ghét nhìn cô như trước. Mà ánh mắt Tiêu Vân nhìn cô rất khác so với trước. Trước đây Tiêu Vân thật lòng coi cô là người trong nhà, trong ánh mắt của bà nhìn đâu cũng thấy yêu thương, còn thường xuyên nấu đồ ngon bồi bổ thân thể cho cô. Có lẽ từ sau ngày hôm đó, bà biết cô là con gái của Dịch Hướng Đông, trong ánh mắt bà nhìn cô luôn lộ vẻ chán ghét và căm hận, dường như cô chính là một sự sỉ nhục của bà. Một ngày lại nhanh chóng trôi qua, vụ án vẫn không có bất cứ tiến triển nào, Mạc Tâm Nhan không khỏi có hơi bực bội. Lúc chạng vạng tối, cô đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm cha ruột của mình, khi mới ra cửa, một bóng người quen thuộc thình lình đập vào mắt, cô định thần nhìn lại, là mẹ của cô - Dương Bình.