Cô nghiêm mặt, lập tức đứng dậy định rời đi. Tránh xa một người đàn bà có thai ác độc lại mưu mô như cô ta thì tốt hơn, kẻo đứa con mất lại đổ oan cô.
"Nhan Nhan... Nhan Nhan..."
Đây hiểu được người đàn bà đó lại chạy chậm đến và nắm lấy cánh tay cô.
Cô cau mày, nhìn cô ta lạnh giọng nói: "Buông ra, không cần lôi lôi kéo kéo, bị người khác nhìn thấy còn tưởng tôi bắt nạt phụ nữ có thai."
Nhưng Hứa Gia Lị không buông cô ra chút nào, trái lại càng nắm chặt hơn.
"Nhan Nhan, sao trông thấy tôi, cô lại bỏ chạy thế?"
“Bởi vì tôi ghét cô, được chưa.” Mạc Tâm Nhan lạnh lùng trả lời một câu.
Hứa Gia Lị nghe vậy cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Nhan Nhan, chị em chúng ta lâu rồi không cùng nhau nói chuyện, hay là..."
“Dừng, nói chuyện với tôi chú ý một chút, ai chị em với cô.” Mạc Tâm ngắt lời cô ta, cười mỉa mai nói, “Bây giờ Dịch Dương không có ở đây, cô đừng giả bộ hiền lành với tôi."
Hứa Gia Lị mỉm cười, trên mặt chợt xẹt qua tia âm, giọng điệu càng trở nên u ám ảm đạm.
"Mạc Tâm Nhan, chỉ vì cô sinh ra trong một gia đình giàu có, cha mẹ nhiều tiền, nên cô vượt trội hơn tôi, ngay cả hai vị Dịch gia cũng chỉ định làm con dâu của họ, còn tôi, bởi vì sinh ra thấp kém, họ phủ nhận mọi thứ về tôi, dựa vào đâu? "
Mạc Tâm Nhan cười lạnh: "Bây giờ cô nói với tôi những điều này là có ý gì, oán hận cha mẹ cô không sinh cô ra trong gia đình giàu có? Hay là khóc lóc kể lể với tôi cảnh ngộ thảm thương của cô."
"Mạc Tâm Nhan, tôi yêu Dịch Dương không ít hơn cô, họ dựa vào đâu không chịu tiếp nhận tôi. Tại sao chỉ vì gia đình tôi mà họ liền bác bỏ mọi thứ về tôi." Hứa Gia Lị vẻ mặt không cam lòng nói, bỗng nhiên cười âm lãnh, "Mạc Tâm Nhan, nếu con của tôi không thể nào giúp tôi vào được Dịch gia, vậy... tôi sẽ lợi dụng nó để chia rẽ cô và Dịch Dương."
Mạc Tâm Nhan cau mày, nhìn cô lạnh hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Hứa Gia Lị không nói gì, chỉ cười u ám. Đột nhiên cô ấy nắm chặt tay cô, khóc lớn: "Cầu xin cô... đừng làm tổn thương con tôi, cầu xin cô, tôi hứa với cô, sẽ không đến tìm Dịch Dương nữa, cầu xin cô hãy buông tha con của tôi, nó vô tội..."
Mạc Tâm Nhan bị hành động của cô ta làm cho mơ hồ trong giây lát, lúc lâu sau cũng không phục hồi được tinh thần, nhưng có rất nhiều người trong công viên đã nghe thấy tiếng la khóc của Hứa Gia Lị, đang dần tụ tập về phía họ.
Đợi đến khi Mạc Tâm Nhan định thần lại, trong lòng biết đại sự không ổn, lúc đang định hất cô ta ra, cô ta đột nhiên buông lỏng tay cô, tự mình đập mạnh vào ghế đá trong đình.
"A..."
Tiếng hét thảm thiết vang lên trong công viên, cùng lúc đó, những người trong công viên đó cũng nhao nhao tới vây quanh.
Mạc Tâm Nhan vẫn duy trì tư thế muốn hết bỏ cô. Nhưng có trời mới biết, cô chỉ muốn thoát khỏi cô ta, sẽ không dùng sức quá mạnh. Bởi vì cô không muốn bị người đàn bà này hãm hại nữa, khi cô ta nói muốn dùng đứa con của cô ta để chia rẽ cô và Dịch Dương, cô liền biết người đàn bà này có âm mưu quỷ kế, nhưng cô thật không ngờ cô ta sẽ nhẫn tâm tổn hại đứa con của mình để đạt được mục đích.
Đây là loại đàn bà gì, lòng dạ quá độc ác.
Mọi người xung quanh đều bàn tán xôn xao, cũng có người gọi xe cấp cứu, Hứa Gia Lị nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn...
Mạc Tâm Nhan ngây người đứng đấy, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không nghe thấy gì. Trong mắt cô chỉ có vũng máu dưới thân người đàn bà đó, thậm chí máu còn chảy dọc theo chân, máu đỏ tươi ánh mắt cô đau nhói, đó là một đứa trẻ, là con của Dịch Dương.
Tiếng còi xe cứu thương từ từ tới gần, cô ngây người nhìn Hứa Gia Lị được đưa lên xe cấp cứu, còn chân của cô như mọc rễ, một bước cũng không bước được.
Có rất nhiều người đều đang chỉ trích cô.
"Đó là một mạng sống đấy, cứ như vậy mà mất đi, lòng dạ người phụ nữ này thật độc ác."
"Đúng vậy, đây là có bao nhiêu thù oán chứ, vậy mà làm tổn thương thai nhi chưa trào đời, còn đẩy một người phụ nữ có thai như vậy."
"Tám phần lại là vấn đề tình cảm, nhưng ngay cả chuyện này cũng không thể làm tổn thương phụ nữ mang thai chứ, người phụ nữ này thật độc ác."
"..."
"Không phải..." Cô mất một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình, nhìn đám người vây quanh mình chỉ trỏ, vội vàng nói: "Không phải tôi đẩy cô ta, cô ta tự đâm vào, thật sự, không phải tôi...…"
"Tất cả mọi người đều thấy rồi mà vẫn còn trốn tránh trách nhiệm, đâu có người mẹ nào đụng vào ghế đá làm tổn thương con mình chứ."
"Đúng vậy, trốn tránh trách nhiệm cũng không trốn tránh như vậy, người phụ nữ đó sẽ đối mặt với nỗi đau mất con, cô còn ở đây vu oan hãm hại cô ấy như vậy, rốt cuộc cô còn lương tâm không?"
"Tôi thấy cô không đáng làm mẹ, nên tổn thương đứa con trong bụng của người khác không được sinh ra, cũng không sợ bị báo ứng."
"..."
"Không phải tôi, thật sự không phải tôi đẩy..." Mạc Tâm Nhan đột nhiên khóc lớn hét lên, bịt tai hoảng loạn lắc đầu.
Nhưng những người đó vẫn lải nhải, họ không ngừng bấu víu cô, cô cảm thấy mình cũng sắp gục ngã mất.
"Thật sự không phải tôi..." Cô hét lớn một tiếng rồi bịt tai hoảng loạn chạy đi.
Cô không biết nên đi đâu, lao ra khỏi công viên, cô liền hoảng hốt chạy bừa trên đường.
Đột nhiên, một tiếng phanh gấp vang lên, toàn thân cô run rẩy, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện chiếc xe chỉ cách cô có một mét.