Hôn Nội Mưu Ái

Chương 54: Con Của Hai Người Sao?




“Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?”

Dương Bình nhìn về phía bác sĩ chủ trị, sốt ruột hỏi, những người khác cũng đều không chớp mắt nhìn chằm chằm vị bác sĩ kia, biểu tình trên mặt đều thực nghiêm túc và lo lắng.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, giọng điệu nghiêm túc mở miệng: “Bệnh nhân bị thương rất nặng, lại còn sinh non, có thể vượt qua được hay không còn phải xem ngày mai cô ấy có thể tỉnh lại hay không, nếu vẫn không tỉnh lại, chỉ sợ nửa đời còn lại chỉ có thể nằm trên giường bệnh thôi.”

Dịch Dương chấn động cả người, cả đời chỉ có thể nằm trên giường bệnh? Đây là có ý gì, ý là Mạc Tâm Nhan có thể trở thành người sống thực vật sao?

Dương Bình bi thương khóc ngất lên: “Không thể nào, sao Nhan Nhan có thể nằm trên giường cả đời được, nó hoạt bát như vậy, thích vận động như vậy, sao có thể trở thành người sống đời thực vật được chứ.”

Mạc Quốc Hùng ôm bà, trầm giọng mở miệng: “Đừng lo lắng, Nhan Nhan sẽ vượt qua được cửa ải lần này.”

“Đúng vậy, mẹ, không phải bác sĩ nói còn phải xem ngày mai sao, chỉ cần Nhan Nhan tỉnh lại thì tốt rồi.” Mạc Thiếu Khanh nói lời an ủi nhưng trong mắt cũng đầy vẻ lo lắng. Trịnh Viên Viên đứng một bên cũng có vẻ mặt bi thương.

Tiếu Vân và Dịch Hướng Đông đều yên lặng không nói gì. Giờ khắc này, bọn họ cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng chỉ biết cầu xin ông trời đừng tàn nhẫn như vậy.

Đúng lúc này, Mạc Tâm Nhan được y tá đẩy ra ngoài, trên đầu và cánh tay cô đều quấn băng gạc thật dày, gương mặt tái nhợt làm người nhìn thấy đều đau lòng.

Trái tim Dịch Dương như bị nắm chặt, chậm rãi đi đến bên giường bệnh. Hai mắt cô chặt chẽ nhấm lại, vừa nhìn liền thấy thật nhu thuận làm cho người ta nhịn không được muốn bảo vệ cô, nhưng mà, cái anh cho cô, không phải tổn thương thì chính là nhục nhã. Không lâu nữa, quan hệ giữa anh và cô sẽ trở nên cực kì tồi tệ.

Buổi tối, mọi người đều trở về, chỉ có Mạc Thiếu Khuynh và Trịnh Viên Viên ở lại trông coi Mạc Tâm Nhan.

Nửa đêm, khi Dịch Dương yên lặng đi vào phòng bệnh của Mạc Tâm Nhan, Mạc Thiếu Khuynh và Trịnh Viên Viên đang dựa vào nhau ngủ say sưa.

Anh chậm rãi từ từ đến trước giường bệnh, dựa theo ánh đèn mỏng manh đánh giá người đang nằm trên giường bệnh, trái tim chợt co rút lại đau đớn.

“Mạc Tâm Nhan, em sẽ tỉnh lại phải không?” Anh nhỏ giọng nỉ non, cách tấm chăn, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, lòng đau như cắt. Nơi đó từng có một đứa bé, là đứa bé của anh và cô. Chỉ tiếc, bây giờ đã không còn nữa.

Anh muốn nói với cô rằng, nếu đứa bé kia vẫn còn, tương lai, anh nhất định sẽ thực yêu, thực yêu thương đứa bé kia, nhưng mà, cô sẽ tin anh sao?

Ở một khắc cô mất đi ý thức, cô hàm chứa thật sâu hận ý và tuyệt vọng nói cô hận anh, sợ là đến cuối cuộc đời này, cô cũng sẽ không lại tha thứ cho anh nữa.

Nhưng cho dù như thế thì thế nào, mặc dù cô sẽ không tha thứ cho anh, anh cũng sẽ không chịu buông tay, đời này kiếp này anh cũng sẽ không thả cô ra, cho dù trong lòng cô nghĩ đến người đàn ông khác, anh cũng sẽ đem cô cột vào bên người, không có cách nào, anh chính là ích kỷ như vậy, ngang ngược như vậy, bởi vì, anh chịu không được ngày tháng không có cô.

