Hôn Nhẹ Nhóc Câm Của Tôi

Chương 9: Em nguyện ý chứ?




Ngay lúc Quan Tự lơ đễnh, Tưởng Khinh Đường trong giấc mơ lật người qua.

Người bị cảm hít thở không thoải mái nên ngủ không yên, Tưởng Khinh Đường ở trong mơ cảm thấy hơi ngạt thở, khó chịu cau mày, nhẹ nhàng ngáy ngủ.

Khò khè khò khè, cứ như một chú mèo con.

Trái tim Quan Tự mềm nhũn, cô ngồi bên giường, khóe mắt rộ lên ý cười dịu dàng.

Nếu thật sự có thể bất chấp, vậy thì trộm một nhóc đáng yêu như vậy về cũng rất tốt.

Ngoan ngoãn dính người, lúc nào ở bên em ấy trái tim cũng tan chảy.

Tưởng Khinh Đường không biết người mình nhung nhớ cả đêm kia đang ngồi yên bên giường. Rạng sáng sáu giờ nàng mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ, bây giờ ngủ say đến con mắt không mở ra được, chỉ là đổ quá nhiều mồ hôi nên có hơi khát nước, chép chép miệng, mơ màng lẩm bẩm: "Nước…"

Quan Tự nhìn một vòng, thấy trong phòng Tưởng Khinh Đường có ấm nước, cô lập tức đi qua rót cho nàng chén nước, bưng đến bên giường, sau đó phát hiện cái khó.

Miệng chén nước quá rộng, Tưởng Khinh Đường thì đang ngủ, Quan Tự không nỡ đánh thức nàng, cô không biết làm sao để đút nước mà không quấy rầy nàng.

Trong phòng cũng không có thìa, ống hút...

Đôi mắt Quan Tự lóe lên, đột nhiên nhớ tới người bạn thân đã tìm được bến đỗ từng chia sẻ với cô cái gọi là "kinh nghiệm". 

Quan Tự có một người bạn quen biết từ nhỏ đến lớn tên là La Nhất Mộ, cô ấy là một giáo sư đại học lạnh lùng cứng nhắc, chưa từng gần gũi ai, cũng không ai dám gần gũi với cô ấy, lúc trước Quan Tự vẫn cho rằng cô ấy sẽ sống cô độc quãng đời còn lại.

Ai biết người ta có số đào hoa, cản cũng không được. Năm ngoái cái tên La Nhất Mộ đột nhiên tìm được một cô bạn gái nhỏ, người lạnh lẽo như vậy, thế mà lại yêu quả ớt nhỏ thích giương oai, từ nay về sau như tìm được điểm mấu chốt, ỷ vào việc thoát kiếp độc thân sớm hơn Quan Tự nên suốt ngày khoe khoang trước mặt cô, hơn nữa còn khoe đến nghiêm túc hiển nhiên, tức giận đến mức Quan Tự nổi đóa trong lòng. 

Hai người Quan Tự và La Nhất Mộ phân cao thấp đã quen, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều phải tranh đua, hai người cậu tới tôi đi kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ có chuyện tìm đối tượng La Nhất Mộ bắt được phúc khí từ trên trời giáng xuống, trước Quan Tự một bước.

Có lần Quan Tự và La Nhất Mộ nói chuyện phiếm, La Nhất Mộ từng kể: "Gần đây thời tiết nóng bức, Giản Lệnh trở nên lười biếng, uống nước cũng muốn tôi đút em ấy."

Quan Tự thuận miệng hỏi một câu đút làm sao, La Nhất Mộ nói dùng miệng đút, buồn nôn đến mức da gà của Quan Tự rơi đầy đất.

Nhưng nếu đối tượng đổi thành Tưởng Khinh Đường…

Quan Tự bưng chén nước, cúi đầu nhìn Tưởng Khinh Đường đang ngủ say.

Thế này cũng không phải không thể tiếp nhận.

Cô thậm chí kinh sợ trong lòng, bỗng nhiên nhúc nhích, mặt không khỏi nóng lên.

Đôi mắt Quan Tự nhìn chằm chằm Tưởng Khinh Đường, hững hờ vuốt sợi tóc bị rơi xuống đến sau vành tai. 

Nhưng mà ý nghĩ này vừa qua đi, Quan Tự liền hung hăng cho mình một bàn tay, ép tất cả những suy nghĩ khủng khiếp xuống, thậm chí còn phỉ nhổ bản thân, Tưởng Khinh Đường còn nhỏ như vậy, mình đây là có tâm tư xấu xa bẩn thỉu gì? Quả thực không phải người!

Một cái tát này không do dự chút nào, "Bốp" một tiếng vang dội, đánh thức Tưởng Khinh Đường trong mơ.

Tưởng Khinh Đường hé mắt, cơn buồn ngủ chưa tiêu hết, trước mắt một mảnh mờ nhạt tán loạn, chỉ thấy có người đứng bên giường nhưng không rõ là ai.

Nàng xoa xoa đôi mắt, nhìn chăm chú gương mặt người kia, đầu ốc "Bùm" một tiếng, có chút choáng váng.

Quan Tự đứng bên giường của nàng, mỉm cười với nàng.

Tưởng Khinh Đường nhất thời không phân rõ đây là thực hay mơ.

Nàng lại dụi dụi mắt, Quan Tự vẫn còn trước mặt.

Nếu đây là hiện thực, vậy thì hiện thực này cũng quá tốt đẹp rồi. Nếu đây là giấc mơ, vậy thì giấc mơ này cũng quá chân thực rồi.

Tưởng Khinh Đường nửa ngày không biết đây là thực hay mơ, dứt khoát dùng sức bấm gương mặt mình một cái.

Trong lòng nàng không thể tin được đây là thực, Quan Tự vậy mà thật sự xuất hiện trước mặt nàng, cho nên nàng vẫn như cũ coi đây là một giấc mơ, ra tay rất nặng, mạnh mẽ nhéo một cái trên mặt mình, lập tức nhíu mày lại.

Hít, thật đau.

Quan Tự bị động tác ngốc nghếch của nàng chọc cười, nghĩ đến nàng đã tỉnh, mình cũng không cần xoắn xuýt nữa, trực tiếp đưa chén nước cho nàng, "Tỉnh thì uống nước đi, làm trơn yết hầu."

Tưởng Khinh Đường ngơ ngác nhận chén, uống một ngụm.

Nước ấm trong veo theo yết hầu chảy vào bụng, Tưởng Khinh Đường mới nhận ra mình thật khát, ừng ực ừng ực, một hơi uống cạn sạch nước trong chén, vừa uống nước vừa không quên chăm chú nhìn Quan Tự, sợ cô chạy mất.

Nàng uống quá nhanh, trên môi còn có giọt nước.

Quan Tự lấy cái chén trong tay nàng, rồi dùng khăn tay lau sạch sẽ nước đọng bên miệng, hỏi nàng: "Còn muốn không?"

Tưởng Khinh Đường mơ hồ gật đầu.

Quan Tự đang muốn đứng dậy rót cho Tưởng Khinh Đường một ly nước.

Lại bị Tưởng Khinh Đường kéo cổ tay, không cho cô đi.

"Tôi đi rót nước cho em." Quan Tự cười nói.

Tưởng Khinh Đường không buông cô ra.

Quan Tự muốn đẩy tay Tưởng Khinh Đường ra, Tưởng Khinh Đường liền bĩu môi, giống như sắp khóc.

"Đừng khóc, đừng khóc." Quan Tự thầm nghĩ hôm nay đứa bé này bị gì vậy, sao lại dễ xúc động như thế. Cô vuốt ve gương mặt nàng, dỗ dành: "Được rồi, tôi ở chỗ này, không rót nước nữa, được không?"

Cô quả nhiên để ly xuống.

Tưởng Khinh Đường thấy vậy, cười cong mắt lên, dáng vẻ ngây thơ chân thành.

Quan Tự nhìn vui vẻ, trong lòng lại âm thầm thở dài.

Lúc này em ấy bị bệnh còn có mình ở bên, có thể chăm sóc em ấy. Vậy hai mươi năm qua thì sao? Hơn nửa là tự mình cứng rắn chống đỡ đúng không.

Nghĩ tới đây, Quan Tự đưa tay sờ mặt nàng, dịu dàng hỏi: "Khó chịu sao?"

Tưởng Khinh Đường lắc đầu, chủ động dùng mặt mình cọ cọ bàn tay Quan Tự.

Có lẽ là bệnh đến lú lẫn rồi nên mới to gan như vậy, hôm qua Quan Tự bôi thuốc trên chân cho nàng nàng đều thẹn thùng, hôm nay lại lớn mật như thế, dám chủ động cọ vào tay Quan Tự.

Nhưng mà hoàn toàn không làm người ta chán ghét, ngược lại khiến cho Quan Tự có loại cảm giác hài lòng khi được tín nhiệm và ỷ lại.

Bây giờ nàng như một chú mèo con ngoan ngoãn, thích ý hưởng thụ cái vuốt ve của Quan Tự. Quan Tự không cẩn thận đụng phải cổ của nàng, nàng liền mẫn cảm rụt rụt, nhịn không được mà khẽ cười thành tiếng.

Nàng vừa hạ sốt nên toàn thân đau nhức, nụ cười này càng khiến cơ thể đau hơn, cười đến toàn thân không còn sức lực, nghiêng vai một cái đã lăn vào trong ngực Quan Tự.

Quan Tự cố ý cù lét nàng, nàng vừa tránh vừa lăn lộn trong lồng ngực Quan Tự.

Tâm tình Quan Tự thật tốt, cũng cười rộ lên, ôm nàng nằm ngửa trên giường, để nàng dựa vào trong ngực cô, lắng nghe nhịp tim của cô.

Đây là lần đầu Tưởng Khinh Đường nghe nhịp tim của người khác.

Thình thịch, thình thịch.

Vững vàng, còn có lực, đáng tin như cảm giác an tâm Quan Tự cho người ta.