Anh ngồi ở đó thật lâu, lâu đến khi chân trời mơ hồ có một tia ánh sáng mặt trời, anh mới đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, anh ghé sát vào bên tai cô nhỏ giọng thì thầm: “Mạc Tâm Nhan… nếu muốn hận anh, vậy thì tỉnh lại đi.” Nói xong, anh nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má lạnh lẽo của cô, mới lưu luyến rời khỏi.

Lúc đi ra phòng bệnh, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lẳng lặng đứng dựa vào vách tường cuối hành lang, hình dáng kia rũ đầu xuống, anh chỉ nhìn đến một bên sườn mặt, không nhìn thấy vẻ mặt người đó.

Đôi mắt anh trầm xuống, chậm rãi đi qua đó, trên người mang theo sự trầm lắng lạnh lùng và sự bi thương không nói nên lời.

“Muốn nhìn Mạc Tâm Nhan, tại sao không đi vào?” Anh mở miệng, âm thanh thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.

Tiêu Thần Phong ngước mắt nhìn anh một cái, thật lâu sau, châm chọc cười nói: “Bây giờ Nhan Nhan nguy hiểm đến tính mạng, anh vừa lòng chưa?”

Trái tim Dịch Dương căng thẳng, cúi đầu không nói. Đúng vậy, người hại Mạc Tâm Nhan biến thành như vậy chính là anh, nếu không phải anh làm tổn thương cô, lại cưỡng ép đưa cô về, sao cô có thể bị tai nạn xe cộ, còn có con của bọn họ, lại sẽ không…

Trái tim thật sự đau quá, nếu anh có năng lực biết trước tương lai, biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, vậy thì dù có thế nào anh cũng sẽ không làm tổn thương cô.

Thấy anh im lặng không nói, Tiêu Thần Phong chợt nắm chặt áo anh, ép anh lên vách tường, âm lãnh gầm nhẹ lên: “Tại sao không nói? Có phải cảm thấy mình thực đáng chết không? Nhan Nhan cô ấy rốt cuộc làm sai cái gì, anh phải đối với cô ấy như vậy, nếu anh không yêu cô ấy, vậy hãy trả tự do cho cô ấy, tôi sẽ yêu cô ấy.”

“Không… Tôi sẽ không buông tay…” Dịch Dương nói, trong âm thanh lộ ra sự chấp nhất kiên định: “Tiêu Thần Phong, anh hãy chết tâm đi, cô ấy bây giờ là vợ tôi, tôi sẽ không để cô ấy đi.”

“Nhưng cô ấy căn bản là không yêu anh.” Tiêu Thần Phong chợt gầm nhẹ, hừ lạnh nói: “Anh có biết một tháng nay Nhan Nhan sống bình an hạnh phúc thế nào không? Cô ấy căn bản là nhắc cũng không muốn nhắc tới anh, thậm chí là đời này đều không muốn gặp lại anh. Anh còn trói cô ấy bên cạnh mình thì có ý nghĩa gì chứ? Anh như vậy căn bản là không thể cho cô ấy hạnh phúc.”

Mỗi câu nói của Tiêu Thần Phong đều giống như cây dao nhỏ sắt bén, mạnh mẽ cứa vào tim anh, im lặng thật lâu sau, anh đột nhiên cúi đầu xuống, cố chấp mở miệng: “Cho dù như thế, tôi cũng sẽ không buông tay.”

Đúng vậy, anh mãi mãi cũng sẽ không buông tay, nếu buông tay, đời này anh và cô đều không thể cứu vãn được nữa. Anh chấp nhận cùng cô đau khổ vượt qua cả đời, cũng không muốn cô xem anh như người xa lạ, như vậy anh thật sự sẽ điên mất.

Nghe lời nói cố chấp của anh, Tiêu Thần Phong bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến âm trầm.

“Dịch Dương, anh nghĩ rằng con của tôi và Nhan Nhan mất đi rồi thì ràng buộc giữa tôi và cô ấy sẽ mất đi, cô ấy sẽ quay lại bên cạnh anh sao?”

Dịch Dương chấn động cả người, không thể tin nhìn anh ta: “Con của hai người?”

“Tối hôm đó, tôi tìm được cô ấy trên đường lớn, tôi biết anh tàn nhẫn cường bạo cô ấy, anh biết tôi lúc đó hận anh như thế nào không? Lúc đó cô ấy giống như một con búp bê rách nát không có linh hồn, tôi nghĩ không rõ, sao anh có thể làm tổn thương cô ấy như vậy…” Tiêu Thần Phong nói xong, trong mắt là tràn đầy tối tăm lạnh lẽo, hận không thể đem người đàn ông trước mắt này bầm thây vạn đoạn.

Nhớ tới tình hình tối hôm đó, bộ dạng cô cắn răng chịu đựng thống khổ, trái tim Dịch Dương liền rỉ máu. Anh bi thống nhắm chặt đôi mắt, trầm giọng mở miệng: “Đứa bé trong bụng cô ấy sao có thể là của anh?”

“A! Anh nghĩ là anh cường bạo cô ấy, thì cô ấy sẽ là của anh sao?” Tiêu Thần Phong châm chọc cười cười, hừ lạnh nói: “Một tháng nay, Nhan Nhan vẫn luôn ở chỗ của tôi, hơn nữa đứa bé trong bụng cô ấy còn chưa đến một tháng, anh nghĩ đứa bé đó là của ai?”

“Không thể nào!” Dịch Dương khàn giọng rống một tiếng, đôi mắt đỏ sậm nhìn anh ta: “Sao có thể, đứa bé kai sao có thể là của anh, không phải là của anh…”

“Dịch Dương… lời nguyền rủa của anh rốt cuộc linh nghiệm…. Tôi… Con của tôi… A… Tôi hận anh…”

Trong đầu anh quanh quẩn lời nói của cô lúc trước khi ngất đi.

Đúng vậy, cho tới bây giờ cô đều không có nói rằng đứa bé là con của anh, cô ấy chỉ là dùng đôi mắt tràn ngập hận ý nhìn anh, nói cô hận anh, bởi vì anh từng nguyền rủa cô mất đi đứa bé, nguyền rủa con của cô nên chết đi… Nhưng mà đứa bé đó sao có thể là của Tiêu Thần Phong, không, anh không tin, anh không muốn tin…

Nhìn bộ dạng anh suy sụp thống khổ, Tiêu Thần Phong cười lạnh: “Dịch Dương, tôi và Nhan Nhan đều đã có con với nhau, anh còn muốn mạnh mẽ trói buộc cô ấy không buông tay sao?”

“Đứa bé đó không phải của của anh, không phải của anh… sao có thể là của anh…”

Anh bỗng nhiên giống như phát điên khàn giọng rống lên, âm thanh quanh quẩn trên hành lang yên tĩnh, nghe thấy cực kì bi thương và khiến người ta sợ hãi.

“Sao lại không có khả năng.” Tiêu Thần Phong lạnh lùng cười, anh ta kéo lại áo khoác lạnh lẽo gầm nhẹ: “Anh nghĩ là chỉ có mình anh biết làm cho cô ấy mang thai sao?”

Dịch Dương cố gắng kiềm nén nỗi bi thống và tuyệt vọng dưới đáy lòng, lạnh lùng nhìn anh ta, trầm giọng mở miệng: “Tiêu Thần Phong, mỗi câu mỗi lời của anh tôi đều sẽ không tin tưởng, tôi sẽ chờ cô ấy tỉnh lại, sau đó hỏi rõ ràng.” Nói xong, anh lạnh lùng đẩy tay anh ta ra, đi về phòng bệnh của mình.

Tiêu Thần Phong nhìn bóng dáng của anh, chợt khẽ cười một tiếng: “Tốt lắm nha, xem Nhan Nhan nguyện ý đi với ai.”

Thân hình Dịch Dương chợt ngẩn ra. Xem cô ấy nguyện ý đi với ai? Tại sao nghe câu như vậy, trái tim anh sẽ kích động như vậy. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh gần như chắc chắn rằng cô sẽ đi cùng người đàn ông kia, mà anh, chỉ có thể dùng hôn nhân để trói buộc cô.

Anh đột nhiên cảm thấy thật châm chọc, trước đây là cô dùng hôn nhân để trói buộc anh, bây giờ lại đúng lúc ngược lại, chuyện này không phải thực buồn cười, thật mỉa mai sao? Đây có phải là kiếp này vay kiếp này trả không?