Quan Tự mới đến một lần, bệnh của Tưởng Khinh Đường đã tốt hơn phân nửa.

Tưởng Khinh Đường muốn hỏi Quan Tự làm sao đến được, lúc nào sẽ đi, nhưng nàng lại không dám hỏi, hiện tại nàng chỉ muốn lẳng lặng ôm Quan Tự. Thời gian hai người ở cùng nhau có thể được một giây thì chính là một giây, tuyệt đối không dám nghĩ cái khác.

Cứ như không nghĩ về việc khi nào Quan Tự sẽ đi, thì cô vĩnh viễn sẽ không đi.

"Em có đói bụng không?" Nằm một hồi, Quan Tự hỏi Tưởng Khinh Đường.

Tưởng Khinh Đường ghé trên ngực cô, lắc đầu.

"Tối hôm qua em chưa ăn cái gì, sao lại không đói bụng được? Mau gọi người làm chút gì để ăn." Quan Tự nói, muốn đứng dậy.

Nhưng lại bị Tưởng Khinh Đường ôm chặt.

"Không đói, đừng… đừng đi…"

"Tôi không đi, tôi chỉ muốn chuẩn bị chút thức ăn cho em."

"Không… không ăn, không ăn…" Tưởng Khinh Đường ôm cô lắc đầu, "Muốn chị, muốn… Quan tỷ tỷ."

Rõ ràng ở trong mơ mồm miệng còn lưu loát, thế nhưng khi tỉnh dậy nói chuyện lại đứt quãng, rất khó khăn.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Khinh Đường gọi "Quan tỷ tỷ" trước mặt Quan Tự. Quan Tự nghe, trong lòng thoáng chấn động, giống như gợi lên một ít hồi ức xa xôi, thế nhưng không thể nhớ rõ.

Cách đây thật lâu, dường như cũng có một cô bé gọi nàng như thế, nhưng mà cô bé mờ nhạt ấy rất nhỏ, nhiều lắm là mấy tuổi mà thôi, đi theo sau cô, bập bẹ gọi "Quan tỷ tỷ" dài "Quan tỷ tỷ ngắn".

Nhưng khi Quan Tự nghiêm túc hồi tưởng thì lập tức không nhớ nổi.

Chỉ là một tiếng "Quan tỷ tỷ" của Tưởng Khinh Đường, làm trái tim Quan Tự đau đớn. 

Đứa bé mới gặp có hai lần thôi, Quan Tự không biết mình bị trúng tà pháp gì mà để ý nàng như vậy, nghĩ đến lời Tưởng Nhược Bân đã nói với mình, ngày mười lăm tháng sau Tưởng Khinh Đường sẽ đính hôn, Quan Tự liền khó chịu đến lục phủ ngũ tạng * xoắn lại một chỗ.

* lục phủ ngũ tạng: nghĩa bóng chỉ lòng dạ của con người. Ngũ tạng là các bộ phận tim, gan, lách, phổi, thận. Lục phủ là các cơ quan mật, dạ dày, ruột non, bọng đái, tam tiêu.

Tưởng Khinh Đường vô cùng an tâm tựa vào ngực Quan Tự, cơn buồn ngủ lần nữa xuất hiện, mí mắt càng ngày càng nặng, dần dần đóng lại. Nàng vậy mà say sưa đi vào giấc mộng trên người Quan Tự.

Một lòng tín nhiệm, hoàn toàn không lo lắng Quan Tự sẽ làm chuyện gì xấu.

Bàn tay nhỏ của nàng nắm lấy cổ áo Quan Tự, thì thầm nói mớ: "Quan tỷ tỷ, dẫn em đi đi."

Ở trong mơ, phát âm rốt cuộc trôi chảy.

Một tiếng lại một tiếng.

Quan tỷ tỷ, dẫn em đi đi.

Dẫn em đi đi.

Rất thích chị đó.

Quan Tự nằm, lặng lẽ lắng nghe.

Trong lòng rối bời, vừa đau đớn vừa chua xót, vừa căng đầy vừa tê dại, thế mà không thể kiềm chế, kéo tay Tưởng Khinh Đường, đặt bên miệng hôn hôn.

Dù sao Tưởng gia chỉ muốn tìm một người có thể kết thành thông gia, vắt cạn chút giá trị cuối cùng của Tưởng Khinh Đường.

Như vậy…

"Khinh Đường, Tiểu Đường…" Quan Tự thở dài, giống như đưa ra quyết định.

"Tôi cưới em, em nguyện ý chứ?"

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Quan tổng: Tôi cưới em, em nguyện ý chứ?   

__________

Editor có lời muốn nói: Đột nhiên dạo fb thấy có hai ba bạn PR cho mình, thật sự cảm ơn các bạn đã ủng hộ và giúp mình giới thiệu ạ ❤ Chợt nhận ra là nếu không có người nhắc thì sẽ quăng một bên luôn, thế nên các bạn cứ thấy lâu quá chưa ra chương thì hãy thúc giục editor nhe, editor siêu lười nên bị "hăm dọa" mới vội xách mông đi làm hehe 😅