Mạc Tâm Nhan có cảm giác như mình vừa đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, cô từ từ mở to mắt, lại không chịu được ánh sáng chiếu vào, gắt gao nhắm mắt lại, một lúc sau, cô mới thử từ từ mở mắt ra.

“A, Nhan nhan, cậu tỉnh rồi…” Một tiếng kêu vui mừng vang lên ở bên cạnh, hình như là âm thanh của Trịnh Viên Viên.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy cô ấy vội vàng chạy ra ngoài cửa, miệng lớn tiếng kêu bác sĩ.

Trong phòng lại trở về yên tĩnh, cô muốn ngồi dậy, nhưng mà cả người đều đau, nhất là bụng…

Bụng? Mạc Tâm nhan nhướng mày, cô vội vàng giơ tay muốn sờ bụng mình, nhưng mà tay vừa mới giơ lên, cô liền đau đến hít sâu một hơi, chớp mắt sắc mặt trắng đi mấy phần. Sao cả người cô giống như là bị thương, bị thương giống như là bị bánh xe nghiền qua cơ thể.

“Mạc Tâm Nhan!”

Đột nhiên, một tiếng kêu trầm thấp vang lên trong phòng bệnh, mơ hồ mang theo sự đau đớn và kích động.

Trái tim cô hơi căng thẳng, cắn cắn môi, nhắm mắt lại không muốn nhìn, bởi vì cô biết, âm thanh đó là âm thanh của Dịch Dương.

Thấy cô một bộ dáng nhắm mắt không muốn nhìn thấy anh, mắt anh chớp mắt trầm xuống, chậm rãi đi về phía của cô.

Đúng lúc này, bác sĩ và Trịnh Viên Viên đã vội vàng chạy tới.

Khi Trịnh Viên Viên nhìn thấy Dịch Dương, đầu tiên là ngẩn ra, liền nhìn qua Mạc Tâm Nhan, thấy cô nhắm chặt mắt, cô ấy mím môi, nhỏ giọng nói với Dịch Dương: “Hay là anh đi ra ngoài trước đi, bây giờ Nhan Nhan giống như là không muốn gặp anh, chờ cơ thể cô ấy tốt hơn một chút anh lại đến.”

Dịch Dương khôn hề cử động, vẫn không nhúc nhích giống như một cây cột đứng ở bên cạnh giường bệnh. Trịnh Viên Viên thở dài, không nói thêm cái gì nữa.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho Mạc Tâm Nhan một lần, một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Chúc mừng mọi người, cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần khôi phục bình thường là có thể hoạt động tự nhiên.”

“Tốt, Tốt, Tốt… Cảm ơn bác sĩ.” Trịnh Viên Viên vui vẻ tiễn bác sĩ ra ngoài. Lát sau cô ấy trở lại bên giường bệnh, nhìn Mạc Tâm Nhan, hưng phấn nói: “Tớ đã báo cho bác trai và bác gái, họ sẽ tới nhanh thôi, còn có Thiếu Khanh, anh ấy mới đi xuống mua đồ ăn sáng, cậu muốn ăn cái gì, bây giờ tớ gọi điện thoại để anh ấy mua cho cậu.”

Mạc Tâm Nhan hơi hơi mở to mắt, nhìn bộ dạng Trịnh Viên Viên hưng phấn, trên gương mặt tái nhợt cũng hơi hơi mỉm cười: “Không cần… Tớ không đói…” Hồi lâu, cô trầm giọng, thật dè dặt hỏi: “Viên Viên, con của tớ có sao không?”

Tuy biết đứa bé dữ nhiều lành ít, nhưng mà cô vẫn không kiềm lòng được muốn hỏi thăm một chút. Cô thật hy vọng con của cô còn sống, đang từ từ lớn lên trong bụng cô.

Nghe cô nhắc tới đứa bé, đôi mắt Dịch Dương trầm trầm, bàn tay buông thõng bên người không tự giác siết chặt.

Trịnh Viên Viên nhấp môi, ngước mắt liếc nhìn Dịch Dương, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Nhan Nhan… Đứa bé… Mất rồi…”

Một màng hơi nước chợt tràn ngập ở trước mắt, Mạc Tâm Nhan hít vào cái mũi chua xót, một lát sau, lạnh lùng nói: “Viên Viên, có một người tớ không muốn gặp, cậu giúp tớ đuổi ra ngoài được không?”